Tuy mấy người của Thiên Vị tộc đang dồn toàn bộ sức chú ý lên tà long, nhưng La Chinh đột nhiên biến mất vẫn khiến họ để ý“Có một con chuột nhỏ chạy thoát rồi! Tiểu sư tỷ, hình như là người mà tỷ để ý đấy!” Người trẻ tuổi mặc áo đen kia mỉm cười nói.
Người đeo mặt nạ màu bạc nọ cũng nói: “Đừng để nàng ta chạy lung tung, nhỡ đâu phá hỏng chuyện trứng rồng tổ nở thì sẽ không tốt”
Khuôn mặt cô gái tóc bạch kim hiện lên vẻ kinh ngạc, đóa hoa trên mắt hơi xoay tròn: “Trứng rồng tổ bên kia đã để Thanh Phong bố trí kết giới, không dễ bị phá như vậy chứ? Có điều… ta vẫn nên bắt nàng trở về thì tốt hơn!” Sau khi nói xong, nàng ta cười khúc khích rồi mang theo tiếng cười như chuông bạc đó đuổi theo hướng La Chinh đang chạy trốn!
La Chinh điên cuồng vận chuyển chân nguyên trong cơ thể Phong Niệm Vân, không ngừng kích phát quy tắc hệ Phong. Bóng dáng hắn giống như con thoi, thần tốc xuyên qua xuyên lại trên không trung!
“Tên kia…”
Tại thế giới trong cơ thể, lúc này Phong Niệm Vân đã hoàn toàn kinh hoàng!
Với thời gian ngắn như vậy mà có thể lĩnh ngộ được ba phần thân pháp Truy Vân thì đã lợi hại lắm rồi. Tuy rằng nàng nói nói như vậy, nhưng thực chất lại không hề kỳ vọng quá nhiều, hoàn toàn là mang tâm thái được tới đâu hay tới đó mà truyền thụ thân pháp này.
Nhưng Phong Niệm Vân tuyệt đối không ngờ, trong thời gian cực ngắn như vậy mà La Chinh dường như lại lĩnh ngộ được thân pháp Truy Vân tới mức này!
Thiên phú của người này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Nàng đã biết từ trước tới nay chín nhánh Chân Long vẫn sống nhờ trong đầu La Chinh. Có thể được mấy người Thất gia gia chọn trúng thì tất nhiên chẳng phải là nhân vật đơn giản. Nhưng thiên phú mà La Chinh thể hiện ra vẫn khiến cho Phong Niệm Vân nhất thời vẫn chưa thể tiếp nhận!
Cho dù là trong Chân Long giới thiên tài như mây thì nàng cũng chưa từng thấy người nào có thiên phú bất thường như thế.
Chỉ trong thời gian một nén nhang đã lĩnh ngộ được bảy phần thân pháp Truy Vân? Không, phải là tám phần, mà sợ rằng không chỉ như vậy… Sau lưng tên này lộ ra một đường màu đen, đó là cảnh tượng chỉ khi Truy Vân Sư chạy nhanh như điên, nén gió đến mức cực hạn thì mới xuất hiện!
Tất nhiên Phong Niệm Vân có thể phát huy mười phần hiệu quả của thân pháp Truy Vân. Nhưng dù sao bộ công pháp này cũng chỉ là mô phỏng theo thiên phú của thần thú Truy Vân Sư mà sáng tạo ra. Khi Truy Vân Sư chạy như điên với tốc độ đỉnh điểm thì ở sau lưng liền xuất hiện từng đường màu đen, giống như một cái bàn chải chà lên không trung tạo ra từng sợi đen vậy!
Điểm này cho dù là bản thân Phong Niệm Vân cũng không làm được. Nhưng chỉ trong thời gian một nén nhang, La Chinh đã hoàn toàn thông suốt và dung hòa thân pháp Truy Vân này, thậm chí còn ngộ ra cảnh giới ở tầng cao hơn?
Điều này thật sự làm cho Phong Niệm Vân hơi khó chấp nhận!
