Hạ Vân thong thả vung thanh kiếm mỏng màu đen trong taySau khi hóa thành hoang thần, việc đánh giá không gian và khoảng cách cũng trở nên phức tạp hơn, cho nên phương thức chém giết của hoang thần đều vô cùng thô sơ và bạo lực.
Giữa một người bình thường se chỉ luồn kim và một người khổng lồ se chỉ luồn kim thì đương nhiên người khổng lồ gặp khó hơn rất nhiều.
Thế mà Hạ Vân lại có thể kiểm soát những điểm này đến từng li từng tí, hành động vô cùng tinh tế tỉ mỉ, đây là một năng lực rất đáng sợ.
Mỗi một kiếm của nàng ta đều hết mực thận trọng, vô cùng chuẩn xác.
Nhiều lần nàng ta đã có thể lấy mạng của Trừng Úy nhưng thanh kiếm mỏng kia chỉ cắt nhẹ một đường trên người hắn ta và để lại một vết thương không nguy hiểm đến tính mạng.
Chẳng mấy chốc, thương tích trên người Trừng Úy càng lúc càng nhiều, máu tươi ướt đẫm cả bộ đồ trắng trên người.
“Ngươi thua rồi, đừng cố giãy giụa nữa” Hạ Vân hé môi nói.
Trừng Úy không nghe, khí thế tấn công càng hung hăng hơn.
Hạ Vân không còn cách nào khác, đành nhẹ nhàng thu thanh kiếm mỏng màu đen lại, ngón chân giẫm nhẹ một cái trên nền đất tạo thành một cái hố to tới mấy trăm mét. Nhân lúc Trừng Úy đang vung kiếm, nàng ta nhảy bật lên, thanh kiếm tựa như một con rắn khổng lồ múa lượn, xuyên xuống phía dưới.
“Phập!”
Kiếm mỏng đâm qua cánh tay Trừng Úy.
Kiếm trúc đột nhiên văng ra, cắm trên mặt đất. Do mất đi sự duy trì của sức mạnh hoang thần, thanh kiếm dài mấy nghìn mét tức khắc biến về còn khoảng một mét rưỡi…
Cùng lúc đó, thanh kiếm mỏng màu đen của Hạ Vân đã cuốn vòng trên đầu Trừng Úy, chỉ cần nàng ta hơi dùng sức là có thể khiến cho Trừng Úy đầu lìa khỏi cổ.
Thấy cảnh tượng như vậy, trái tim của những người trong tộc Xi Vưu đều vọt lên tận cuống họng.
Tộc Xi Vưu đã mất đi một Thượng Long, nếu lại để mất Trừng Úy thì bọn họ thực sự không thể chấp nhận nổi.
Thế nhưng Trừng Úy lại quá mức cứng đầu cứng cổ, dù biết mình không địch lại nhưng hắn ta vẫn sống chết không chịu thua!
“Nhận thua đi…” Hạ Vân nói. Nàng ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi bảo: “Nếu ngươi vẫn còn tức giận, ta thay mặt Đàm Hiên xin lỗi ngươi, đúng là hắn ta không nên lỡ tay giết chết Thượng Long”
Cơ mặt Trừng Úy run rẩy.
Mãi một lúc sau hắn ta mới bình tĩnh lại, cuối cùng thở hắt ra một hơi: “Thua chính là thua. Là do ta không thể đòi lại công bằng, không cần xin lỗi ta”
“Ừ” Hạ Vân khẽ gật đầu, thận trọng lùi về sau mấy bước, bấy giờ mới chậm rãi rời đi.
Trừng Úy nhìn bóng lưng Hạ Vân bằng ánh mắt phức tạp…
Cô gái này không kiêu ngạo không nóng nảy, cho dù chiếm hết ưu thế nhưng vẫn cảnh giác từng giờ tức khắc, cảm xúc từ đầu đến cuối vẫn không hề gợn sóng, khiến hắn ta thấy mặc cảm vì không bằng, thua đến tâm phục khẩu phục.
Trận thứ năm, Trừng Úy bại.
