Bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột nên trong lúc mơ màng Mục Hàn đã trúng ba quyền, chỉ kịp thấy tình thế trước mắt chứ đầu óc còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy raNhưng khi nghe thấy Chiến Bắc Hải đột nhiên nói ra câu này, ông ta càng sững sờ hơn.
Ngay sau đó bỗng có một người xuất hiện bên cạnh Chiến Bắc hải, rõ ràng người này là La Chinh…
“Ngươi!” Trong mắt Mục Hàn lóe ra tia ác độc.
Ông vốn định sau khi xử lý hết đám Thiên Tôn này xong thì lại cẩn thận đi tìm tên nhóc này.
Tuy một vũ trụ rất rộng lớn, nhưng với tu vi của Mục Hàn thì chắc chắn La Chinh sẽ không có chỗ để ẩn thân.
Nhưng thật không thể ngờ được rằng người này lại chủ động hiện thân, đã thế còn mời đến một người mạnh như vậy.
Vừa rồi ông ta còn đang nghĩ, rõ ràng ba quyền của Chiến Bắc Hải có thể đánh chết Mục Hàn ông, nhưng không hiểu vì sao đến giờ phút quyết định Chiến Bắc Hải lại nương tay, chỉ đánh ra ba phần sức lực. Giờ thì ông ta đã hiểu, La Chinh từng nhằm vào mình mà sử dụng thuật Đại Chí Nguyện. Chiến Bắc Hải không giết chết ông ta, không phải vì nể sợ ai mà là để cho La Chinh thực hiện nguyện vọng!
La Chinh cầm trọng kiếm Đại Thiên trong tay, chậm rãi đi về phía Mục Hàn, hai mắt thâm sâu như hai cái giếng cổ. Khi đến trước mặt Mục Hàn, La Chinh nhẹ nhàng giơ trọng kiếm Đại Thiên lên, đặt trên cổ ông ta.
Trong tình huống thi triển thuật Đại Chí Nguyện, La Chinh cảm thấy sức lực của mình phải mạnh hơn gấp đôi. Đây là điểm kỳ lạ của thuật Đại Chí Nguyện. Nhưng thuật Đại Chí Nguyện cũng có khuyết điểm rõ ràng. Nếu La Chinh không tự tay giết chết Mục Hàn thì tu vi của hắn sẽ không thể thăng tiến, cả đời này cũng không có khả năng thăng cấp được.
Cho nên trong Thần Vực, đa số võ giả đều biết thuật Đại Chí Nguyện, nhưng họ thường hết sức cẩn thận mỗi khi sử dụng…
“Ta thực hiện Đại Chí Nguyện, giết người trước mắt để san bằng những khó chịu, dập tắt ngọn lửa tức giận trong lòng ta” La Chinh nhẹ giọng nhắc, sau đó lập tức giương trọng kiếm Đại Thiên lên.
Giờ phút này, Mục Hàn đã không còn sức để giãy giụa nữa rồi. Một quyền của Chiến Bắc Hải kia trông có vẻ bình thường, nhưng tuyệt học của điện Chiến Thần vô cùng bá đạo, mạnh mẽ. Ý chí chiến đấu mãnh liệt đó trực tiếp tàn phá cái “thế” trong cơ thể Mục Hàn, đồng thời còn lan theo kinh mạch mà nhập vào lục phủ ngũ tạng, không ngừng tàn phá tại đó rồi nhảy vào thế giới trong cơ thể ở đan điền.
Thánh nhân lấy vật thu thiên để bao trùm Thiên Đạo, còn thần thì lại lấy thần cách để bao trùm thế giới trong cơ thể. Một khi thần cách đã được sinh ra thì không thể bị hủy diệt. Nhưng sau khi một chút ý chí chiến đấu này nhập vào thế giới trong cơ thể, nó đã hoàn toàn vây lại thần cách của Mục Hàn. Như vậy chẳng khác nào đã phong bế tất cả “thế” của Mục Hàn rồi.
Giờ phút này, Mục Hàn biết mình chắc chắn phải chết. Nhưng ý cười trên mặt ông ta ngày càng đậm. “Ngươi cho rằng mình thật sự có thể cứu được vũ trụ này? Ngươi tưởng rằng ngươi thật sự có thể cứu được cha ngươi?”
