Mặc dù biết mình sắp bị loại nhưng Khê Ấu Cầm không hề thấy đau lòngĐối với những thiên tài khác mà nói, Đại Thế Chi Tranh chính là dòng nước xiết.
Nếu thành công, bọn họ sẽ gánh vác toàn bộ vận mệnh của vũ trụ, đồng thời thu hoạch được tài nguyên và tiền đồ vô tận.
Chỉ cần kiên trì thêm một bước, có lẽ bản thân họ sẽ bước lên đỉnh cao. Nếu lúc này bị loại, sợ rằng tâm trạng sẽ rơi xuống vực sâu.
Nhưng với Khê Ấu Cầm lại khác.
Đối với nàng, mấy việc này chẳng qua chỉ là việc râu ria.
Từ trước đến giờ, mục đích của nàng không phải là tranh đấu với các thiên tài trong vũ trụ.
Nàng rời khỏi Tử Cực giới chỉ vì muốn tìm kiếm La Chinh. Về phần kỳ vọng mà sư phụ gửi gắm nơi nàng, đó cũng chỉ là kỳ vọng của sư phụ mà thôi.
Tranh đấu với hàng tỉ võ giả, chỉ vì một mục đích tìm người. Đa số võ giả đều khó mà hiểu được lý do này.
Lúc này, trong lòng Khê Ấu Cầm chỉ cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Rõ ràng biết hắn đang ở một trong hai tòa thành màu đỏ còn lại, nhưng nàng lại không thể vượt qua được giới hạn của quy tắc, nên không khỏi cảm thấy vô cùng tiếc hận.
Lúc này, đột nhiên nàng nhận thấy có một bóng người lướt qua.
Bóng người kia đứng bên cạnh nàng, chắn trước mặt pho tượng của nàng.
“Phập phập phập phập…”
Mấy thanh đao gió đánh lên trên bóng người đó, vang lên những âm thanh trầm đục.
Người này là ai…
Vì sao lại dùng thân thể để ngăn cản thay nàng?
Cho dù là Thiên Kiêu mà muốn dùng thân thể để ngăn cản đao gió thì nhất định cũng sẽ bị trọng thương.
Nàng hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy một gương mặt anh tuấn. Gương mặt đó mỉm cười rất thản nhiên, hai mắt lóe lên một thần thái khó mà miêu tả thành lời.
Chỉ là một nụ cười thôi nhưng lại khiến Khê Ấu Cầm ngây ngẩn.
Trong lòng nàng tràn đầy những câu hỏi, hoàn cảnh xung quanh vẫn nguy hiểm, nhưng nàng lại không hề quan tâm đến chúng.
Bảy thanh phi kiếm mất đi sự điều khiển, giống như con rối không ai khống chế, tất cả đều rơi xuống đất, phát ra một âm thanh rất dễ nghe.
Không có kiếm trận chống đỡ, từng đám Phong Nha Long lại phản công lần nữa.
Nếu không ngăn cản, bất cứ lúc nào chúng cũng có thể xé nát pho tượng của nàng, loại bỏ nàng ngay lập tức.
Nhưng nàng không còn quan tâm nữa. Ai bảo nàng đã gặp được người này chứ?
Nàng không thèm để ý đến bất cứ điều gì nữa, cứ như vậy mà lao thẳng vào lòng La Chinh.
Mấy năm qua, nàng vẫn luôn kìm nén nỗi nhớ nhung của mình bằng cách lao đầu vào tu luyện. Nhưng nỗi nhớ đó chỉ có thể kìm nén chứ không thể xóa bỏ.
Tuy nhiên, càng kìm nén, nỗi nhớ này lại càng đong đầy hơn, gần như đến mức khó có thể ức chế được nữa.
Lúc này đây nỗi nhớ như được giải phóng. Nàng ôm lấy La Chinh, ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt chỉ toàn là vẻ si tình.
La Chinh bị Khê Ấu Cầm bổ nhào đến, cũng thuận thế lui lại, nhẹ nhàng nâng nàng lên, nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng.
Nhưng hắn không giống như Khê Ấu Cầm, hắn vẫn để ý tới những gì xảy ra xung quanh.