Trừng Úy thua rồi, tâm trạng những người bên tộc Hiên Viên cũng thư thái hơn.
Trong mắt bọn họ, trận chiến tiếp theo đã không còn chút kịch tính nào nữa.
Tộc Xi Vưu chỉ còn lại Mão Tuyết.
Theo dự đoán của bọn họ, thực lực của Mão Tuyết cũng không bằng Hạ Vân.
Cho dù Hạ Vân thất bại thì vẫn còn Hạ Phong với thực lực cao hơn một bậc.
Còn thằng nhãi Tiên Trạch kia, hắn ta muốn nằm trên mặt đất, vậy thì cứ nằm đi…
Lúc này tâm trạng của Tiên Trạch đang nằm dưới đất lại không được tốt cho lắm.
Hắn ta vốn cho rằng tộc Xi Vưu sẽ đánh bại cả Hạ Vân lẫn Hạ Phong, thế rồi đám người trong tộc sẽ lại cầu xin mình, lúc đó hắn ta mới miễn cưỡng xuất chiến, ra tay ngăn cơn sóng dữ, giải quyết một cách dứt khoát và gọn ghẽ. Như vậy chẳng phải quá tốt hay sao?
Nhưng chỉ một Hạ Vân đã giải quyết đối phương xong xuôi rồi, Tiên Trạch hắn ta không có đất dụng võ, bảo sao có thể vui vẻ cho được?
“Xem ra kết cục đã rõ…”
“Hẳn là cốt tháp Thiên Nam sẽ về tay tộc Hiên Viên!”
“Ha ha ha, cuối cùng cũng đuổi được hết đám người đáng ghét của tộc Xi Vưu ra ngoài! Ngày sau, thành Phi Liêm này chính là của một mình Mãng Hổ tông ta!”
Những tiếng bàn luận rôm rả vang lên khắp vùng biên giới quanh khoảng sân đấu.
Những cuộc tranh giành quyền lực ở tầng lớp cao nhất thường liên quan đến số mạng của rất nhiều người. Trước thế cục như vậy, đương nhiên có người vui cũng có người buồn.
Những người phụ thuộc vào tộc Xi Vưu thì mặt mày cực kỳ khó coi. Nếu tộc Hiên Viên giành được thắng lợi trong trận chiến này, sợ rằng bọn họ sẽ chẳng còn chỗ đứng tại thành Phi Liêm này nữa…
Sau khi Trừng Úy bại trận, đến lượt Mão Tuyết xuất chiến.
Trận chiến này cực kỳ quan trọng, dù sao trong mắt rất nhiều người, Mão Tuyết chính là trụ cột của tộc Xi Vưu.
Nếu Mão Tuyết thua, tộc Xi Vưu sẽ thất bại hoàn toàn.
Mão Tuyết và Hạ Vân không trò chuyện gì nhiều với nhau, hai người vừa đối mặt đã bắt đầu chiến đấu ác liệt.
Qua mỗi một đời di truyền, độ tinh thuần trong huyết thống sẽ càng lúc càng loãng, nhưng thỉnh thoảng cũng xảy ra kỳ tích.
Lúc truyền thừa đến Mão Tuyết thì huyết thống của nàng xảy ra biến dị.
Xi Vưu Hoang Thể mà nàng hóa thành được bao bọc bởi một lớp huyết văn(*) đặc biệt.
(*) Những đường vân màu máu.
Về lý do vì sao huyết thống của Mão Tuyết lại bị biến đổi như thế thì ngay cả những người bị lưu đày cũng không giải thích được…
Chính nhờ loại huyết văn đặc biệt này mà Mão Tuyết có được ưu thế khá lớn về mặt tốc độ, mà tốc độ lại là phương diện quan trọng nhất của hoang thần khổng lồ.
Vì thế, khi hai cô gái vừa bắt đầu giao tranh, Mão Tuyết đã nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
Nhưng Hạ Vân vừa chiến xong một trận với Trừng Úy nên đang trên đà càng đánh càng hăng, thanh kiếm mỏng màu đen trong tay quơ múa khắp bốn phương tám hướng, hình thành một bước tường không thể vượt qua, ngăn chặn Mão Tuyết ở bên ngoài.
