Mục đích cuối của Nhĩ Thử không phải là vì kiếm chút hồn đan ấy, mà chỉ hoàn toàn thuận đường thì làm thôiSức cám dỗ của Ám Vực quá lớn, ai cũng muốn nhìn xem trong ba gian phòng nhỏ đó rốt cuộc có gì. Một triệu hồn đan đúng là quá đắt, nhưng các dị tộc ở đây cũng không còn lựa chọn nào khác. Chìa khóa Bỉ Ngạn xuất hiện quá ngẫu nhiên, ai biết lần tiếp theo Di Thiên thần miếu mở ra là lúc nào?
“Tộc Nhĩ Thử các ngươi tham quá!” Người tộc Ly Uyên bất mãn nói.
Con Nhĩ Thử này vẫn rất hờ hững: “Tộc Ly Uyên các ngươi sợ là kẻ không có tư cách nói câu này với bọn ta nhất!”
Những năm qua, tộc Ly Uyên đã thiết lập trạm ở Thập Nhất Trọng Thiên, số hồn đan thu được chắc phải cao bằng trời, hơn nữa còn là bằng phương thức cướp đoạt.
Còn Nhĩ Thử, dù gì chúng cũng buôn bán đàng hoàng.
“Lát nữa trước khi mở cửa, bọn ta sẽ bày cấm chế trước cửa Di Thiên thần miếu, mọi người có thể mang hồn đan đến chỗ ta đổi thành dấu ấn linh hồn. Ai có dấu ấn linh hồn là sẽ được bước qua cấm chế” Nhĩ Thử lại tuyên bố.
Đương nhiên các dương hồn đều cực kỳ bất mãn, nhưng họ chẳng còn lựa chọn nào khác.
Mấy người tộc Ly Uyên tức đến nổ phổi, song vẫn phải ngoan ngoãn lấy hồn đan ra, mỗi người nhận một dấu ấn linh hồn cho mình.
Các dương hồn có đủ hồn đan trong tay cũng tiến lên nhận dấu ấn, còn một vài dương hồn thiếu hồn đan thì xụ mặt sầu lo. Trong tay họ chỉ có hai, ba trăm nghìn hồn đan, theo giá thị trường bình thường thì đúng là dư xài, nhưng không ngờ Nhĩ Thử lại đưa ra cái giá cao đến thế.
Có điều, việc mở cửa Di Thiên thần miếu lần này không thể coi thường. Thế là có không ít dương hồn chọn cách rời khỏi Bỉ Ngạn và tìm đến gia tộc mình xin thêm trợ cấp.
Trong một góc gần đó có sáu dương hồn Nhân tộc, mà người đứng ngoài rìa nhất có thân hình rất nhỏ xinh, theo hình dáng bên ngoài thì hiển nhiên là một tiểu cô nương Nhân tộc.
“Ca ca, chúng ta chắc không vào được…” Tiểu cô nương Nhân tộc thất vọng nói.
“Một triệu hồn đan một người, sáu người chúng ta là hết sáu triệu! Đám chuột chết tiệt này!” Người cao lớn nhất trong số họ tức giận nói.
“Các đệ nghĩ cách gom góp thêm chút đi” Một người khác nghĩ kế.
Tiểu cô nương Nhân tộc lại nói: “Sao mà gom được. Ta còn thiếu người ta hai trăm nghìn hồn đan kìa…”
Tiểu cô nương Nhân tộc này chính là người bị tộc Ly Uyên giữ lại ở Thập Nhất Trọng Thiên. Dù Lăng Sương rất hào phóng không cần nàng trả lại, nhưng nàng vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.
“Chỉ đi qua Thập Nhất Trọng Thiên một chuyến mà thiếu nợ người ta đến hai trăm nghìn hồn đan, tiểu sư muội, muội có khả năng thật” Một người khác cất giọng châm chọc.
Tiểu cô nương Nhân tộc lập tức không vui: “Trong tình huống đó, huynh còn lựa chọn nào khác không!”
“Đủ rồi, đừng ồn nữa!” Người cao lớn nhất trong số sáu người lên tiếng dập tắt cuộc cãi vã vô nghĩa này: “Ta đi kiếm hồn đan, mọi người đợi ở đây là được. Mặc dù Cửu Lê chúng ta lụi bại, nhưng ta không tin không kiếm được mấy triệu hồn đan!”
Trong số sáu người ở đây thì người này có quyền uy rất cao, hắn ta vừa lên tiếng là những người khác liền im lặng, nhưng trong lòng tất cả đều gợn lên nỗi bi thương.
Trong tình hình này mà muốn kiếm mấy triệu hồn đan thật không đơn giản chút nào. Bọn họ từng là một trong Nhân tộc chính thống, bây giờ rơi vào tỉnh cảnh này cũng chỉ có thể thở dài thườn thượt.
Trước cửa Di Thiên thần miếu, các dị tộc nườm nượp tiến lên nộp hồn đan và nhận dấu ấn linh hồn.
Mấy canh giờ sau, số chủng tộc chạy tới trước Di Thiên thần miếu cũng càng ngày càng nhiều.
“Tránh hết ra!”
Lại có thêm chín dương hồn chạy thẳng tới từ một phía của thần miếu. Họ có nửa thân trên giống người, nhưng nửa thân dưới là đuôi rắn.
“Là tộc Nữ Oa!”
“Tộc Nữ Oa cũng tới tham gia…”
Bình thường tộc Nữ Oa vẫn luôn hiện thân trong hình dáng loài người, nhưng dương hồn trong Bỉ Ngạn thì vẫn là nửa người nửa rắn, đương nhiên các dương hồn khác liếc cái là nhận ra ngay.
