Các thế gia chiếm tám mươi phần trăm tài nguyên trong Thần VựcVô số gia tộc hạng hai, hạng ba dưới các thế gia thì chia nhau mười lăm phần trăm còn lại…
Mà tất cả những người dân chiếm phần lớn dân số Thần Vực thì chỉ đành chia nhau năm phần còn lại mà thôi.
Người dân nào muốn có thành tựu thì đành phải đổ về các thần thành lớn, thông qua các phủ chứng thần, chậm rãi tiến lên. Người có tư chất trời cho cực đỉnh còn có một xíu cơ hội tiến vào đảo nổi, có thể đạt được một số tài nguyên nhất định, có thể chống chịu sinh sống trong đảo nổi!
“Ở phương diện này, tài nguyên quan trọng nhất chính là cấm địa” Cực Ác lão nhân nhấn mạnh: “Mọi Thần vũ tệ đều được lấy từ cấm địa. Ngoài rất nhiều Thần vũ tệ ra, trong cấm địa còn có các bảo vật quý hiếm, tài liệu hiếm thấy. Nhưng về cơ bản, cửa vào các cấm địa đều nắm trong tay các thế gia. Đừng nói người dân, dù là thần thì cũng gần như không có cơ hội tiến vào trong đó!”
“Năm đó, ta may mắn thừa nước đục thả câu, tiến vào Hồn Hoang được một lần” Cực Ác lão nhân lắc đầu, trên mặt rất kích động: “Thu hoạch của một lần đó thôi đã gần bằng ta cố gắng suốt vài kỷ nguyên thần rồi…”
Khi đó Cực Ác lão nhân vừa mới bước vào tu vi thần cấp trung, nhưng sức mạnh và sức ảnh hưởng đều không lớn, thậm chí còn không được xếp hạng trong Trường Không Vực, thỉnh thoảng ông lại lẻn vào đội ngũ của một chi thế gia nào đó. Sau nhiều lần suýt chết trong Hồn Hoang, thu hoạch được cũng khá nhiều nên tu vi mới có thể tăng lên tới đỉnh của thần cấp trung.
Sau chuyện đó, tên tuổi của Cực Ác lão nhân cũng bắt đầu xuất hiện, gây dựng lên một vùng thế lực của mình ở phía bắc Trường Không Vực.
Với sức mạnh của Cực Ác lão nhân, thật ra vốn có thể tạo được một cái gia tộc hạng ba, nhưng tính ông gàn dở ương bướng, tất nhiên không có ý định đó. Ông định dốc hết sức để tiến vào tu vi thần cấp cao!
Nhưng ngay cả những vị thần trên đảo nổi có được tài nguyên gần như vô hạn, vậy mà muốn tiến vào thần cấp cao còn khá khó. Thế thì đối với những vị thần rơm rạ như Cực Ác lão nhân, mỗi bước tiến lên trên lại càng khó như vượt qua một lạch trời!
Vốn dĩ nếu dựa vào con chuột Thạch Lẫm kia thì Cực Ác lão nhân còn có tí cơ hội, nhưng không ngờ cuối cùng lại rơi vào tình cảnh này.
“Những cấm địa đó quan trọng vậy ư…” La Chinh lặng lẽ suy nghĩ.
Cực Ác lão nhân cười nói: “Tuy ta chưa đến đảo nổi, nhưng chắc chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ có được cơ hội được đi vào mấy cấm địa đó. Đến lúc đó, đương nhiên ngươi sẽ biết, haiz…” Nói xong Cực Ác lão nhân lại thở dài một tiếng. Ông rất hâm mộ việc La Chinh có thể đi vào có thể đi vào đảo nổi. Thật ra bây giờ ông cũng được coi như đã tiến vào đảo nổi, nhưng đáng tiếc lại chỉ còn chút tàn hồn.
Một đêm trôi qua…
Ngày hôm sau, mới sáng tinh mơ, một cô gái áo trắng đã đến gọi La Chinh đến Tuyệt Mộng Các trong điện Tử Hồn.
La Chinh đi theo sau cô gái, dọc đường đi cũng gặp được rất nhiều cô gái của điện Tử Hồn. Những người đó đều dừng lại kinh ngạc nhìn hắn.