Những lời này đã khiến trọng kiếm Đại Thiên như ngừng lại giữa không trung. Trên thực tế, với tâm tính hiện tại của La Chinh thì dù Mục Hàn có nói gì cũng không thể ảnh hưởng đến hắn. Nhưng La Chinh vẫn đáp lại: “Không, ta không nghĩ vậy”
“Vậy vì sao ngươi còn giãy giụa?” Mục Hàn lại hỏi.
La Chinh nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ vấn đề này…
Chiến Bắc Hải, Huân, Thần Dụ Thiên Tôn và mọi người thấy La Chinh hơi chần chừ thì trên mặt đầy vẻ kỳ quái. Rồng tổ còn đang “rên rỉ” hấp hối ở một bên. Thân thể to lớn của nó đã không còn chỗ nào nguyên vẹn nữa rồi, ngay cả đôi mắt lớn cũng đã mất đi vẻ sáng bóng vốn có. Chẳng qua sau khi thấy La Chinh, đôi mắt vốn ảm đạm lại lập tức phát sáng. Tuy sau khi trưởng thành rồng tổ đã không còn bị ảnh hưởng bởi dấu ấn ban đầu nữa, nhưng nó vẫn có cảm giác thân thiết tự nhiên đối với La Chinh.
Mười nhịp thở…
Hai mươi nhịp thở…
Ba mươi nhịp thở…
Trong Thiên Đạo lại truyền đến chấn động dữ dội, lại có Thiên Tôn phải bỏ mạng.
La Chinh vẫn giơ trọng kiếm Đại Thiên trên cao như trước, vẫn duy trì động tác cứng ngắc này, ngơ ngác nhìn chằm chằm Mục Hàn, trên mặt có vẻ lặng lẽ không nói nên lời.
Ý tứ trong câu hỏi của Mục Hàn quá rộng. Vì cái gì ư?
Ban đầu, La Chinh là vì muội muội của mình mà không ngừng vươn lên. Sau khi trải qua rất nhiều hoàn cảnh éo le, đến lúc này hắn đã hiểu rõ, mỗi hoàn cảnh khó khăn, mỗi nguy cơ hắn gặp phải đều là do cha tự tay bố trí cho mình…
Bản thân mình vì sao lại vẫn luôn tiến về phía trước? Đã lâu lắm rồi hắn không nghĩ đến vấn đề này.
Mục đích của Mục Hàn là dùng những lời này để làm nhiễu loạn tinh thần của La Chinh, kéo dài thêm một chút thời gian. Nếu Mục Thiên kịp xuất hiện thì ông ta còn có cơ hội sống, nên đương nhiên ông ta sẽ không bỏ cuộc. Thấy một câu nói của mình đã khiến La Chinh ngẩn người tại chỗ như vậy, trong lòng ông ta cũng cảm thấy may mắn không thôi.
Thực ra Mục Hàn đã đặt một câu hỏi quan trọng giúp cho La Chinh, chính là câu hỏi về ý nghĩa sống…
“Ầm, ầm…”
Từ phía xa truyền đến những âm thanh ầm ĩ, đó là do các Thiên Tôn giao đấu với nhau. Những đòn đánh nổ tung tỏa ra ánh sáng rất lớn. Mặc dù không dùng Thét Lệnh thì năng lượng dao động, tiếng nổ và ánh sáng được sinh ra cũng có thể truyền đi một khoảng cách rất xa.
Lại có hơn mười Đại Giới bị phá hủy, vô số sinh linh đã bỏ mạng.
Trong số những sinh linh bỏ mạng, có tới mấy trăm, mấy nghìn đất nước của người phàm. Có người vừa mới lên ngôi Hoàng đế chẳng được bao lâu, cũng có người là phụ nữ sắp sinh, còn có cả những đứa trẻ còn chưa kịp mở mắt liếc nhìn thế giới này xem thế nào. Cũng có người vừa mới tham gia khoa cử, hay những thư sinh còn đang tràn đầy khát khao với thế giới bên ngoài.
Rất nhiều võ giả đều chú ý đến trận chiến trong vũ trụ này, nhưng số người phàm chẳng mấy quan tâm đến những hiện tượng lạ ở trời đất do các vị tiên, vị thần tạo ra mà vùi đầu vào cuộc sống của mình còn nhiều hơn.
Bọn họ cũng không rõ Đại Giới của mình có khả năng bị phá hủy hay không. Cứ cho là bọn họ biết chắc thì cũng không thể thay đổi được gì. Nhóm người phàm bọn họ dù có bỏ ra cả trăm năm cuộc đời cũng khó mà bước chân ra khỏi Đại Giới. Bọn họ chẳng khác nào con kiến trên một chiếc thuyền lớn, cho dù biết chiếc thuyền này sẽ chìm thì cũng không có khả năng chạy trốn đến một chiếc thuyền khác.
