Dựa theo lời mà Thiên Truyền nói thì nơi này gọi là “đảo Dạ Kiến”, là một đài Thanh Thiên độc lập. Giữa các đài Thanh Thiên có khoảng cách không thể nào vượt qua được. Nếu như phá mất lối đi thì đám bản tôn của Nhân tộc có thể vất vả một lần mà nhàn nhã suốt đờiPhán đoán của Nữ Oa cực kỳ phù hợp với lẽ thường. Cả La Chinh lẫn Nguyên Thủy Thiên Tôn ở thế giới trong cơ thể hắn đều vô thức gật đầu.
“Lối đi này bị cắt đứt rồi, không thể nào bay lên trên được sao?” Đông Hoàng nói.
Đoạn đường treo ở phía trên cũng không phải xa tới mức không thể chạm được, những người ở đây đều có thể bay qua một cách dễ dàng.
“Cứ thử là biết thôi!”
Nữ Oa nói xong thì dùng hai ngón tay nhẹ nhàng bắn ra một cái, phía sau nàng xuất hiện một Oa Ảnh. Oa Ảnh này hóa thành một con chim màu đỏ máu, sau khi nó thoát ra khỏi thân thể Nữ Oa thì bay lên phía trên.
Lúc con chim Oa Ảnh kia vừa bay được hơn mười trượng thì đột nhiên biến mất không còn chút dấu vết nào, dường như nó bị một quái thú nào đó trong hư không nuốt mất vậy.
Con ngươi Nữ Oa co rụt lại, nàng nhún vai nhìn về phía La Chinh với vẻ mặt kinh ngạc: “Xem ra nơi này cũng thuộc Ngọc Thanh Thiên”
Trong Ngọc Thanh Thiên, nếu thoát khỏi phạm vi của đài Thanh Thiên thì bất cứ vật chất hay năng lượng nào đều bị cắn nuốt, muốn bay qua là chuyện không thể nào làm được.
La Chinh nhìn về phía Thiên Truyền đang nổi trên mặt nước và hỏi: “Tiền bối có cách nào đi qua con đường này không?”
Thiên Truyền không trả lời La Chinh mà bơi thuận theo mặt nước tới bên bờ. Hắn ta đưa tay ra dò xét bên ngoài con đường một lượt và nói: “Không thể qua được, nơi này cũng có rất nhiều hư trần”
“Hư trần?” La Chinh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thiên Truyền trả lời: “Trong Ngọc Thanh Thiên có rất nhiều hư trần. Đó là thứ mà các ngươi không thể nhìn thấy được. Ngươi có thể tưởng tượng nó là một loại bụi vô hình, bất cứ thứ gì tới gần hư trần đều bị nó cắn nuốt”
Oa Ảnh mà Nữ Oa vừa thả ra ngoài cũng bị hư trần cắn nuốt.
Thân là một sinh linh trong hỗn độn, quả thật tồn tại rất nhiều cực hạn. Trung tâm Thiên Chấp của La Chinh đã là thứ vô cùng cường đại, nó giúp La Chinh có thể hiểu được Phạn văn, nghe hiểu tiếng Phạn. Thậm chí nó còn giúp hắn thấy rõ những điểm sáng màu trắng trong thế giới Huyền Lượng, làm cảnh tượng trở lại như cũ.
Nhưng hư trần mà Thiên Truyền nhắc tới còn chẳng có những điểm sáng màu trắng kia, đương nhiên trung tâm Thiên Chấp không thể nào phá giải được…
Sau khi Nữ Oa thử nghiệm, những người còn lại cũng lần lượt thử sức. Huyết Lang thả ra một con dơi màu đen còn sống. Con dơi màu đen này là dị tộc trong Thượng Thanh Thiên, có kịch độc. Sau khi Huyết Lang bắt nó, mãi gã vẫn chẳng thể thuần phục thành công được nên bây giờ ném đi.