Đối mặt với đám Phong Nha Long đang mãnh liệt xông tới, khí hỗn độn trong người La Chinh không ngừng phun trào. Sau khi rút ra một luồng khí hỗn độn, ngón tay La Chinh không ngừng xoay tròn.
Lập tức, trên mặt đất xuất hiện một đám khe hở.
Hắn muốn bảo vệ Khê Ấu Cầm. Mà muốn giúp nàng đấu lại đám Phong Nha Long thì chỉ có thể sử dụng Lôi Kiếp Sát.
Lôi Kiếp Sát tiêu hao rất lớn lượng khí hỗn độn, nhưng lại rất phù hợp trong hoàn cảnh này.
Một lát sau, từng tia sấm sét thoáng hiện lên trên không trung. Chỉ trong chớp mắt, sấm sét đã đến, bao trùm lấy những khe hở kia.
Đám Phong Nha Long bị sấm sét mạnh mẽ đánh xuống, giết chết trong nháy mắt. Trước khi chết, chúng hóa thành đao gió, nhưng còn chưa kịp bắn ra thì đã bị quy tắc hệ Lôi nuốt mất. Đây không phải là quy tắc hệ Lôi bình thường, mà là uy lực của Lôi Kiếp.
Cho dù là Hiên Viên Thần Phong thì cũng không khỏi phải nhíu hàng lông mày rậm lại. Ánh mắt hắn khi nhìn La Chinh lóe lên vẻ âm u bí ẩn.
“Đây chính là La Chinh!” Trước đây nhờ có Khê Ấu Cầm, Hiên Viên Thần Phong đã nhìn thấy pho tượng của La Chinh. “Công pháp trực tiếp dẫn Lôi Kiếp tới, đúng là có chút thú vị…”
Ngay sau đó, Hiên Viên Thần Phong bỗng nghĩ đến một vấn đề quan trọng.
Không phải tên này đang ở một tòa thành khác sao?
Tại sao bỗng nhiên hắn lại xuất hiện ở đây?
Hiên Viên Thần Phong chưa từng để mắt tới thủ đoạn của La Chinh. Dù công pháp dẫn Lôi Kiếp tới khá hiếm thấy, nhưng cũng chỉ khiến hắn hơi tò mò mà thôi. Hắn vốn là Đạo Tử, là người duy nhất chưa từng để ý tới bất cứ thứ gì, cũng như bất cứ đối thủ nào có cùng cảnh giới.
Hắn chỉ không hiểu tên này có được thần thông gì mà lại có thể nhảy từ tòa thành này sang tòa thành khác? Hắn không cần bảo vệ pho tượng của mình sao?
Tất nhiên La Chinh không biết bên cạnh hắn đang có một người đang có đầy câu hỏi đối với hắn. Hắn chỉ lo dỗ dành Khê Ấu Cầm và ứng phó với đám Phong Nha Long mà thôi.
“Ta tìm chàng rất lâu rồi” Khê Ấu Cầm nũng nịu trong lòng La Chinh.
“Ta cũng vậy” La Chinh mỉm cười nói.
“Thật sao?”
Ánh mắt Khê Ấu Cầm lóe sáng, nhưng lại nhanh chóng ảm đạm, sau đó lắc đầu: “Ta không tin”
“Thật mà…”
Trong lúc các võ giả đang mệt mỏi ứng phó, đề phòng mình bị loại, thế mà hai người lại nghiễm nhiên nói những lời tình tứ trong tòa thành này.
Lúc này sau khi lui lại, La Chinh đưa Khê Ấu Cầm và pho tượng của nàng đến một góc tòa thành. Nơi này chỉ có một con đường, hắn chỉ cần cản phía trước là có thể bảo vệ tốt Khê Ấu Cầm và pho tượng của nàng rồi.
Khê Ấu Cầm chẳng nghĩ gì nhiều. Mặc dù thứ hạng của nàng cao hơn La Chinh, thực lực đã có thể phân cao thấp với đám Thiên Kiêu trong vũ trụ, nhưng thật ra nàng chưa từng có giác ngộ của một cường giả, nàng vẫn là một cô gái thích loay hoay nấu nướng như trước kia.