Tuy trên đảo nổi Hàm gia không thiếu đàn ông, nhưng La Chinh là nam đệ tử vừa mới gia nhập điện Tử Hồn, đương nhiên sẽ bị chú ý, không thể không bị chỉ trỏ bàn tán. Nghe thấy lời nói của những cô gái đó, La Chinh cũng phải đen mặt…
Hắn thầm đoán, không biết có phải vị Hàm Cửu Di cho gọi hắn đến hay không. Đến Tuyệt Mộng Các hắn mới mới phát hiện là bản thân đã suy nghĩ nhiều.
Ở trong Tuyệt Mộng Các, La Chinh lại thấy được một đám võ giả chứng thần, đương nhiên trừ La Chinh ra thì họ đều là phụ nữ…
Rõ ràng đám võ giả chứng thần này mới gia nhập điện Tử Hồn chưa lâu, ngây ngô hơn rất nhiều so với những vị thần bên ngoài. Khi các nàng đánh giá La Chinh thì cũng rụt rè hơn, nhưng ánh mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng nghĩ, sao lại có một người đàn ông tiến vào.
Cô gái áo trắng kia dẫn La Chinh vào Tuyệt Mệnh Các, trầm giọng nói với mọi người ở đây: “Lát nữa Nguyệt Anh bà bà có chuyện căn dặn. Các ngươi biết tính tình của bà ấy rồi đó, mọi người im lặng một chút nào!”
Nghe thấy lời của cô gái trắng, các cô gái đang nhỏ giọng líu ríu bỗng im lặng. Hình như các nàng cũng biết Nguyệt Anh bà bà rất đáng sợ.
Cô gái áo trắng vừa rời đi không lâu, trong cửa sau của Tuyệt Mộng Các có một người thong thả chậm rãi đi vào. Đó là một bà lão dáng người mập mạp, cơ thể trông rất già nua, nhưng khuôn mặt lại non mịn như trẻ con, trông vô cùng kỳ quặc.
Đây hẳn là Nguyệt Anh bà bà trong miệng cô gái áo trắng, La Chinh thầm nói.
Nguyệt Anh bà bà vừa tiến vào Tuyệt Mộng Các, bầu không khí ở đây lại im lặng hơn, cơ thể đám con gái đều trở nên cứng ngắc, không nhúc nhích, giống như bức tượng, một số người còn hiện ra vẻ sợ hãi.
La Chinh thì lại rất tò mò, không hiểu rốt cuộc Nguyệt Anh bà bà đã làm gì mà lại khiến những cô gái kia sợ hãi như vậy? Hàm Mộng và Nguyệt Anh bà bà đều là thần cấp cao, nhưng tính tình Hàm Mộng tốt hơn khá nhiều. Hơn nữa chẳng phải Hàm Mộng cũng đã nói, trong điện Tử Hồn, ngoài Hàm Cửu Di ra thì không phân biệt trên dưới hay sao?
Nguyệt Anh bà bà đứng lại, ánh mắt quét một vòng, cuối cùng dừng trên người La Chinh, lập tức mở miệng nói: “Nghe nói, ngươi là người sư phụ chọn? Tại sao lại không cảm nhận được khí tức Âm Thể Tử Cực trên người ngươi?”
La Chinh mới được Hàm Mộng dẫn vào điện Tử Hồn có một ngày, có lẽ Nguyệt Anh bà bà còn có chuyện gì muốn nói cho ra nhẽ, giờ lại mở miệng hỏi vấn đề này.
“Đúng là La mỗ không phải Âm Thể Tử Cực” La Chinh chắp tay nói.
Nguyệt Anh bà bà nhíu mày: “Không phải Âm Thể Tử Cực? Tại sao sư phụ lại mời ngươi vào điện Tử Hồn?”
“Bởi vì La mỗ có thể tu luyện thần đạo Tử Khí” La Chinh thản nhiên giải thích.
“Thử xem!” Nguyệt Anh bà bà quát lớn một tiếng.
La Chinh khẽ nhíu mày, trong lòng hơi bực mình, tính tình bà lão này thật là kém. Chẳng qua, hắn vừa mới tiến vào điện Tử Hồn, vẫn chưa quen nên cũng không thèm so đo với bà ta.
