Cũng chỉ có ánh sáng màu hồng do Cổ Bội Nhi phát ra mới có thể làm cho vùng đất nguyền rủa này lộ ra nguyên hình!Lúc trước, khi La Chinh tiến vào trong đó, nếu như hắn biết trong này đầy rẫy những con tiểu quỷ này thì cho dù có là người to gan như hắn cũng khó mà dám bước vào bên trong…
Có lẽ thấy mấy người Vũ Trạch, Thanh Phong vô cùng khó chịu, lúc này Cổ Bội Nhi mới mỉm cười, thu ánh sáng màu hồng lại.
Những con tiểu quỷ kia lập tức biến mất, vùng đất nguyền rủa màu đen trước mặt một lần nữa trở nên trống trải.
“Phù phù…”
Vũ Trạch vuốt ngực, lẩm bẩm: “Buồn nôn muốn chết!”
Mạc lão đại lắc đầu, nói: “Nói như vậy thì không thể xông vào được”
Thanh Phong cũng gật đầu: “Chủ yếu là không thể ngăn chặn được những con tiểu quỷ này. Kết quả của việc chúng ta tiến vào sẽ chỉ là bị chúng gặm sạch. Xem ra chỉ có thể báo việc này lên trên thôi”
Nghe thấy những lời của Thanh Phong, đôi lông mày của Mạc lão đại liền nhíu lại, chậm rãi nói: “Chuyến này chúng ta đến Hạ Giới, còn chưa thu phục được tà long, rồng tổ…” Hắn nhìn La Chinh, rồng tổ đã trực tiếp ghi dấu ấn với La Chinh, “Hiện giờ không có cách gì xác nhận tháp Linh Lung, chẳng lẽ thực sự phải ra về với hai bàn tay trắng sao?”
Thanh Phong nhún vai, “Nếu không ngươi muốn như thế nào?
Mạc lão đại vẫn nhìn chằm chằm vào La Chinh và nói: “Ta vẫn muốn vào xem tháp Linh Lung”
Thanh Phong trợn trắng mắt, trong lòng cảm thấy lời Mạc lão đại nói quá thừa thãi. Vấn đề là những chuyện vừa xảy ra, mọi người đều trông thấy rất rõ ràng. Vùng đất nguyền rủa này là nơi bọn họ có thể tiến vào sao?
Vũ Trạch đứng bên cạnh bỗng nhớ ra gì đó, nhìn chằm chằm vào La Chinh, cười lạnh: “Ta biết rồi. La Chinh, ngươi vốn đã biết chúng ta nhất định không thể nào tiến vào vùng đất bị nguyền rủa này, cho nên ngươi khoác lác rằng đã đạt được danh hiệu gì đó đúng không? Dù sao thì chúng ta cũng không có cách nào kiểm chứng được”
La Chinh cười khẩy, hắn lười để ý đến thằng nhóc này.
Đúng lúc này, ánh mắt của Mạc lão đại dừng lại trên người Cáp Bằng, hỏi: “Cáp Bằng, lần này ra ngoài ngươi có mang theo con rối không?
“Con rối!”
“Đúng rồi, con rối của Cáp Bằng!”
Ánh mắt của mọi người đột nhiên sáng lên, Cáp Bằng không chỉ tinh thông các loại đạo cụ phi hành, mà còn là một bậc thầy về con rối.
Nếu như mọi người mượn dùng con rối của Cáp Bằng thì có thể tiến vào vùng đất nguyền rủa. Bởi vì có vùng đất nguyền rủa nên chuyến đi này họ không hy vọng mang được tháp Linh Lung đi, chỉ cần xác nhận là được. Đặc biệt là Vũ Trạch, hắn thực sự muốn vạch trần lời nói dối của La Chinh. Nếu như trên tấm bia thiên phú trong tháp Linh Lung không có danh hiệu của La Chinh thì để xem lúc đó tên này giải thích thế nào đây!
Thấy mọi người đều trông mong vào bản thân mình, Cáp Bằng thực sự không biết phải làm sao: “Thật không may, lần này ta không mang con rối theo…”
Nghe xong lời này của Cáp Bằng, mọi người liền cảm thấy nản lòng. Nghìn dặm xa xôi chạy đến đây một chuyến, ai ngờ một chút hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt.