“Vèo…”
Sau khi con dơi màu đen tuột khỏi tay, nó đâm thẳng lên trên như một ám khí màu đen. Con dơi màu đen không biết bản thân mình ở nơi nào, chỉ cảm thấy mình may mắn khi thoát khỏi “nanh vuốt” của Huyết Lang. Bây giờ, đất trời rộng mở, với tốc độ bay của nó thì chẳng ai có thể bắt được…
Nhưng cảm giác hưng phấn của con dơi màu đen chỉ kéo dài trong nháy mắt. Khi nó kịp phản ứng thì đã cảm thấy thân thể của mình bị cắn nuốt, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của đoàn người La Chinh.
Năng lượng không thể đi qua được, vật sống cũng chẳng có cách nào đi qua…
“Không phải là không có cách nào ứng phó với hư trần. Chỉ có dùng linh chu mới có thể đi qua đó được. Bây giờ ta cũng chẳng có cách nào” Thiên Truyền đợi con dơi biến mất rồi mới lên tiếng.
Lần này, ngay cả Nguyên Thủy Thiên Tôn ở thế giới trong cơ thể La Chinh cũng phải phiền muộn, bao gồm cả Nữ Oa bản tôn, Phục Hy bản tôn và bản tôn của các anh kiệt khác đều đang nghe. Khi trung tâm Thiên Chấp truyền lời mà Thiên Truyền nói tới, đáy lòng bọn họ lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Vậy chẳng phải đài Thanh Thiên này là tuyệt lộ sao?” La Chinh không cam lòng hỏi.
“Theo một ý nghĩa nào đó thì có thể coi là như vậy” Thiên Truyền gật đầu, suy nghĩ một lúc: “Trừ khi nghĩ cách sửa lại con đường này”
“Sửa lại con đường?” Mắt La Chinh hơi sáng lên.
Thiên Truyền thấy vẻ mặt kích động của La Chinh thì lại lắc đầu, cười cười nói: “Bỏ đi. Lúc trước những vật kia không hề ít nhưng qua hơn nghìn kỷ nguyên Hỗn Độn rồi, e rằng chúng chẳng còn tồn tại nữa…”
La Chinh hỏi tiếp: “Thiên Truyền tiền bối, thứ mà tiền bối nhắc đến là gì vậy?”
Đương nhiên hắn biết thứ dùng để sửa chữa con đường này không phải vật phàm, nhưng vẫn không cam tâm nên hỏi. Không chỉ hắn, Nguyên Thủy Thiên Tôn và đám khí hồn bản tôn ở thế giới trong cơ thể cũng rất trông mong. Chỉ cần có chút xíu cơ hội thì họ cũng quyết không bỏ qua.
“Là hạt giống Hằng Minh, nó có ngoại hình giống hạt đậu hà lan” Thiên Truyền nói: “Nó được khai thác từ trong thế giới chủ”
“Hạt giống được khai thác từ trong thế giới chủ…” La Chinh thì thào.
Ở thế giới trong thân thể, sắc mặt của đám Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nữ Oa đều trở nên rất khó coi. Chuyện gì liên quan tới thế giới Huyền Lượng cũng trở nên cực kỳ phức tạp, thậm chí có thể nói là bất lực.
“Hạt giống Hằng Minh rất đặc biệt. Thật ra nó vừa là một loại kim loại vừa là một loại thực vật. Nó là một kim loại sống, hơn nữa khi đã trưởng thành sẽ cực kỳ rắn chắc” Thiên Truyền vỗ vỗ vào mép con đường và nói.
“Sau khi thân cành bằng kim loại của nó hoàn toàn mở ra, bộ phận trống rỗng sẽ hình thành đường đi. Đồng thời, nó còn có tán hoa vừa lớn vừa bằng phẳng, chỉ cần tiến hành tu bổ một cách đơn giản là đã tạo thành một đài Thanh Thiên hoàn chỉnh rồi”
Dùng hạt giống Hằng Minh để tạo ra tầng cao nhất của một thế giới là phương án cực kỳ phổ biến. Đây cũng là kỹ năng thiết yếu của một người kiến tạo thế giới.
