Khi các vị thần đi qua cấm địa rừng Sương đều biết, những con quạ Âm ở đây đều chưa thể được coi là một thú dữ có thực lực mạnh. Cho dù chỉ là một vị thần cấp thấp cũng có thể dễ dàng tiêu diệt được chúngNhững con quạ Âm này tụ tập trong bóng tối của rừng Sương với mật độ dày đặc, mỗi khi có con mồi đó xuất hiện, chúng lập tức bay ra, lao vào tấn công.
Để giết được một vị thần, số quạ Âm bị chết cũng rất nhiều. Thế nhưng vị thần nào để những con quạ Âm này đến gần thì lúc đó chúng sẽ bộc phát ra sức phá hoại mạnh mẽ nhất để tiêu diệt người đó.
Mỏ của chúng có khả năng phá hoại khá lớn, cho dù là một vị thần cấp trung thì cũng khó có thể chống đỡ được. Nếu bị bầy quạ Âm này bao vây, đầu của người đó sẽ bị mổ tung, xương cốt toàn thân sẽ bị mổ đến nát vụn là chuyện thường xảy ra chỉ trong nháy mắt…
Ngay khi những con quạ Âm lao về phía tượng nữ thần, chúng lập tức dùng mỏ rồi mổ mãnh liệt vào bức tượng.
“Đốc đốc đốc đốc đốc đốc…”
Trên bề mặt tượng nữ thần nhanh chóng xuất hiện vết nứt, giống như những vết sẹo.
Nếu để mặc cho những con con quạ Âm này mổ xuống tượng nữ thần như vậy thì chẳng bao lâu nữa bức tượng này sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Khi La Chinh vừa thấy những vết nứt đang dần lan rộng trên bề mặt bức tượng, trong lòng hắn bắt đầu lo lắng. Hắn chạy như bay về phía bức tượng nữ thần.
Thế nhưng, khi hắn còn chưa đến nơi thì đã thấy một bóng người đầy đặn nhẹ nhàng bay tới, trên tay nàng cầm một thanh đoản kiếm. Đó chính là Mục Ngưng. Chỉ thấy dưới chân nàng lóe lên những điểm sáng màu đỏ nho nhỏ, vây xung quanh tượng nữ thần!
Vòng vây đó lập tức hóa thành một sát trận kỳ lạ.
Sau đó trên đầu những con quạ Âm đang trên bề mặt bức tượng đều xuất hiện một phù văn quỷ dị!
“Chết hết đi!”
Trong đôi mắt tròn xoe của nàng tỏa ra luồng sát ý thật đậm, thân hình lập tức biến mất chỉ trong nháy mắt.
“Soạt soạt soạt soạt soạt…”
Chỉ thấy Mục Ngưng chém ra một đao ngay phía sau những con quạ Âm này với một tốc độ thật khó tưởng tượng.
Trên người những con quạ Âm này nhanh chóng hiện ra khối pháp cầu Hóa Huyền, ngăn chặn lại đao đầu tiên này của Mục Ngưng. Sau đó, chúng vẫn tiếp tục mổ vào bức tượng nữ thần, những vết nứt trên bức tượng cũng nhanh chóng lan rộng.
Mục Ngưng chém tiếp ra một đao, mũi chân nàng điểm nhẹ: “Lại lần nữa!”
Vừa dứt lời, thân hình nàng lại biến mất…
“Soạt soạt soạt soạt…”
Lần này, toàn bộ những con quạ Âm đang chúc đầu vào bức tượng đều bị chém thành hai khúc, những chiếc lông chim màu đen rơi loạn xuống đất.
Trong suốt quá trình, Mực Ngưng chỉ ra tay đúng hai lần, vậy mà đã có thể giết sạch toàn bộ những con quạ Âm này.
Khi quay đầu nhìn về phía La Chinh, trên mặt nàng có vẻ khiêu khích. Nàng trừng mắt nhìn hắn, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: “Cố lên!” Vừa nói, nàng vừa nhìn lên bầu trời, lại có một bầy quạ Âm nữa bay tới. Thân hình nàng lại hóa thành một vòng tròn, bao phủ toàn bộ những con quạ Âm kia…
La Chinh khẽ mỉm cười, bốn thanh kiếm cũng nhanh chóng bay lượn lên bầu trời.
Bởi vì một số những vị thần còn đang mải tranh giành Thần vũ tệ nên các vị thần còn lại đều phải vất vả hơn khi tiêu diệt những con quạ Âm này. Để bảo vệ tượng nữ thần, bọn họ không thể không thu nhỏ vòng vây lại, dựa lưng vào bức tượng.
Cho dù vậy thì vẫn có một vài con quạ Âm phá được phòng tuyến của mọi người. Mặc dù chúng đều nhanh chóng bị đánh chết, thế nhưng chúng vẫn tạo ra được vết nứt trên bức tượng!
“Không thể tiếp tục như thế này được!” Chiến Minh bình tĩnh hét lên: “Đừng tranh đoạt Thần vũ tệ nữa! Tiêu diệt những con quạ Âm này rồi sau đó cùng chia đều”
Lời nói của Chiến Minh lúc này không hề có hiệu quả…
Rất nhiều vị thần khi nhìn thấy một phần nhỏ của bức tượng nữ thần bị phá hủy thì trong lòng đã có ý định từ bỏ.
Dù sao nếu không thể tiến vào tầng thứ hai của cấm địa thì nhân cơ hội này kiếm thêm chút lợi lộc cũng được. Nếu lãng phí cơ hội tốt như vậy, sau này nhất định sẽ phải hối hận.