Tuy vậy, Mạc lão đại nói: “Tìm vật liệu rồi làm vài con rối đối với ngươi chắc không phải là việc khó chứ?”
Cáp Bằng gật đầu: “Không khó, chỉ có điều con rối làm từ những vật liệu ở Hạ Giới này sẽ không mạnh, không có cách nào làm ra con rối có thể sánh được với con rối Thần Hải Cảnh.
“Con rối Thần Hải Cảnh…”
Nghe giọng điệu của Cáp Bằng thì có vẻ hắn ta vốn có thể làm ra được con rối rất mạnh, trong lòng La Chinh không khỏi thở dài. Thảo nào những người Thiên Vị tộc này kiêu ngạo như vậy. Chênh lệch giữa Hạ Giới và Thượng Giới thực sự quá lớn.
“Được rồi, cần lợi hại như vậy để làm gì? Chúng ta cũng không phải là vào đánh nhau, dùng được là được rồi. Chúng ta tìm vật liệu trên đại lục này là được” Trên mặt Vũ Trạch mang theo nụ cười lạnh, nhìn chằm chằm La Chinh. Bình thường, trước khi những lời nói dối bị vạch trần thì vẻ mặt của người ta sẽ có chút lo lắng. Hắn muốn tìm xem trên mặt La Chinh có biểu cảm này không, nhưng lần này hắn lại có chút thất vọng.
Trên mặt của La Chinh không hề có vẻ lo lắng, ngược lại còn mở miệng nói: “Ta có quen biết một vài chủng tộc trên đại lục Hải Thần này, nếu như thiếu nguyên liệu gì thì bọn họ chắc có dự trữ, dễ hơn nhiều so với việc chúng ta tự đi tìm”
“Như vậy quá tốt rồi” Mạc lão đại cười nói.
Sau đó mọi người quay trở lại vòng quay bát quái, theo chỉ dẫn của La Chinh tiến vào thánh địa Thiên Vũ.
Đại lục Hải Thần không lớn, đặc biệt là vùng đất nguyền rủa ở vị trí trung tâm, diện tích một vòng xung quanh cộng lại e rằng còn nhỏ hơn Trung Vực nhiều. Chỉ trong thời gian một nén nhang, vòng quay bát quái đã bay đến phía trên thánh địa Thiên Vũ.
Tuy nhiên lúc vòng quay bát quái vừa bay tới, đôi mắt La Chinh đột nhiên lóe lên. Hắn nhìn thấy một cột khói dài bốc lên từ giữa cây thánh, đồng thời một âm thanh chấn động từ phía xa truyền đến!
“Chiến tranh?” Ánh mắt La Chinh khẽ biến đổi, lông mày nhíu chặt lại.
Trong thánh địa Thiên Vũ có Lưu Vũ trấn giữ, bộ tộc khác sao lại dám khiêu chiến Yêu Dạ tộc?
Trước đây, khi La Chinh gặp nạn, Nhân tộc của thánh địa Tử Tâm và thánh địa Thiên Vũ đã phái không ít Chiến Thánh đến giúp. Bọn họ thông qua truyền tống trận tiến vào Trung Vực. Thậm chí ngay cả Tư Đồ Hạo Thiên và vài vị Thần Hải Cảnh của Yêu Dạ tộc cũng đích thân đến Trung Vực.
Sở dĩ những người mạnh nhất của hai thánh địa lớn dám dốc toàn lực là bởi vì Yêu Dạ tộc có Lưu Vũ trấn giữ. Với tư cách là kẻ mạnh nhất, có thiên phú cao nhất của đại lục Hải Thần, việc trấn giữ thánh địa Tử Tâm và thánh địa Thiên Vũ cũng chỉ cần một mình nàng là đủ rồi!
Có thể nói, chỉ cần có Lưu Vũ thì Song Ma thánh địa sẽ không dám làm gì lỗ mãng.
Thế nhưng hiện nay, trong thánh địa Thiên Vũ lại xảy ra chiến tranh? Lẽ nào Lưu Vũ xảy ra chuyện rồi?
Nghĩ đến đây, sắc mặt La Chinh sa sầm lại, hắn nhảy xuống ngay lập tức, vội vàng xông về phía thánh địa Thiên Vũ.
“Vèo, vèo, vèo, vèo…”
Hàng trăm ánh sáng không ngừng giao nhau trong không trung, đây chính là do cường giả cấp bậc Chiến Thánh đang đánh nhau!
