Tất nhiên bảy người bọn họ không biết, khi La Chinh ra tay đánh nát tám lưỡi đao gió màu đen, thì ở bên ngoài cách bọn họ một nghìn năm trăm dặm, một ngọn núi cao hơn mặt nước biển khoảng ba mươi, bốn mươi trượng lại đột nhiên phát ra tám tiếng vang nặng nềNgọn núi lớn kia có năm màu sặc sỡ, cho dù gió bão trong Bạo Loạn Tinh Hải kinh khủng này có thổi quét trong suốt nghìn năm vạn năm, hàng nghìn hàng vạn đao gió màu đen loạn chém thì cũng không để lại bất cứ dấu vết gì ở trên đó.
Ngọn núi lớn này chính là núi Nguyên Từ Thần chìm trong Bạo Loạn Tinh Hải!
Phần lớn núi Nguyên Từ Thần được chôn sâu dưới mặt biển, chỉ có một bộ phận nhô lên trên, dù là sóng biển cuồn cuộn, đao gió loạn chém thì ngọn núi thần này vẫn vững chắc bất động.
Lần này La Chinh đã thông minh hơn rồi. Ban đầu, khi hắn chống lại sức mạnh kinh khủng của đợt Thiên Kiếp cuối cùng kia, hắn liền chuyển toàn bộ lực lượng của Thiên Kiếp tới tất cả năm trăm vạn ngọn núi lớn trong Đại Thế Giới. Trừ Đông Vực ra thì những ngọn núi lớn ở khắp nơi đều bị hủy chỉ trong chốc lát!
La Chinh cũng không muốn vì bản thân mình mà phá hủy cả Đại Thế Giới. Sau đó hắn nghĩ lại, không ngờ lại phát hiện bản thân thật là ngu si. Núi Nguyên Từ Thần kia vạn vật bất xâm, ban đầu nên chuyển sức mạnh kinh khủng kia tới núi Nguyên Từ Thần này mới phải. Chỉ tiếc lúc ấy tình thế gấp gáp, nhất thời không nghĩ ra.
Bây giờ La Chinh đã khôn hơn rồi, đương nhiên sẽ không tái phạm sai lầm này nữa.
“Phù phù phù phù!”
Vòng quay bát quái bay thẳng về phía trước, bảy người của Thiên Vị tộc dùng mọi mánh khóe để chống lại đao gió màu đen chằng chịt dày đặc kia.
Mạc lão đại vung cây trượng trong tay, nóng nảy nói: “Thanh Phong, không thể tiếp tục như vậy được! Mau lấy đồ của ngươi ra đi!”
Nghe thấy lời này của Mạc lão đại, Thanh Phong khẽ cắn răng, vẻ mặt không cam lòng: “Thất Tinh Bàn của ta đã sử dụng năm lần rồi, bây giờ lại hao tổn một lần ở đây nữa…”
Quả thật trong tay Thanh Phong có một món chí bảo là “Thất Tinh Bàn”. Thất Tinh Bàn này có thể sánh ngang với thần khí chí tôn, nhưng lại không phải thứ có thể sử dụng vô hạn, mà chỉ có thể sử dụng bảy lần thôi. Mấy năm nay, Thanh Phong dựa vào Thất Tinh Bàn đã vượt qua được vài kiếp nạn. Có thể nói, bảy cơ hội của Thất Tinh Bàn, tương đương với bảy cái mạng của hắn!
Hắn quả thật không nỡ lãng phí một cơ hội ở đây!
“Bạo Loạn Tinh Hải này có quy mô rất lớn, không biết sẽ kéo dài bao lâu, ngươi cảm thấy chúng ta có thể chống đỡ được sao?” Mạc lão đại lạnh giọng nói.
Ai ngờ Thanh Phong đảo mắt một cái, rất không tình nguyện nói: “Lão đại, không phải ngươi có thể vận dụng bí thuật Huyết Thánh sao!”
“Hừ!” Nghe nói như vậy, sắc mặt Mạc lão đại sa sầm xuống, trừng mắt nhìn Thanh Phong.
Lúc này Thanh Phong mới vô cùng không tình nguyện móc một cái mâm màu trắng ngà từ trong không gian tu di của mình ra.