La Chinh không hề biết nội tâm Phong Niệm Vân lại chấn động như vậy. Hắn còn đang cảm thán rằng thân xác Thần Cực Cảnh này quả thực mạnh mẽ, chân nguyên trong cơ thể thuần khiết không gì sánh được. Mặc dù đặc điểm của chân nguyên là bền bỉ và có thể kéo dài, nhưng hắn lại cảm nhận được sức bật của chân nguyên trong cơ thể Phong Niệm Vân chẳng kém gì cương nguyên của chính mình…
“Vù vù…”
Bay qua bay lại như vậy vài nhịp thở thì La Chinh cũng đã xông về phía cửa của thánh địa Thiên Thần, hướng thẳng về phía cổng vòm nọ mà xuyên qua!
Bởi tốc độ quá nhanh nên thậm chí La Chinh còn chưa kịp xem xét tình hình mà cứ thế bay thẳng đến cổng vòm. Kết quả, hắn rất dễ dàng xuyên qua, song lại phát hiện ra mình hoàn toàn không tiến vào truyền tống trận mà là trực tiếp xuyên qua cổng vòm…
“Cái này… Truyền tống trận kia bị đóng kín rồi!” La Chinh thoáng chốc hơi kinh hãi.
Lúc đi vào thánh địa Thiên Thần, bọn họ dựa vào hai cái chìa khóa hình rồng để khởi động một truyền tống trận trong cổng vòm, nhưng bây giờ truyền tống trận này lại biến mất!
Nếu không mở truyền tống trận thì cổng vòm này cũng chỉ là một vật trang trí mà thôi.
Ngay sau đó, một tràng tiếng cười như chuông bạc lập tức truyền tới: “Sợ hết hồn đúng không? Ngoan ngoãn cùng ta trở về đi, ta sẽ không giết ngươi!”
La Chinh nhíu mày nói: “Ta với các ngươi không thù không oán, có cần phải truy đuổi đến cùng như vậy không?“
“Ồ? Ai nói ngươi với chúng ta có thù oán? Ta thích ngươi cho nên ngươi sẽ phải đi theo ta, hiểu chưa?” Cô gái tóc bạch kim cười nói: “Chờ chúng ta xử lý chuyện này xong thì ta có thể đưa ngươi đến một nơi! Đại Thế Giới này ngay cả con đường phi thăng cũng đã bị hủy, ngươi cũng không hy vọng bị nhốt ở chỗ này cả đời chứ?”
Trên mặt La Chinh hiện lên vẻ kỳ quái. Cô gái tóc bạch kim này khẩu vị cũng kỳ lạ thật, không ngờ lại thích nữ nhân.
“Xem ra cô ta coi trọng ngươi…” La Chinh cười nói với Phong Niệm Vân.
Ngay sau đó La Chinh nghe thấy thế giới trong cơ thể truyền đến tiếng thét chói tai của Phong Niệm Vân: “Cho ả đi chết đi!”
“Đừng có động đậy! Ngoan ngoãn theo ta đi, nghe lời nào” Giọng nói của cô gái tóc bạch kim bỗng nhiên trở nên dịu dàng, đóa hoa trong mắt phải chầm chậm xoay tròn rồi từ từ tới gần La Chinh.
Vào giây phút này, ánh mắt của La Chinh cũng biến thành dịu dàng, trong thoáng chốc này lại quên cả việc chạy trốn, cứ ngơ ngác đứng tại chỗ như thế! Trong mắt La Chinh, cô gái tóc bạch kim này liền biến ảo thành một báu vật nhân gian, toàn thân tỏa ra một sắc thái diễm lệ không thể tả, tạo nên sức hấp dẫn cực lớn đối với hắn!
Lúc La Chinh đang đờ ra tại chỗ thì đột nhiên cảm thấy đau đớn dữ dội, trong nháy mắt cũng tỉnh táo lại.
“Ngươi bị ả mê hoặc! Mau trốn đi!” Phong Niệm Vân hét to.
Lúc này cô gái tóc bạch kim và La Chinh đã gần trong gang tấc. Trong hai mắt cô gái đó hiện lên vẻ dịu dàng, đưa tay hướng về phía gương mặt của La Chinh.
Vì đã tỉnh táo lại rồi nên La Chinh lập tức đánh ra một quyền. Cùng lúc đó hắn liền vận chuyển chân nguyên trong đan điền, cả người lập tức hóa thành cuồng phong, đột nhiên biến mất ngay tại chỗ!