Vì thế, hắn vươn cánh tay, khẽ lật, ngưng ra một luồng khí màu tím, đạo uẩn Tử Khí xoay quanh một vòng rồi biến mất…
Trong mắt Nguyệt Anh bà bà có chút vẻ kinh ngạc, lập tức thản nhiên gật đầu: “Hừ, tuy bà già đây không biết sao ngươi làm được, nhưng ngươi đã tiến vào điện Tử Hồn thì đương nhiên cũng được coi là một thành viên trong điện Tử Hồn chúng ta! Cầm lấy!”
Dứt lời, bà giơ tay vung lên, một ngọc bài màu xanh bắn về phía La Chinh.
La Chinh trở tay túm lấy, chộp lấy ngọc bài, nhìn kỹ. Trên ngọc bài khắc một chữ “Hàm” to, phía dưới khắc ba chữ “La Thiên Hành”. Trong ngọc bài mơ hồ có một luồng khí tức phức tạp tràn ra, chắc hẳn nó cũng sử dụng bí pháp nào đó để chế tạo, không thể dễ dàng làm giả được.
Nguyệt Anh bà bà nói tiếp: “Đây là ngọc bài của Hàm gia. Ở trên đảo nổi Hàm gia, làm gì cũng không thể rời nó, đừng làm mất”
“Cám ơn” La Chinh thản nhiên nói.
“Tuy ngươi vừa mới tiến vào đảo nổi, nhưng nếu là võ giả chứng thần thì có một số quy tắc ta phải nói một lần…” Sau đó, Nguyệt Anh bà bà nói cho La Chinh biết một số quy tắc tối thiểu trên đảo nổi.
Bà lão này nói chuyện hết sức rườm rà, một câu thường nhấn mạnh tới mấy lần, khiến La Chinh mất hết kiên nhẫn, nhưng lại không thể tức giận, chỉ có thể kiên trì nghe tiếp.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Nguyệt Anh bà bà cũng nói xong, quay đầu đối diện với đám con gái kia. Khi Nguyệt Anh bà bà mở miệng lần nữa, La Chinh mới biết vẻ mặt khi bà ta nói chuyện với mình đã là “hiền lành” lắm rồi!
“Tháng này, những người xếp hạng sau ba trăm đứng ra!” Nguyệt Anh bà bà the thé nói. Giọng nói đó thật sự có thể đâm thủng màng tai!
Trong các cô gái có ba người nghe thấy vậy thì cơ thể bỗng bắt đầu run rẩy…
“Đứng ra!” Nguyệt Anh bà bà tiếp tục thét lên.
Ba cô gái buộc phải bước ra khỏi đám người mấy bước, những người khác nhìn ba người các nàng với ánh mắt thương hại!
Sau đó, Nguyệt Anh bà bà bỗng vung tay lên, từng đợt khí màu tím tinh khiết nhanh chóng ngưng tụ. Nhìn thấy những luồng khí màu tím kia, La Chinh khẽ nhướng mày. Trong thần đạo Tử Khí, trình độ của Nguyệt Anh bà bà khá sâu sắc, đạo uẩn trong đó ngưng tụ như thật.
Khí màu tím liên tục ngưng tụ, hóa thành một sợi dây mây có gai màu tím.
“Nguyệt Anh bà bà…”
“Tháng sau chúng ta sẽ cố gắng thoát khỏi ba trăm vị trí cuối cùng…”
“…”
Giọng ba cô gái nức nở, bắt đầu cầu xin tha.
Nhưng Nguyệt Anh bà bà không hề có dấu hiệu cảm thông. Bà ta giơ tay vung lên, dây mây màu tím uốn lượn bay ra, La Chinh lập tức nghe được một loạt âm thanh giòn vang như tiếng mưa đá.
“Bốp bốp bốp bốp bốp…”
Trong chớp mắt này, không biết Nguyệt Anh bà bà đã vung ra tới mấy trăm lần dây mây!
Quần áo trắng trên người ba cô gái rách toạc, cả người đầy máu, ngoài khuôn mặt ra thì có lẽ cơ thể không chỗ nào không trầy xước.