Bát quái dưới chân Thông Thiên giáo chủ lần lượt hiện lên từng cái một, y còn đang không ngừng né tránh chưởng ấn đang giáng xuống kiaTrên mặt đất đằng sau lưng y, hàng loạt chưởng ấn nối lại với nhau tạo thành một cái khe thật lớn.
“Ầm!”
Trong khoảnh khắc khi vừa né một chưởng ấn, ánh mắt Thông Thiên giáo chủ đột nhiên lóe lên, quay đầu nhìn về hướng Lê Sơn.
Lúc nào thần trí của y cũng bao phủ khắp phạm vi trên trăm triệu dặm nên đương nhiên đã phát hiện ra Nữ Oa, Đông Hoàng, Tịch cùng Khư đang bay lại đây với tốc độc rất nhanh!
“Đông Hoàng.”
Mặc dù đây là lần đầu tiên Thông Thiên giáo chủ giáng lâm đến hỗn độn, nhưng trước đây mọi tin tức trong thế giới mẹ đều do Hắc Thuyền thu thập rồi truyền về cho y. Thế nên đương nhiên y biết rõ chuyện Đông Hoàng Thái Nhất đã dễ dàng giết chết Đế Tuấn.
Bản thân Đông Hoàng đang bị nhốt ở Tam Thập Tam Trọng Thiên…
Có người tiếp quản thân thể của ông nên thực lực của Đông Hoàng tăng lên nhiều…
Có lẽ đối với người khác thì sự ảo diệu trong đó chính là một câu đố nghìn năm không giải được, nhưng đối với Thông Thiên giáo chủ thì lại không khó đoán.
Bây giờ thực lực của Phục Hy cũng tăng mạnh, còn Nữ Oa e là cũng thế, bọn họ đều để cho bản tôn chiếm lấy thân thể mình.
Thông Thiên giáo chủ phải đối mặt với họ một mình nên áp lực bỗng tăng vọt lên.
Nếu đổi lại là ai khác thì sợ rằng đã quay đầu chạy từ lâu rồi, ít nhất cũng sẽ đến tụ hợp với hai đại cổ thần hỗn độn ở Đạo Thiền Châu. Nhưng còn Thông Thiên giáo chủ thì lại không lựa chọn con đường ấy!
Y vốn đang né tránh mấy chưởng ấn bát quái kia, lúc này đột nhiên lại đứng yên giữa không trung!
“Ầm ầm ầm…”
Phục Hy vẫn đang ở trong Lê Sơn đập ầm ầm lên mặt đất, nhưng chưởng ấn hạ xuống từ trên không thì lại xuyên thẳng qua thân thể của Thông Thiên giáo chủ. Lúc này y chỉ như một bóng ma khảm ngay giữa không trung, tránh hết mọi đòn tấn công của Phục Hy.
Đây là năng lực Hư Không Huyễn Giới của cổ thần hỗn độn “Không”, có thể tự tách mình ra và đưa vào trong một không gian đặc biệt.
“Thông Thiên, đã lâu không gặp!”
Hai mắt Nữ Oa tỏa sáng hừng hực.
Thân là bản tôn, đương nhiên nàng lộ ra một kiểu tự tin rất khác.
“Hừ, quả nhiên là vậy. Mặc dù có thân xác hoàn chỉnh để mượn dùng nhưng ngươi vẫn không thể nào phát huy ra toàn bộ sức mạnh” Thông Thiên giáo chủ lạnh giọng nói.
Nữ Oa xòe bàn tay ra và nhẹ nhàng nhấc lên, trên làn da trắng như tuyết bắn ra từng sợi tơ năng lượng mỏng màu đỏ ửng.
Những sợi tơ năng lượng này như váng dầu loang ra trên mặt nước, không ngừng vặn vẹo và biến đổi, hóa thành một Oa Ảnh khổng lồ.
Sau khi hóa thành thân thể hoang thần, Nữ Oa cao đến tám triệu mét, còn Oa Ảnh thì khoảng chừng mười triệu mét!
Nhưng bây giờ, Oa Ảnh của Nữ Oa trực tiếp phóng đại lên đến trăm triệu mét, trong bóng dáng che khuất bầu trời ấy tích chứa năng lượng vô cùng vô tận!
Trước mặt Oa Ảnh, Thông Thiên giáo chủ, Tịch cùng Trắc trông hết sức nhỏ bé!
“Đủ để giải quyết ngươi” Nữ Oa trầm giọng nói.
Vừa dứt lời, Oa Ảnh khổng lồ đã giơ tay đập xuống đầu Thông Thiên giáo chủ.
“Vù…”
Hư Không Huyễn Giới kia hoàn toàn độc lập với không gian bên ngoài, mặc dù uy lực của Oa Ảnh rất mạnh nhưng vẫn không thể tổn thương Thông Thiên giáo chủ một chút nào.
