Đội ngũ người đầu trâu và tinh linh Diệt Không vốn cũng hơi nghi ngờ. Dù sao đám người La Chinh cũng là đối tượng mà văn minh Nguyên Linh treo thưởng, thực lực ít nhất cũng là Bất Hủ cảnh. Dù chúng có tập kích một cách bất ngờ thì cũng chẳng thể nào có chuyện những Bất Hủ cảnh này không thể đánh trả, lập tức bị chém chết như cắt rau gọt dưa…“Chuyện gì vậy?” Người đầu trâu sừng vàng hỏi.
Tinh linh tóc lam nhẹ nhàng lắc “Hành Lang Vô Hạn” trong lòng bàn tay một cái, một thi thể bị vặn xoắn không còn ra hình dạng gì bị ném ra. Sau đó, hai cánh trong suốt của tinh linh tóc lam nhẹ nhàng mở ra, đồng thời thân thể kéo thẳng lên trên. Trong hai mắt của nó lấp lóe ánh sáng màu lam.
Sức mạnh không gian của nó khuếch tán ra xung quanh như thủy triều. Tốc độ tản ra của sức mạnh không gian này không nhanh nhưng diện tích bao trùm lại khá lớn, mọi thứ trong khu vực thuộc phạm vi bao trùm của sức mạnh không gian không thể nào lừa gạt được nó. So với dùng thần thức dò xét thì cách này tốt hơn nhiều.
Một nhịp thở…
Ba nhịp thở…
Mười nhịp thở…
Ánh mắt của tinh linh tóc lam lộ ra vẻ mê mang. Nó không thể tìm được Thiên Nhãn Nham Đằng trong tầng thứ nhất của cao nguyên Thiên Thê, sao có thể có chuyện này được?
“Đừng tìm nữa, họ đi lên tầng thứ hai rồi!” Người đầu trâu sừng vàng đột nhiên nói.
“Sao ngươi lại biết?” Tinh linh tóc lam quay đầu hỏi, kết quả nó ngây ngẩn cả người.
Tinh linh tóc lam thấy người đầu trâu sừng vàng đang dùng hai tay nâng một tấm gương băng. Gương băng này là văn minh Nguyên Linh đưa. Bây giờ, U Ảnh Chi Nhân vẫn đang theo dõi đám người La Chinh một cách chặt chẽ, vì thế có thể thấy tìm được vị trí của đoàn La Chinh thông qua gương băng một cách dễ dàng.
Trên mặt tinh linh tóc lam lộ rõ vẻ xấu hổ. Vì bọn chúng quá tự tin về thiên phú không gian của mình, không nghĩ tới đám người La Chinh lại có thể giở trò ngay dưới tầm mắt của bọn chúng. Bọn chúng đã quên mất chuyện này.
“Vù vù vù vù…”
Tinh linh tóc lam lại xoay tròn bay lên cao một lần nữa, nó bay thẳng lên tới độ cao khoảng hơn nghìn trượng. Mỗi “bậc thang” của cao nguyên Thiên Thê đều cao hơn nghìn trượng. Ở độ cao này, tinh linh tóc lam có thể nhìn thẳng vào tầng thứ hai của cao nguyên Thiên Thê.
“Vù…”
Trong hai mắt nó lóe ra ánh sáng màu lam, tinh linh tóc lam trầm giọng nói: “Đúng là chạy nhanh thật…”
Câu nói vừa dứt, nó đưa tay nhẹ nhàng đẩy về phía trước một cái. Một hành lang không gian dài nhỏ bay về phía trước với tốc độ cực nhanh. Đồng thời, nó nắm chặt phần đuôi của hành lang không gian rồi đột nhiên dùng toàn thân kéo xuống bên dưới. Hành lang không gian bị kéo xuống bên dưới tạo thành một góc vuông. Cả đám sẽ được đưa tới đó thông qua hành lang không gian này. Sát ý dâng trào trong mắt nó. Cái giá phải trả khi trêu đùa nó không bao giờ là nhỏ…
Tại tầng thứ hai của cao nguyên Thiên Thê, Thiên Nhãn Nham Đằng vẫn uốn éo thân thể như con rắn, bò trên bình nguyên với tốc độ cực nhanh. Trong tay Huyết Nha đang cầm một vật nho nhỏ. Thứ này chính là Thiên Nhãn Nham Đằng nhưng với tỉ lệ thu nhỏ mấy chục lần. Đương nhiên, trên đó còn có đám người La Chinh, Phục Hy, Đông Hoàng cũng với tỉ lệ thu nhỏ tương tự.
“Đúng là thảm” Phục Hy nhìn chằm chằm thế thân của mình, khóe mắt khẽ giật một cái.
Mặc dù biết đó là hàng giả nhưng thấy trạng thái thê thảm của phân thân, dù ít hay nhiều thì trong lòng hắn ta vẫn thấy khó chịu.
“Chít! Không hổ là thợ săn Bất Hủ, bản lĩnh đúng là khiến người ta nhìn mà than thở” Thắng Thiên Thử Vương khen ngợi.
Huyết Nha từ tốn nói: “Chê cười rồi, chúng ta hoạt động trong Thái Thanh Thiên lâu như vậy nên cũng coi như hết sức quen thuộc nơi này..”
Đám thợ săn Bất Hủ không gia nhập bất cứ thế lực nào, họ luôn đi loanh quanh trong Thái Thanh Thiên. Trừ việc phải đối mặt với sự đuổi giết của tộc Vô Không và văn minh Nguyên Linh, bọn họ còn phải đối mặt với vô số người của dị tộc. Để có thể tồn tại trong khe núi thì cũng phải có bản lĩnh tương đương.