Ý nghĩa sống của bọn họ là gì?
Là sinh linh thứ cấp ở tầng dưới cùng, nhóm các người phàm này đều theo đuổi những điều tốt đẹp.
Có được gái đẹp, nghe ca dao, địa vị cao hơn, khiến người ta tôn kính hơn, nhiều vàng bạc châu báu hơn… Đối với nhiều người, đây chính là ý nghĩa.
Vậy ý nghĩa của mình thì sao?
So sánh với những phàm nhân này, có lẽ mình mạnh mẽ hơn họ nhiều. Hắn có thể dễ dàng chi phối hàng nghìn, chục nghìn vận mệnh quốc gia của phàm nhân…
Nhưng bản thân La Chinh cũng là một sinh linh thứ cấp trong vũ trụ, so với các thánh nhân trong Thần Vực thì hắn có gì khác với đám người phàm kia?
Vậy các vị thần và thánh trong Thần Vực thì sao…
So sánh với đám “sinh linh vượt cấp” có vị trí rất cao kia thì các vị thần liệu có như người phàm, còn thánh nhân cũng chỉ nhỏ bé như những Hoàng đế người phàm kia?
Tư duy là vô hạn, thế giới này cũng là vô hạn…
“Vô hạn…”
Trong lòng La Chinh đột nhiên có chút hiểu ra.
Sau một nén nhang, khóe miệng La Chinh bỗng nhếch lên cười, thần sắc vốn hơi có vẻ mông lung bỗng trở nên kiên định lạ thường.
Thấy ánh mắt của La Chinh, trái tim Mục Hàn bỗng trầm xuống.
“Là vì đạo của ta…” La Chinh cười nói, trọng kiếm Đại Thiên trong tay chuyển động theo gió.
“Đạo của ngươi, rốt cuộc là đạo gì?” Mục Hàn lại hỏi.
Nhưng La Chinh chỉ lắc đầu, mỉm cười thần bí với Mục Hàn: “Đạo của ta xa lắm, xa tới mức ngươi… không đủ tư cách biết!”
Nói xong, trọng kiếm Đại Thiên vung lên, sức mạnh dồi dào cứ thế trút xuống, hai mắt La Chinh tràn đầy sát khí, nhanh chóng chém ra Dịch Thần Nhất Kiếm…
“Phụt!”
Máu tươi bắn ra xa tới năm bước, kiếm ý phóng ra từ Dịch Thần Nhất Kiếm xuyên qua thân thể Mục Hàn, sau đó khuếch tán theo bề mặt Đại Giới này.
Đại Giới này tên là Thu Sơn giới, trong khắp Đại Giới hầu hết đều là núi, gần như không có một vùng đồng bằng nào. Một kiếm này của La Chinh chém ra đã san bằng một vùng có phạm vi chục nghìn dặm, tạo thành một vùng đồng bằng lớn.
Một kiếm này của La Chinh được người có nhâ tâm sống động ghi chép lại, truyền lưu tới những đời sau. Rất nhiều võ giả, thậm chí là người phàm đều biết, năm đó La Chinh đã chém giết một vị thần ở đây. Nghe nói máu của vị thần kia liền thẩm thấu vào một chỗ nào đó nơi đồng bằng này, ai có thể tìm ra được phiến đá có dính máu ấy thì sẽ lấy được truyền thừa của vị thần đó. Chuyện này đã khiến vô số võ giả đến đây đào bới, phá hỏng cả khu vực đồng bằng này.
Mà khu vực đồng bằng này còn được đời sau gọi là “đồng bằng trảm thần”.
“Lĩnh ngộ được gì à?” Huân lặng lẽ bay bên cạnh La Chinh. Nàng cuộn thân thể mình lại, dựa vào đầu vai La Chinh, nghiêng mặt nhìn chằm chằm La Chinh mà hỏi. Vừa rồi La Chinh ngẩn người lâu như thế, biểu hiện rất khác thường, lúc đó nàng còn sợ La Chinh bị tẩu hỏa nhập ma!
“Vẫn ổn” La Chinh hít một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Chỉ còn một người…”
Sau khi đánh chết Mục Hàn, La Chinh cũng đã thực hiện ước nguyện. Giờ phút này, sức mạnh sinh ra bởi thuật Đại Chí Nguyện đang dần biến mất khỏi người La Chinh.