Nghe thấy đoạn đối thoại của hai người này, La Chinh cũng không nói gì. Mọi người đều đang trong tình cảnh nguy khốn thì cũng nên đồng tâm hiệp lực, nhưng đám người này lại còn giấu giếm.
Nhưng đây cũng có thể coi như bọn họ là tài cao gan lớn, nếu là đổi lại là những đại năng Thần Hải Cảnh của tứ đại thần quốc tới nơi này thì sợ là đã bị những đao gió kia xé thành mảnh nhỏ rồi.
Sau khi khởi động Thất Tinh Bàn, trong đôi mắt đen của Thanh Phong lóe lên từng ánh sao sáng chói. Dù là ban ngày và trên đỉnh đầu là gió bão nặng nề, nhưng trên bầu trời lại có bảy ngôi sao phát ra ánh sáng lấp lánh!
Thấy vậy, ánh mắt La Chinh chợt lóe lên, dường như nguyên lý của Thất Tinh Bàn này cũng giống với Sao Chiến Thể mà Xích Long truyền thụ cho hắn. Nhưng La Chinh và Sao Chiến Thể đã thành lập liên kết, còn Thanh Phong thì thông qua Thất Tinh Bàn trong tay mới có thể thành lập liên kết với bảy ngôi sao trên trời kia. Hơn nữa, hình như Thất Tinh Bàn này của hắn còn hạn chế số lần sử dụng.
“Ong ong ong”
Sau khi một kết giới màu trắng ngà xuất hiện trên Thất Tinh Bàn, kết giới đó liền đón gió mà phình lên, bắt đầu điên cuồng lan rộng ra bốn phía.
Chỉ chốc lát sau, nó liền bao phủ lấy tất cả mọi người!
“Vù vù vù!”
Vô số đao gió không ngừng đánh lên kết giới màu trắng ngà kia. Chỉ thấy kết giới màu trắng ngà không ngừng lõm xuống, bản thân kết giới dường như vô cùng mềm mại, nhưng trong sự mềm mại lại ẩn chứa tính chất vô cùng bền dẻo!
“Không sao, lực ngăn cản của Thất Tinh Bàn này không phải là thứ mà những đao gió màu đen này có thể cắt được” Thanh Phong bất đắc dĩ nói. Mặc dù kết giới của hắn đã ngăn cản những đao gió trí mạng này, nhưng sử dụng mất một lần Thất Tinh Bàn vẫn khiến hắn rất không cam lòng.
Mọi người thấy vậy thì cũng thở phào một hơi. Cho dù là Cổ Bội Nhi hay là đám người Vũ Trạch thì vẻ mặt cũng đã thả lỏng hơn một chút.
Mạc lão đại lắc đầu một cái rồi mới lên tiếng: “Trận gió lốc này, thấy thế nào cũng có chút không bình thường!”
Thanh Phong lại càu nhàu nói: “Bản thân cái Đại Thế Giới này vốn đã rất không bình thường!”
Trước khi xuất phát từ Thiên Vị tộc, bọn họ đã từng điều tra tài liệu về Đại Thế Giới này. Đầu tiên là con đường phi thăng của Đại Thế Giới này đã bị hủy, không thể phi thăng Thượng Giới thông qua phương pháp bình thường. Đây chỉ là một vấn đề nhỏ, trong trăm vạn Đại Thế Giới, cũng không phải chỉ có một hay hai nơi bị hủy con đường phi thăng.
Cho nên bảy người này cũng không quá để ý. Nhưng vừa rồi, khi bọn họ bị sinh linh bóng ma đuổi giết trong hư không, vất vả lắm mới trốn ra được thì ngay sau đó lại đụng phải gió bão kinh khủng đến biến thái thế này thì thấy thế nào cũng không bình thường.
Thật ra La Chinh cũng rất tán thành lời nói của Mạc lão đại. Bạo Loạn Tinh Hải này đã có từ xa xưa, cũng bởi vì nó mới hoàn toàn ngăn cách Trung Vực với tứ đại thần quốc. Cho nên, mặc dù khoảng cách giữa hai đại lục không quá xa, nhưng từng ấy năm tới nay, giữa hai đại lục không hề có quá nhiều giao thiệp. Vấn đề là rốt cuộc gió bão này sinh ra như thế nào? Sợ rằng cũng không ai biết đáp án.
“Vèo vèo!”