Mão Tuyết hóa thành một đường sáng màu máu, liên tục đâm thẳng vào tầng phòng ngự của Hạ Vân, nhưng lần nào cũng thất bại trong gang tấc, cuối cùng bị Hạ Vân ép lui trở về.
Trong lúc chống lại những đợt tấn công của Mão Tuyết, Hạ Vân cũng liên tục tiến lên, ép Mão Tuyết vào một góc.
Ngay từ đầu nàng ta đã bày ra một cái bẫy, chỉ chờ Mão Tuyết giẫm trúng bẫy là lập tức đóng chặt lối thoát của cái bẫy này.
Mão Tuyết nhanh chóng phát hiện ưu thế của mình đang bị kìm kẹp, hoàn toàn không thể nào phát huy…
Cuối cùng, nàng lè lưỡi một cái, bất đắc dĩ nói: “Ta thua rồi”
Hạ Vân gật đầu, cũng không nói thêm lời nào. Nàng ta chỉ cẩn thận lùi về sau vài bước, cuối cùng mới bước nhanh rời đi.
Cho dù đã chiến thắng thiên tài trẻ tuổi hàng đầu của tộc Xi Vưu nhưng sắc mặt Hạ Vân vẫn cứ bình tĩnh, không có gì kích động.
“Hầy, sớm biết lớp trẻ của tộc Xi Vưu kém cỏi như vậy, từ đầu cũng chẳng cần phải dùng đến phương thức này…”
“Không ngờ tộc Xi Vưu lại suy yếu đến nhường này…”
Khi thấy bên mình thắng quá đơn giản, các trưởng lão trong tộc Xi Vưu cũng không biết nên vui hay buồn.
Phải biết rằng bọn họ đã mưu tính suốt một thời gian dài, cố gắng nghĩ ra một sách lược vẹn toàn chỉ để chiếm được cốt tháp Thiên Nam, vậy mà không ngờ đối phương lại không hề có sức phản kháng.
“Tử Ngọc, trong trận chiến này, tộc Hiên Viên chúng ta đã thắng. Dựa theo ước hẹn trước kia, tộc Xi Vưu các ngươi phải rời khỏi phạm vi cốt tháp Thiên Nam” Cơ Mi cười tươi như hoa.
Ông ta không chỉ vui vẻ vì đã nắm trong tay cốt tháp Thiên Nam, mà quan trọng hơn cả là do lớp trẻ tộc Hiên Viên gần như áp đảo toàn bộ tộc Xi Vưu. Ông ta không ngờ thế hệ thanh niên tộc Xi Vưu lại yếu đến mức này.
Một chủng tộc cần truyền thừa liên tục, lớp trẻ đại diện cho tương lai của cả tộc. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tộc Xi Vưu suy bại cũng là chuyện sớm muộn.
Nghe Cơ Mi nói thế, Tư Ngọc chỉ mỉm cười hỏi lại: “Cơ Mi đại trưởng lão, có phải ngươi nhầm rồi không?”
“Nhầm cái gì?” Sắc mặt Cơ Mi sầm xuống, ông ta cho rằng Tử Ngọc muốn lật lọng.
Nếu tộc Xi Vưu chơi xấu, không chịu giao quyền nắm giữ cốt tháp Thiên Nam ra thì e rằng sẽ có chút phiền phức, dù sao tộc Hiên Viên cũng không muốn giao chiến toàn diện với tộc Xi Vưu.
Cho dù tộc Hiên Viên thắng thì cũng là thắng thê thảm, tổn thất mà nó mang lại là điều không ai muốn nhìn thấy.
Tử Ngọc khẽ chớp đôi mắt quyến rũ. Nàng nhìn Cơ Mi, thản nhiên nói: “Có phải ngươi đã quên, tộc Xi Vưu chúng ta còn có một người chưa xuất chiến?”
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!