Bây giờ La Chinh đang ở bên cạnh, nàng sẽ giao tất cả mọi chuyện cho hắn. Về phần uy lực của tiếng sấm đằng sau như thế nào, nguy hiểm ra sao, thậm chí nàng còn lười quay đầu lại nhìn. Nàng chỉ khéo léo đặt cái mũi của mình gần với ngực La Chinh hơn, như một con mèo nhỏ tìm lại cái mùi đã lâu không ngửi được của mình…
“Làm thế mà nào nàng lại tham gia chiến trường mộng ảo vậy?” La Chinh hỏi.
Khê Ấu Cầm chớp mắt: “Vì để tìm chàng!”
Nghe thấy câu trả lời này, La Chinh dở khóc dở cười: “Ý ta là vì sao tu vi của nàng lại tăng nhanh như vậy?”
Thông qua ý chí Đại Thế Giới, La Chinh phát hiện Khê Ấu Cầm đã rời khỏi Đại Thế Giới, tiến vào Tử Cực giới.
Trước khi hắn phi thăng, hắn đã biết Khê Ấu Cầm đang có chuyện giấu hắn.
Nhưng nàng lại coi đây là một bí mật, từ chối tiết lộ cho La Chinh biết. Cho nên, khi La Chinh nhìn thấy pho tượng của Khê Ấu Cầm trong tòa thành màu đỏ, hắn mới tỏ vẻ khiếp sợ như vậy.
Một người hoàn toàn không có hứng thú với tu luyện, lại có thể bước vào giai đoạn hai của chiến trường mộng ảo, đã vậy còn xếp hạng cao hơn hắn. Trong khoảnh khắc đó, trong lòng La Chinh đột nhiên sinh ra cảm giác thất bại. Hắn chỉ có một câu hỏi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Nghe La Chinh hỏi vậy, Khê Ấu Cầm cười hì hì. Nàng rất hài lòng khi La Chinh hỏi câu hỏi đó.
Lúc trước, khi La Chinh tiến hành đại điển song tu, Khê Ấu Cầm trốn vào Tử Cực giới đã vô tình bái sư. Nàng vẫn luôn che giấu điều này với La Chinh.
Khi đó, Khê Ấu Cầm vô cùng thất vọng, đồng thời cũng rất ghen tỵ với Ninh Vũ Điệp.
Nhưng lúc này, trong lòng Khê Ấu Cầm lại đặc biệt thỏa mãn. Ít ra người phụ nữ kia vẫn còn đang đau khổ tu luyện ở Hạ Giới, còn nàng lại có thể chui vào lòng La Chinh. Đối với Khê Ấu Cầm mà nói, đây chính là thắng lợi, cũng là hồi đáp cho sáu năm vất vả cố gắng của nàng.
Thế là, nàng chậm rãi nói cho La Chinh nghe mọi chuyện đã xảy ra lúc trước.
Nghe xong, La Chinh không khỏi cảm động.
Hắn chưa từng nghĩ Khê Ấu Cầm lại vì hắn mà âm thầm nỗ lực nhiều như vậy. Mà mục đích duy nhất của những nỗ lực này lại chỉ là được làm bạn bên cạnh hắn. Nghĩ lại, hắn chưa từng cho nàng cái gì, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Dường như đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của La Chinh, Khê Ấu Cầm mỉm cười, sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn: “Chàng đừng cảm thấy hổ thẹn. Chàng chỉ cần đồng ý với ta một việc là được”
“Việc gì?” La Chinh tò mò hỏi.
Lúc này, sắc mặt Khê Ấu Cầm trở nên vô cùng nghiêm túc: “Nợ ta một lần… cưới hỏi đàng hoàng”
La Chinh im lặng, chăm chú nhìn Khê Ấu Cầm, sau đó dùng ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, nhẹ gật đầu.
Chấp niệm này của Khê Ấu Cầm quá sâu, thậm chí đã ăn sâu vào tâm cảnh. Hoặc nên nói là bản thân nàng không có tâm võ đạo, tất cả chấp niệm đều chỉ vì một mình La Chinh mà thôi.
Thấy La Chinh gật đầu, Khê Ấu Cầm mới mỉm cười yên tâm.
Sau đó, nàng rúc vào người La Chinh, giống như một con mèo con biết nghe lời, không nhúc nhích nữa.