Ánh mắt của La Chinh đánh giá một lượt, trong mắt lộ ra tia sáng lạnh: “Quả nhiên là Ma tộc. Không ngờ Song Ma thánh địa lại dám tấn công thánh địa Thiên Vũ”
Đúng lúc này, hai luồng ánh sáng không ngừng giao nhau, một luồng sáng trong đó kéo theo một tia sáng trắng hẹp dài. Ánh sáng màu trắng không ngừng nở rộ trong đám tia sáng đủ mọi màu sắc kia.
Lăng Yên? La Chinh nhìn thấy một cô gái di chuyển nhanh chóng vào giữa luồng sáng.
Lúc này, Lăng Yên đã cực kỳ thảm hại. Trên thân hình mảnh mai đầy vết thương, vết thương nặng ở eo còn có thể nhìn thấy xương, quần áo trên người cũng rách nát. Chỉ có điều, nàng vẫn kiên trì cắn răng chiến đấu với kẻ địch!
Đối thủ của Lăng Yên là một Chiến Thánh cấp bốn của Ma tộc.
Lăng Yên vốn là Chiến Tôn cấp cao. Ở tháp Tội Ác, ngoài La Chinh ra, nàng chính là kẻ mạnh nhất. Thế nhưng sau khi rời khỏi tháp Tội Ác, tu vi của nàng tăng lên, trở thành Chiến Thánh cấp một. Mặc dù nhờ vào ánh sáng tạo hóa tích lũy trong tháp Tội Ác mà nàng liên tiếp đột phá, cuối cùng trở thành một Chiến Thánh cấp hai, nhưng muốn đối phó với một Chiến Thánh cấp bốn của Ma tộc thì vẫn còn khá khó khăn.
“Ha ha ha ha ha! Lăng Yên, ta thấy ngươi nên giơ tay chịu trói đi. Nữ nhân của Yêu Dạ tộc, chậc chậc! Ta sẽ không giết ngươi. Mặc dù chúng ta không cùng tộc, nhưng nếu trở thành tù binh của ta, ta đảm bảo sẽ cho ngươi cả đời sướng đến chết trên giường!” Tên Chiến Thánh cấp bốn của Ma tộc ngạo mạn cười nói. Nhưng thanh đao lớn đỏ rực trong tay lại hoàn toàn không lơi lỏng chút nào, từng ánh đao đều đánh thẳng vào chỗ hiểm trên người Lăng Yên.
Chính lúc này, thân hình La Chinh hơi lóe lên, áp sát về phía Lăng Yên.
Cảm giác của Lăng Yên cực kỳ nhạy bén. Mặc dù tập trung toàn bộ tinh thần để né tránh ánh đao của Chiến Thánh Ma tộc, nhưng nàng vẫn chú ý bốn phía. Mà La Chinh lại bay nhanh như tên bắn về phía nàng. Nàng cho rằng La Chinh là Ma tộc, cho nên đột nhiên bay vòng một cái, tạo thành các tia sáng rực rỡ. Những tia sáng rực rỡ này đồng loạt chuyển hướng, tấn công thẳng về phía La Chinh.
“Lăng Yên, là ta” Thân hình La Chinh nhanh nhẹn tránh được những tia sáng rực rỡ kia.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lăng Yên bỗng quay đầu lại. Vốn dĩ trên mặt Lăng Yên có chút nghi hoặc, nhưng ngay khi nhìn thấy La Chinh liền trở vô cùng vui mừng. Nàng không thể tin nổi, không ngờ La Chinh đã quay trở lại.
“La Chinh!” Lăng Yên hét lên một tiếng.
Tên Chiến Thánh cấp bốn của Ma tộc đuổi theo phía sau nàng, khi nghe thấy cái tên “La Chinh” thì cũng hơi ngạc nhiên, bèn dùng ánh mắt đánh giá La Chinh.
Cái tên La Chinh đối với Song Ma thánh địa mà nói giống như là ác mộng, đó chính là kẻ chỉ dựa vào sức mạnh của một mình hắn mà cứng rắn đuổi Ma tộc ra khỏi tháp Tội Ác. Mặc dù cái tên La Chinh cực kỳ vang dội, nhưng đa số người của Ma tộc đều chưa từng nhìn thấy diện mạo của hắn.