Sau khi bị đám người vừa rồi đánh lén, Huyết Nha nhanh chóng đưa ra phán đoán: đối phương chính là người đầu trâu và tinh linh Diệt Không. Chỉ có tinh linh Diệt Không mới có thể chuyển những lưỡi rìu lớn kia tới một cách chuẩn xác như vậy. Hơn nữa, Huyết Nha còn phán đoán được vị trí của người đầu trâu và tinh linh Diệt Không một cách chính xác, rất có thể bọn chúng đang ở phía trước đợi họ.
Vì thế Huyết Nha đã sử dụng một bảo vật mà hắn ta tìm được ở Thượng Thanh Thiên, đó là một loại đất màu trắng có thể bắt chước tất cả mọi thứ. Loại đất trắng này có được coi là vật sống hay không thì vẫn còn trong quá trình tranh cãi, nhưng quả thực chúng có năng lực bắt chước mọi thứ.
Loại đất trắng này là một loại tín vật Bỉ Ngạn được rất nhiều Bất Hủ cảnh trong Thượng Thanh Thiên yêu thích và lựa chọn. Dưới sự trợ giúp của đất trắng, họ có thể huyễn hóa ra bất cứ dáng vẻ nào. Khi Huyết Nha sử dụng loại đất trắng này, Huyết Sư cũng lôi một món bảo vật khác ra. Đó là một miếng kính tròn gần như trong suốt có hiệu quả ẩn nấp cực kỳ mạnh.
Sau khi đất trắng biến thành hình dáng của bọn họ, Huyết Sư dùng kính tròn giúp đoàn người ẩn nấp. Cả hai hành động nối tiếp nhau không có kẽ hở nào, như vậy là đã hoàn thành việc thay thế một cách hoàn chỉnh. Đám người Phục Hy, Nữ Oa thấy bản lĩnh của thợ săn Bất Hủ thì lộ ra vẻ mặt thán phục, sợ hãi.
Thợ săn Bất Hủ đã dùng cách này để tránh thoát hai lần đuổi giết trí mạng. Một lần là bị Thi Hỏa Nhân trong Thái Thanh Thiên vây bắt, một lần là bị tộc Vô Không đuổi giết. Trong hai lần đuổi giết đó, họ đều khiến người đuổi giết thành kẻ bị đùa giỡn. Nhưng chiêu này có một nhược điểm rất lớn, đám người đầu trâu và tinh linh Diệt Không ở xa xa khó mà phát hiện ra, nhưng hai U Ảnh Chi Nhân ở trên cao vẫn đánh dấu gắt gao trên người Nữ Oa và Đông Hoàng.
Lúc La Chinh đưa vấn đề này ra, Huyết Nha chỉ xua tay. Trong tình huống này, bọn họ chỉ có thể đánh cược rằng bọn chúng không quan sát gương băng của văn minh Nguyên Linh. Kết quả là Huyết Nha đã thành công.
“E rằng khi bọn chúng phát hiện đó là giả thì sẽ dùng hết sức để đuổi theo” Nữ Oa nói.
Cho dù lừa được đối phương một lần nhưng nguy cơ vẫn chưa được giải trừ. Thiên phú không gian của tinh linh Diệt Không mạnh tới đáng sợ, chúng muốn đuổi kịp bọn họ là chuyện dễ dàng.
“Với tập tính của tinh linh Diệt Không, bọn chúng sẽ đuổi sát tới. Hơn nữa, chắc chắn bọn chúng sẽ tạo dựng đường hầm không gian…” Huyết Lang vừa nói vừa móc một nắm bụi màu nâu trong không gian Tu Di của mình ra.
Gần như trong cùng một thời khắc, một sợi dây nhỏ màu lam ở nơi xa cũng đang kéo dài tới, dùng mắt thường khó mà theo kịp tốc độ của nó. Đó chính là Hành Lang Vô Hạn mà tinh linh tóc lam đã thả ra.
“Phù!”
Huyết Lang nhẹ nhàng thổi một cái, nắm bụi kia bay về phía sau.
“Vù vù vù vù…”
Rõ ràng đó chỉ là một nắm bụi nhỏ nhưng lại bao phủ một khu vực khá lớn. Tính chất không gian trong vùng này đều bị thay đổi, dường như vùng không gian lớn này đã ngưng kết lại, sau đó vỡ vụn thành hàng nghìn mảnh!
Tinh linh tóc lam vốn định đẩy Hành Lang Vô Hạn về hướng đám người La Chinh ở phía trước, sau đó đưa đám người đầu trâu và tinh linh Diệt Không tới đó.
Hành Lang Vô Hạn của nó có hơi khác với đường hầm không gian. Đường hầm không gian chỉ giúp rút ngắn khoảng cách của hai vị trí, còn bên trong Hành Lang Vô Hạn lại không tồn tại khái niệm về “khoảng cách”. Khoảng cách hoàn toàn do bản thân tinh linh tóc lam định nghĩa. Vì thế Hành Lang Vô Hạn có kéo dài tới đâu nhưng chỉ cần một bước cũng có thể tới nơi.
Nhưng lúc này, một đầu của Hành Lang Vô Hạn chui vào trong khu vực có bụi. Nếu đường hầm không gian thông thường đụng phải nắm bụi kia sẽ chỉ có đoạn đường hầm gần nhất bị đông đặc rồi vỡ nát. Nhưng khi Hành Lang Vô Hạn chạm tới thứ bụi kia, nó lập tức bị đông đặc từ đầu tới cuối, rồi “xoảng” một cái, hoàn toàn vỡ vụn.