Mặc Nam chỉ huy mọi người ra sức chống cự lại những con mãng xà Cốt Sát kiaNhưng nhóm chân thần cấp cao này đối mặt với số lượng lớn mãng xà Cốt Sát kinh khủng như vậy đã bộc lộ rõ sự chênh lệch về trình độ.
Dưới sự tấn công của mãng xà Cốt Sát, bao gồm cả mấy tầng kết giới được bố trí bên ngoài lẫn huyễn trận do các loại pháp bảo thi triển ra đều đều giống như lấy trứng chọi đá, chẳng thể nào chống cự nổi…
Mọi người không ngừng lui dần vào giữa, dựa vào nhau.
Dưới tình thế thất bại như vậy, không bao lâu sau, mãng xà Cốt Sát đã bắt đầu tách lẻ từng người, gần như tất cả đều xác định chắc chắn phải chết.
“Cứ thế chết ở đây sao?”
“Ta không cam lòng!”
“Hơn mười vạn con mãnh thú cấp bốn, đến cả tư cách liều mạng cũng không có…”
“Lui về phía sau, lui về phía sau, ôi…”
Vẻ mặt các chân thần tràn ngập tuyệt vọng, liên tục có chân thần bị mãng xà Cốt Sát cuốn ra ngoài, biến mất trong biển rắn mênh mông, kết cục của bọn họ ra sao không cần nghĩ cũng biết.
Có rất nhiều chân thần đã từ bỏ chống cự, ôm bộ dạng ngồi yên chờ chết.
Nhưng đúng trong thời khắc hỗn loạn này, tất cả mãng xà Cốt Sát đột nhiên biến mất sạch sẽ chỉ trong nháy mắt.
Bốn phía tức khắc an tĩnh lại, một vài chân thần còn chưa phản ứng kịp vẫn phát ra một vài tiếng hét rời rạc, nhưng bọn họ cũng nhanh chóng ý thức được.
“Biến, biến mất…”
“Biến mất hết rồi!”
“Trời ạ!”
“Bọn họ thành công rồi!”
“Xà linh bị chém chết rồi!”
Sắc mặt các chân thần còn may mắn sống sót hết sức kích động, thậm chí một số người còn bắt đầu hoan hô ăn mừng.
Nếu như tình hình này còn kéo dài, sợ rằng không tới mười mấy giây, tất cả mọi người sẽ bỏ mạng hết.
Nhưng trong tiếng hoan hô reo hò, bọn họ lại đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển.
***
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
La Chinh xông lên chém chết con rắn nhỏ màu đỏ, một loạt động tác cực kỳ nhanh.
Ngay cả khi phân thân của hắn chạy tới theo sự điều khiển của ý niệm cũng không thể xen ngang…
Sau khi chém chết con rắn nhỏ màu đỏ, hắn cũng không hề dừng lại dù chỉ một giây mà mang theo phân thân của mình, xoay người rời đi.
La Yên và gã chân thần “mắt đậu” kia đang giải cứu Kiếm Ngao.
Tuy thực lực La Yên biểu hiện ra vượt xa sức tưởng tượng của La Chinh, và vừa rồi, vì không còn cách nào khác hắn mới để La Yên mạo hiểm đối mặt với Bách Xúc Thiên Xà, nhưng thân là ca ca của nàng, La Chinh vẫn không muốn để La Yên vào nơi nguy hiểm.
“Roạt roạt roạt…”
Lúc La Chinh quay về, còn cách chỗ lức trước một đoạn thì chợt nghe dưới đất truyền đến một loạt tiếng ma sát.
Sau đó là cảm giác đất rung núi chuyển…
“Ầm ầm!”
Mặt đất bắt đầu nhô cao, giống như có một ngọn núi lớn đang mọc lên.
“Rắc rắc rắc…”
Mặt đất không ngừng nhô lên, nhanh chóng nứt vỡ, sau đó một con quái vật khổng lồ xuất hiện.
“Bách Xúc Thiên Xà!”
La Chinh ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt cũng trầm xuống.
Thay vì nói đây là một con rắn, chi bằng nói đây là một loài vật hung ác có hình thù kỳ dị.
Toàn thân mọc đầy xúc tu vừa dài vừa nhỏ có thể co duỗi linh hoạt, phần thân giống như một hình cầu khổng lồ, những con mắt phân bố loạn xạ khắp nơi trên thân thể hình cầu này.
“La Yên! Kiếm Ngao!”
Ánh mắt của hắn lóe lên, nhanh chóng tìm được La Yên và hai người kia bên dưới Bách Xúc Thiên Xà.
Kiếm Ngao thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại, không biết hắn ta sử dụng pháp bảo gì, toàn thân hệt như con nhím, ánh kiếm liên tục bắn ra bốn phương tám hướng.
Còn La Yên và gã “mắt đậu” kia thì đang không ngừng len lỏi giữa vô số xúc tu, trông có vẻ rất điêu luyện.
Con Bách Xúc Thiên Xà này cũng không lợi hại như trong tưởng tượng, chí ít thì tốc độ của đám xúc tu này tuy nhanh nhưng nếu nắm bắt được cơ hội thì cũng không khó đối phó.
“Phù…”
Trên thân thể khổng lồ của Bách Xúc Thiên Xà, tất cả con mắt đồng loạt tỉnh lại.