Trong thế giới mẹ, tộc Nữ Oa cũng là thế lực siêu cấp không thể coi thường. Có thể nói, Bỉ Ngạn được phồn vinh như hiện tại cũng chính nhờ Nữ Oa mới có.
Nhưng trước giờ Lê Sơn luôn khép mình, thường không xung đột gì với bên ngoài cả. Trong mắt rất nhiều dị tộc thì cảm giác tồn tại của tộc Nữ Oa phải nói là rất thấp.
Đối với cái giá mà Nhĩ Thử đưa ra, mấy người thuộc tộc Nữ Oa cũng không phản ứng gì nhiều mà trực tiếp giao hồn đan ra, sau đó cả chín người liền lùi sang một bên.
Thế lực siêu cấp bắt đầu ra sân rồi…
“Tộc Hữu Hùng?”
“Người của tộc Hữu Hùng đông quá!”
“Hai mươi mấy người lận! Phải tiêu tốn mấy chục triệu hồn đan đấy, khà khà…”
Nhóm của tộc Hữu Hùng có đến hơn hai mươi người, các dị tộc khác nhìn thấy mà trong mắt cũng thoáng hiện vẻ đề phòng.
Mặc dù các sinh linh cùng đi thám hiểm Di Thiên thần miếu với nhau, nhưng mối quan hệ giữa họ vẫn là cạnh tranh, chẳng qua không nói thẳng mặt ra mà thôi.
Sau khi đã có rất nhiều chủng tộc tiến đến rồi, lại thêm một nhóm tám người đi đến trước cửa.
“Là người Thiên Cung!”
“Hình như lực lượng Thiên Cung không được hùng hậu cho lắm, điều đi có tám người…”
“Bây giờ Thiên Cung đang bị tộc Hữu Hùng và Thần Nông Thị chèn ép, quả thật mỗi bước đi đều muôn vàn khó khăn”
Người dẫn đầu nhóm tám người của Thiên Cung là một cô gái. Vừa nghe thấy mấy lời bàn tán này, sắc mặt nàng hơi đanh lại, đồng thời lạnh nhạt lên tiếng: “Bị tộc Hữu Hùng chèn ép? Hừ, không biết mấy hôm trước thần miếu của ai đang yên đang lành lại bị đập cho nát bấy nữa!”
Chuyện La Chinh phá hủy thần miếu chỉ lan ra trong tam đại Nhân tộc chính thống, bởi tộc Hữu Hùng cực lực ngăn chặn tin tức nên các đại tộc khác rất ít người biết được, mà dù có nghe phong thanh thì cũng không biết rõ chi tiết quá trình.
Tộc Hữu Hùng nghe vậy thì khó chịu ra mặt.
“Hừ, nếu không nhờ kẻ thần bí kia ra tay cứu giúp thì đám tinh nhuệ Thiên Cung các ngươi chắc đã chết sạch rồi!”
“Phải đấy, chỉ là một đám ăn hại, sớm muộn gì cũng sẽ bị chúng ta san bằng!”
“…”
Nhóm người tộc Hữu Hùng chế giễu lại.
Cô gái Thiên Cung không giỏi đấu võ mồm lắm, mà nàng cũng không biết “Kẻ thần bí” dùng thân thể tiến vào Bỉ Ngạn là ai, bây giờ bị mấy người tộc Hữu Hùng mỉa mai thì lập tức nổi giận.
“Các ngươi… chán sống rồi phải không?”
“Ù!”
Khí tức linh hồn quanh thân nàng tăng vọt, từng đường vân màu vàng óng vây quanh linh hồn nàng, ồ ạt trút xuống.
“Lửa thần Kim Ô?”
“Sao người Thiên Cung lại có được lửa thần Kim Ô?”
“Quái lạ, rốt cuộc bọn họ có phải người Thiên Cung không vậy?”
Tộc Kim Ô ở đằng xa cụp cánh lại, khi thấy ngọn lửa màu vàng óng kia thì cũng nhỏ giọng thảo luận.
“Là nàng…”
“Nghe nói trong Thiên Cung chỉ có hai người sở hữu huyết mạch của tộc Kim Ô chúng ta”
“Mẫu thân nàng không thể xuất hiện tại Sắc Giới, cho nên ắt hẳn là cô con gái”
Xích mích giữa tộc Kim Ô và Thiên Cung đã có từ rất lâu đời rồi, số Kim Ô trong tộc biết chuyện này cũng không ít, chẳng mấy chốc đã đoán được lai lịch của Phượng Ca.
Thần thông huyết mạch trong thế giới mẹ vô cùng đa dạng, một số có thể sử dụng trong Bỉ Ngạn, và lửa thần Kim Ô chính là một trong số đó. Mặc dù dùng linh hồn để kích phát lửa thần Kim Ô trong Bỉ Ngạn sẽ tạo ra hình thái hơi khác, uy lực cũng bị giảm phần nào, nhưng đây vẫn là một sát chiêu linh hồn cực kỳ lợi hại.
Nhưng tộc Hữu Hùng ỷ phe mình người đông thế mạnh, đâu có sợ Phượng Ca?
“Ha ha, còn muốn ra tay cơ à?”
“Thiên Cung là một đám ô hợp không ra gì, không biết sao cô gái này lại dám lớn lối như thế!”
“Thật không biết ai mới là kẻ chán sống!”
Tộc Hữu Hùng đâu xem sáu người Phượng Ca ra gì. Tại đây, ngoại trừ tộc Hữu Hùng ra còn có các thế lực siêu cấp khác như Thần Nông Thị, tộc Kim Ô… Họ cho rằng Phượng Ca chỉ đang mạnh miệng mà thôi, chứ căn bản không dám ra tay.