Đón lấy những vết cắt của đao gió, vòng quay bát quái vẫn vững vàng bay nhanh về phía trước.
Mạc lão đại cũng không ngừng suy đoán nguồn gốc gió bão này sinh ra, nhưng hắn nhanh chóng tự phủ định. Cuối cùng, Thanh Phong khẳng định nói: “Mặc kệ nó sinh ra như thế nào, loại gió bão có cường độ này cũng không nên xuất hiện trong một cái tiểu giới nhỏ bé thế này!”
Nghe hắn nói như vậy, La Chinh nhẹ nhàng nhún vai một cái. Đến bây giờ, tên Thanh Phong này vẫn cứ rất ngạo mạn, hoàn toàn không xem Hạ Giới ra gì.
Có lẽ là thấy động tác nhỏ này của La Chinh, Thanh Phong khẽ nhíu mày, lúc này mới nhớ tới chuyện vừa mới xảy ra! So sánh với gió bão điên cuồng này, chuyện La Chinh dùng thân thể để chống lại đao gió màu đen lại càng không thể tưởng tượng nổi!
“La Chinh, vừa rồi ngươi làm thế nào mà đánh tan được những đao gió đó? Trong đao gió màu đen đó ẩn chứa lực quy tắc hệ Phong tầng năm đấy!” Thanh Phong nhìn chằm chằm vào La Chinh hỏi.
Thanh Phong vừa mở miệng thì cũng lập tức nhắc nhở những người khác. Bấy giờ Vũ Trạch và Cổ Bội Nhi mới bình tĩnh lại, lúc này ánh mắt cũng đồng loạt nhìn chằm chằm vào La Chinh. Cổ Bội Nhi cũng rất tò mò hỏi: “Đúng vậy, La Chinh! Vừa rồi ngươi dùng một quả đấm đánh nát những đao gió đó, sao ngươi lại không hề bị thương?”
Sau khi nói xong, Cổ Bội Nhi liền đi tới, vẻ mặt tò mò thò tay sờ nắm đấm của La Chinh.
Vấn đề này, La Chinh thực sự không tiện trả lời lắm, hắn cười ha ha rồi mới lên tiếng: “Chút tài mọn mà thôi, ở trước mặt các ngươi chỉ coi như là trò vặt vãnh”
“Hừ, không muốn nói thì cứ việc nói thẳng!” Cổ Bội Nhi trừng La Chinh một cái, bất mãn nói.
La Chinh cười ha ha: “Đúng là không tiện nói”
Tất nhiên bọn họ cũng hiểu rõ là La Chinh đang khiêm tốn. Trên thực tế chính là giấu giếm chút gì đó, nhưng bây giờ bọn họ cũng không tiện tra hỏi La Chinh. Ai cũng có bí mật của mình, huống chi đối với bọn họ mà nói thì bây giờ La Chinh cũng không phải kẻ địch. Nếu La Chinh thật sự đạt được danh hiệu, bất kể là danh hiệu gì thì cũng coi như là một đồng đội cùng chung chiến tuyến với bọn họ rồi.
Xuyên qua kết giới này, bọn họ nhìn những đao gió chằng chịt ngoài kia, nhất thời đều trầm mặc. Cho dù là cường giả Thần Cực Cảnh thì khi đối mặt với thiên nhiên hung dữ như thế này cũng khó tránh khỏi cảm thấy mình nhỏ bé. Đúng vào lúc này, La Chinh lại mở miệng hỏi: “Mạc lão đại, vừa rồi trong hư không, cái đầu lâu đi theo phía sau chúng ta rốt cuộc là thứ gì?”
Gió bão trước mắt mặc dù lợi hại, nhưng đám cường giả Thần Cực Cảnh này cũng không quá sợ hãi. Chẳng qua những đao gió này rất phiền phức mà thôi. Sau khi thi triển ra bản lĩnh lớn của mình, bây giờ cũng đã dễ dàng ngăn cản chúng ở bên ngoài. Nghe đoạn đối thoại vừa rồi giữa Thanh Phong và Mạc lão đại, có vẻ như bọn họ còn có cách khác để đối phó với gió bão này.
Nhưng trong hư không, khi bị cái đầu lâu khổng lồ kia đuổi theo, Mạc lão đại cũng sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Trong Hạ Giới này còn có thứ gì có thể khiến cho hắn sợ hãi như vậy?