Trong những con mắt này bắt đầu ngưng tụ từng đốm sáng màu đỏ, từng dòng Phạn văn màu máu liên tục ngưng kết trong mắt nó.
Bách Xúc Thiên Xà thân là sinh vật hung ác tồn tại từ thời thượng cổ, bản thân có rất nhiều bí mật còn chưa được khám phá.
Sau khi chú ý tới Phạn văn màu máu trong mắt nó, La Chinh lập tức quát to một tiếng.
“La Yên! Đi mau! Đừng cậy mạnh!”
Hắn vừa gào thét vừa phi thân vội vàng xông qua.
La Yên, Kiếm Ngao và gã “mắt đậu” cũng đã nhận ra gì đó, ba người vội vàng lui về phía sau.
“Chiu chiu chiu…”
Tia sáng đỏ từ trong mắt nó bắn ra khắp bốn phương tám hướng.
Khi thì xuyên qua lớp đất xốp bên dưới Nhược Mộc, bắn ra xung quanh, khi thì xuyên qua lớp lớp sương mù, đánh thẳng vào ranh giới khu vực Đạo Tranh.
Giống như khi La Chinh tiến vào ranh giới của khu vực Đạo Tranh, một kết giới giống như tổ ong lập tức xuất hiện trong đường ranh giới hình vòng cung, kết giới này ngăn chặn ánh sáng màu đỏ ở bên trong, không cho phép nó khuếch tán ra khỏi khu vực Đạo Tranh.
Những luồng sáng bay lên trên, xuyên qua sương mù dày đặc, xông lên độ cao mấy vạn trượng, cũng đụng phải một kết giới hình tổ ong…
“Đi!”
Kiếm Ngao thấy từng chùm ánh sáng đỏ kéo dài tới nơi xa vô tận, sắc mặt tràn đầy kinh hãi.
Dù cho ánh sáng đỏ này là cái gì thì việc có thể xuyên thấu qua khoảng cách xa xôi như vậy cũng chứng tỏ uy lực nhất định vượt xa sức tưởng tượng của hắn ta.
Lúc trước Kiếm Ngao phát hiện Bách Xúc Thiên Xà cũng không lợi hại như trong tưởng tượng, sau đó có La Yên giúp đỡ giải vây, hắn ta cho rằng ba người bắt tay hợp tác là có thể đánh chết con Bách Xúc Thiên Xà này, hiện tại xem ra suy nghĩ của hắn ta thực sự quá ấu trĩ.
Cũng may ba người bọn họ cách Bách Xúc Thiên Xà rất gần, vì thân thể hình cầu của Bách Xúc Thiên Xà liên tục xoay tròn, cho nên ánh sáng đỏ cũng không ngừng hoạt động, nhưng trong đó vẫn có kẽ hở rất lớn cho bọn họ bỏ chạy.
Ba người cẩn thận né tránh, nhanh chóng vượt qua những tia sáng màu đỏ, chạy thẳng tới chỗ La Chinh.
Nhưng những “hóa thân của nỗi sợ” ở đằng xa lại không may mắn như vậy.
Vì những hóa thân của nỗi sợ này có ký ức, cho nên vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với nhau, mặc dù trong lòng chúng đều có kích động muốn đánh chết “con mồi” thuộc về mình, nhưng chúng càng quan tâm đến việc phải làm sao để thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, còn đám chân thần kia thì có thể giao cho các hóa thân của nỗi sợ khác.
Một số hóa thân của nỗi sợ không cẩn thận đã bị những chùm sáng màu đỏ kéo dài mười dặm, có cái trên trăm dặm quét trúng, máu thịt toàn thân thoắt cái biến mất, biến thành một đống xương rơi lả tả xuống mặt đất…
“Vù vù vù…”
Một tia sáng đỏ phóng về phía tên ác ma tên Đồ Ách kia.
Chiếu thẳng lên người Đồ Ách…
Cho dù thân hình Đồ Ách khổng lồ như vậy, nhưng khi bị chiếu trúng, máu thịt trên người cũng liên tục bị ăn mòn!
“Ánh Sáng Khuếch Tán?” Thực tế sắc mặt Đồ Ách không có biến hóa gì quá lớn: “Vậy mà… Ngay cả Bách Xúc Thiên Xà cũng tồn tại ở đây, nơi này càng lúc càng khiến người ta tò mò”
Thân thể khổng lồ của gã ta đột nhiên chấn động, bề mặt cơ thể bỗng trồi lên một bóng trắng hư ảo, bóng trắng che chắn trước sau người gã ta, chùm ánh sáng đỏ vừa rồi không thể tiến thêm một chút nào.
Những chùm sáng đỏ chiếu sáng khắp nơi, có một tia chui thẳng vào nơi sâu nhất trong khu vực Đạo Tranh.
Cô gái tóc dài đi tới trước một cây cầu treo dây xích khổng lồ, dường như nàng ta đã cảm giác được ánh sáng màu đỏ sắp chiếu tới, bèn quay đầu lại, dùng ngón tay chuyển động vài vòng giữa không trung, sau đó bước lên cầu treo với vẻ mặt thờ ơ vô cảm.
Khi ánh sáng đỏ bắn tới, nó chợt thay đổi góc độ một cách kỳ dị, khúc xạ theo một góc khác.