Ngoài Chiến Minh ra, sắc mặt của Đông Phương Ninh và các vị thần khác đều đã đen lại…
Dã tâm của những vị thần cấp cao này rõ ràng lớn hơn các vị thần bình thường khác nhiều. Đúng là Thần vũ tệ rất hấp dẫn, nhưng bọn họ thì chỉ mong bản thân có thể gặp được cơ duyên tốt hơn mà thôi. Vậy mà đám người trước mắt này lại quá thiển cận, bọn họ chỉ trông thấy được những cái lợi trước mắt như thế này!
“Để ta!” Lúc này, một vị thần cấp cao đứng ra.
“Huyền Nguyệt Tiểu Lâu?” Chiến Minh sửng sốt, nhưng ngay sau đó trên mặt hắn liền có vẻ vui mừng. “Ngươi đúng là lựa chọn phù hợp nhất lúc này!”
Huyền Nguyệt Tiểu Lâu và Chiến Minh đều đến từ gia tộc Huyền Nguyệt trên đảo nổi, cũng được coi là người cùng tộc, chẳng qua một người thuộc giáo phái Huyền Nguyệt và điện Chiến Thần.
Cục diện hiện tại trong thung lũng đều đã vượt ngoài sự kiểm soát của bọn họ. Không phải họ không có cách nào để tiêu diệt được những con quạ Âm này. Dù cho phải đánh hai lần mới chết đi nữa thì bây giờ cũng mới chỉ là đợt thú dữ thứ ba, không đến nỗi không thể chống cự được. Mấu chốt là bởi mọi người không đoàn kết, đều tham lam muốn cướp đoạt Thần vũ tệ.
Mà Huyền Nguyệt Tiểu Lâu tu luyện thuật Đại Thống Trị.
Hắn hít một hơi thật sâu, một viên đá quý màu nâu nhạt xuất hiện giữa đôi lông mày hắn. Đây chính là linh thạch tinh thuần, có thể nâng cao sức mạnh của linh hồn!
Khi viên đá quý màu nâu nhạt kia lóe sáng, các vị thần trong thung lũng này lập tức cảm nhận được một uy áp linh hồn vô cùng mạnh mẽ, giống như có một vị thánh nhân nào đó đang giáng xuống nơi này vậy!
Huyền Nguyệt Tiểu Lâu mới chỉ là một vị thần cấp cao, cường độ linh hồn của hắn không thể kinh khủng tới mức của thánh nhân được, thậm chí còn kém xa thần đại viên mãn!
Thế nhưng khi hắn thi triển ra thuật Đại Thống Trị lại có thể tạo ra một khí thế không thể nào chống cự lại nổi. Khí thế đó tạo nên một ảo giác trong lòng mọi người, giống như có một vị thánh nhân thực sự xuất hiện tại nơi này vậy. Trong lòng tất cả mọi người, bao gồm cả những vị thần hiện còn đang mải mê tranh đoạt Thần vũ tệ kia đều cảm thấy rùng mình!
“Các vị, trước mắt chúng ta hãy tiêu diệt hết những con quạ Âm đang đánh tới kia, đợi khi đợt tấn công này kết thúc, chúng ta sẽ cùng chia đều Thần vũ tệ!”
“Người nào không phục, giết!”
Từ “giết” được Huyền Nguyệt Tiểu Lâu nhấn mạnh bằng cách quát lớn một tiếng.
Khi đó trong lòng hầu hết các vị thần đều run lên, giống như không thể không nghe theo mệnh lệnh của Huyền Nguyệt Tiểu Lâu, bởi nếu lỡ làm trái thì kết quả chính là bị giết…
Trên thực tế, nếu những vị thần này đều khăng khăng làm theo ý của mình, tiếp tục vơ vét Thần vũ tệ thì Huyền Nguyệt Tiểu Lâu cũng không có khả năng hợp tác với những vị thần cấp cao khác để giết chết hết bọn họ được. Suy cho cùng, các thánh nhân bên ngoài cấm địa biển Thời Gian đều đang quan sát nơi này, giữa các vị thần và các thánh nhân đều có mối liên kết chặt chẽ, không có lý do chính đáng, bọn họ không thể tiêu diệt những vị thần này được.
Thế nhưng, tiềm thức của một số ít vị thần đã chọn tin tưởng.
Đây chính là điểm thần kỳ của thuật Đại Thống Trị. Nếu có thể tu luyện thuật Đại Thống Trị đến một cảnh giới cực cao thì chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng rất mạnh mẽ, bất kỳ một người nào khi đứng ở trước mặt người thi triển thuật này đều phải nhún nhường bái phục…
“Chém chết những con quạ Âm này trước đã!”
“Nếu Huyền Nguyệt Tiểu Lâu đã nói sẽ chia đều, vậy thì chắc chắn sẽ chia đều. Mọi người không nên tranh đoạt nữa!”
“Lại có một đám quạ Âm lao tới đó!”
Các vị thần nhanh chóng lấy lại tinh thần, ý chí chiến đấu lại cháy lên chỉ trong nháy mắt. Bọn họ không tìm kiếm Thần vũ tệ nữa, bắt đầu chiến đấu với lũ quạ Âm kia.
Trên thực tế, suy nghĩ của những vị thần lúc này đều không phải là suy nghĩ ban đầu của họ, mà đã bị thuật Đại Thống Trị thay đổi, hoặc là suy nghĩ sau đó mới nảy sinh.
Cho dù có thế nào thì cũng đã đạt được hiệu quả mong muốn.
Rất nhiều vị thần tiếp tục vây quanh bức tượng nữ thần, đánh chết những con quạ kia. Mọi người cùng đồng tâm hiệp lực nên vòng vây bắt đầu được đẩy mạnh ra. Những con quạ Âm khó có thể vượt qua được vòng vây này để đến chỗ tượng nữ thần.