“Vèo…”
Gần như chỉ chớp mắt một cái, La Chinh đã kéo giãn khoảng cách tới hơn trăm trượng với cô gái tóc bạch kim kia.
Mà dường như nàng ta không hề sốt ruột, vẫn không nhanh không chậm mà đi theo sau La Chinh. Trong mắt cô gái tóc bạch kim này thì bí cảnh Thiên Thần chẳng qua cũng chỉ là một mảnh đất lớn bằng khoảng bàn tay, tốc độ của La Chinh có nhanh hơn nữa cũng chẳng thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của mình.
Sau khi đổi phương hướng, La Chinh bay như tên bắn mà đi, trong đầu hắn suy nghĩ xem làm cách nào để rời khỏi thánh địa Thiên Thần này!
Tuy rằng trước đây tiến vào thánh địa Thiên Thần là thông qua truyền tống trận, nhưng dù sao thánh địa Thiên Thần này vẫn được xây dựng trong Thiên Vũ Thánh Hải, không thể nào là ở chỗ khác!
Nếu La Chinh có thể tìm được khe hở thời gian ở nơi nào đó thì vẫn có khả năng rời khỏi thánh địa Thiên Thần. Song, cứ bay qua bay lại không ngớt như vậy một lúc, trên mặt của La Chinh cũng dần hiện lên vẻ thất vọng. Hắn hoàn toàn không phát hiện ra khe hở thời gian nào.
“Grào…”
Lại là một tràng âm thanh trời rung đất chuyển truyền tới. Ở một nơi khác của thánh địa Thiên Thần, sáu người Thiên Vị tộc và con tà long kia đang chiến đấu quyết liệt. Cho dù cách xa như vậy cũng có thể thấy một cột lửa được phóng lên cao!
Tất nhiên La Chinh sẽ không để ý tới chuyện này, chỉ mới hơi phân tán sức chú ý một chút như vậy mà một đóa hoa trắng tinh đã xuất hiện một cách kỳ dị ở ngay phía trước cách đó không xa. Đóa hoa trắng nõn kia nở rộ với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, còn cô gái tóc bạch kim nọ bắt đầu cười tủm tỉm từ khi đóa hoa này xuất hiện, sau đó nói với La Chinh: “Ngươi trốn không thoát đâu!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, La Chinh không hề dừng lại mà một lần nữa bay vút qua.
Trong thánh địa Thiên Thần, hai người cứ một bên đuổi, một bên chạy. Sau khi đuổi bắt một hồi, La Chinh cũng để ý thấy cách đó không xa lại có một kết giới trong suốt bao phủ lên một tòa tháp nhọn!
“Đó là cái gì!”
Thấy kết giới trong suốt này, ánh mắt của La Chinh hơi lóe lên.
Bên trong kết giới trong suốt này hình như đang xảy ra biến hóa dữ dội. Phía dưới tòa tháp nhọn kia bừng bừng sức sống, rải rác đủ loại kỳ hoa dị thảo, từng dây mây uốn quanh trên vách ngoài của tháp. Kỳ lạ nhất là những loại thực vật này đang sinh trưởng điên cuồng với tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được. Sau đó nhanh chóng tàn lụi, nở hoa, kết quả, tàn lụi, nảy mầm…
“Thời gian! Không ngờ tốc độ thời gian trong kết giới này lại nhanh như vậy!” La Chinh ngạc nhiên nói: “Trong tháp nhọn này rốt cuộc có cái gì?”
Phong Niệm Vân lắc đầu: “Không rõ, kết giới này hầu như ngăn cách toàn bộ khí tức ở trong đó rồi…”
“Đi vào!” Mặc kệ trong này có cái gì thì La Chinh cũng không suy nghĩ nhiều, hắn bay thẳng đến chỗ kết giới đó. Trong nháy mắt tới gần kết giới này, La Chinh tuôn chân nguyên ra rồi đánh một quyền lên kết giới.
“Ầm ầm!”
Cho dù điều khiển thân xác Thần Cực Cảnh thì một quyền này của La Chinh cũng không phá vỡ được kết giới này.