Lúc Thiên Truyền nhắc tới thân cành kim loại, ấn đường của La Chinh hơi rung lên một cái. Hắn hỏi: “Thân cành của hạt giống Hằng Minh mà tiền bối nhắc tới lớn chừng nào?”
“Sau khi trưởng thành, thân cành của nó có thể lớn như vậy” Thiên Truyền chỉ vào con đường và nói. Không chỉ con đường mà ngay cả đài Thanh Thiên đều là hạt giống Hằng Minh trưởng thành.
“Nhưng khi vừa mọc thân cành thì lớn chừng này” Thiên Truyền vừa nói vừa dùng tay ước lượng.
“Toàn thân đều là kim loại sao? Phía trên có cành hoa không?” Ánh mắt La Chinh chớp chớp.
Những câu hỏi mà hắn đối thoại với Thiên Truyền đều tới từ đám người ở thế giới trong cơ thể của hắn. Đương nhiên, Thiên Truyền và những người khác không cảm nhận được cảm xúc của La Chinh. Nhưng khi hắn truyền giọng nói vào thế giới trong cơ thể để trung tâm Thiên Chấp phiên dịch lại thì giọng nói của La Chinh lại vô cùng kích động. Không chỉ có hắn, tâm trí của đám người Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nữ Oa cũng dao động trên phạm vi lớn.
Thiên Truyền gật đầu: “Những cành hoa kia cũng là bộ phận cần tu bổ. Hình như ngươi từng nhìn thấy nó rồi?”
Trên tay phải của La Chinh hiện ra một khung vuông màu xanh thẳm. Hắn nhẹ nhàng bóp khung vuông kia một cái, cầm một cành hoa kim loại đưa tới trước mặt Thiên Truyền: “Không biết cành hoa kim loại này có phải thứ mà Thiên Truyền tiền bối nhắc tới không?”
Sau khi tiến vào Bỉ Ngạn không lâu, hắn đã thu hoạch được cành hoa kim loại này ở Thiên Quỳ thần miếu. La Chinh từng cho đám Nguyên Thủy Thiên Tôn xem qua cành hoa này, những chẳng một ai biết nó là thứ gì.
Thiên Truyền nhìn cành hoa kim loại này một chút, nhận lấy cành hoa từ tay La Chinh, trên mặt hắn ta không có chút ngạc nhiên nào: “Chúng ta còn ít nhất hai nghìn đài Thanh Thiên chưa tu kiến xong. Hai nghìn hạt giống Hằng Minh đều nảy mầm và mọc ra cành hoa như thế này…”
Vẻ ngoài của cành hoa kim loại này cực kỳ tinh xảo, hơn nữa nó lai không có bất cứ phản ứng năng lượng nào nên không thể xem là tín vật Bỉ Ngạn được. Cành hoa kim loại này khiến người ta cảm thấy nó còn một loại đặc tính thần kỳ nào đó đang chờ người ta tới khám phá.
Nếu không có đám người kiến tạo thế giới thì bọn chúng không thể nào trở thành đài Thanh Thiên được. Đồng thời, không có cách nào có thể phá hỏng cành hoa kim loại này được. Từ hơn một nghìn thần kỷ nguyên trước tới nay, những cành hoa kim loại này luôn ở trong Bỉ Ngạn. La Chinh chỉ mới gặp một cây mà thôi.
Tộc Tâm Cụ Nhãn Ma gặp may nên mới lấy được cành hoa kim loại này. Bọn chúng cũng giống như vô số chủng tộc khác trong Bỉ Ngạn, nghiên cứu vô số năm rồi mà vẫn không nắm được trọng điểm. Cuối cùng, tộc này đã xem nó như thứ bỏ đi, giấu kĩ ở trong Thiên Quỳ thần miếu. Sau đó, La Chinh lại đoạt được.