Nữ Oa lại chẳng thèm để ý, chùm năng lượng trên đôi tay của Oa Ảnh không ngừng quấn quanh người Thông Thiên giáo chủ, bao trùm y thật kín.
“Chẳng có nghĩa lý gì” Thông Thiên giáo chủ nói với giọng châm chọc.
“Thật không? Hư Không Huyễn Giới này chưa chắc đã vô địch!”
Bên kia Tịch phóng ra lực sinh mệnh thật hùng hậu. Trong làn sương mù màu xanh sẫm, từng con tằm đã mọc cánh tuôn ra ồ ạt, trên đầu chúng đều có một cặp răng nanh lóe ra ánh sáng lam.
Đây là Phệ Giới Tàm, là sinh linh do Tịch tự tạo ra.
Tịch biết sớm muộn gì mình cũng phải chiến đấu một trận với các cổ thần hỗn độn khác nên đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Phệ Giới Tàm chính là vũ khí chuyên dùng để đối phó “Không”, nhưng không ngờ Thông Thiên giáo chủ lại tự dưng có được năng lực của Không nên bây giờ nó đã được mang ra sử dụng.
“Phạch phạch phạch…”
Đám Phệ Giới Tàm đập cánh bay về phía Thông Thiên giáo chủ, răng nanh trên đầu chúng đan xen vào nhau cắn xé, không gian bị chúng nhai nuốt từng ngụm một, trông đơn giản như thể đang ăn lá cây.
Thông Thiên giáo chủ không ngờ Tịch có năng lực ấy. Thấy Phệ Giới Tàm cắn từng ngụm hướng về phía mình, y chỉ đành chui ra khỏi Hư Không Huyễn Giới.
Nhưng y vừa mới chui ra, chùm năng lượng của Oa Ảnh đã đợi sẵn từ trước, lập tức quấn chặt lấy y!
“Xèo!”
Mấy chùm năng lượng nhanh chóng ăn mòn thân thể y!
Dù là thân thể Bất Hủ cảnh nhưng vẫn không thể nào chịu nổi sự ăn mòn của Oa Ảnh, bên ngoài cơ thể Thông Thiên giáo chủ lập tức cháy khét từng mảng lớn.
Chỉ có điều chuyện này chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn!
Bên ngoài cơ thể Thông Thiên giáo chủ bỗng hiện ra lực Chân Lý Sinh Mệnh nồng đậm, sương mù màu lục cuồn cuộn không chỉ chữa trị cho cơ thể y mà còn lưu lại trên bề mặt thân thể y một lớp hệ thống dày đặc. Lớp hệ thống này hoàn toàn được tạo ra để nhắm vào năng lượng của Oa Ảnh.
Hiệu quả ăn mòn của Oa Ảnh trên người y lập tức giảm bớt rất nhiều.
“Chân Lý Sinh Mệnh?”
“Hắn cũng có thể sử dụng!”
“Làm thế nào…”
Trong mắt Tịch hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thông Thiên giáo chủ có thể sử dụng thần thông của Không thì cũng thôi đi, có lẽ vì Không đã trao đổi gì đó với y. Nhưng ngay cả Chân Lý Sinh Mệnh mà mình nắm giữ cũng xuất hiện trên người y, điều này khiến người ta thật khó hiểu.
Chỉ có điều, lúc này đang là thời điểm giao chiến, Tịch không có thời gian suy nghĩ những thứ này.
Thấy Thông Thiên giáo chủ cố chống đỡ, muốn chui ra khỏi tầng tầng Oa Ảnh, thân thể Tịch đột nhiên trượt đi, cái đuôi to lớn đã đâm về phía Thông Thiên giáo chủ.
“Độc Giải Tích” trên châm đuôi của nó không có thuốc nào cứu được, mạnh như A Hỏa mà trúng độc vẫn phải chết, Thông Thiên giáo chủ cũng khó có thể là ngoại lệ.
Nhưng hiển nhiên độ hiểu biết của Thông Thiên giáo chủ đối với Tịch cao hơn A Hỏa nhiều!
Y có thể dửng dưng trước đòn tấn công của Nữ Oa, nhưng vô cùng để ý đến cử động của Tịch. Thấy châm đuôi đâm thẳng về phía mình, thân hình Thông Thiên giáo chủ hơi nghiêng qua, nhanh chóng tránh đi.
Lúc vừa tránh được thì một ánh kiếm màu vàng đã hạ xuống thẳng về phía y.
Thông Thiên giáo chủ còn chẳng thèm nhìn lấy một cái, kiếm Thanh Bình dứt khoát được lấy ra.
“Keng keng keng keng…”
Mũi kiếm to lớn chém vào nhau, ánh kiếm bay múa hỗn loạn giữa không trung.
Sức mạnh của mỗi một lần va chạm đều đủ hủy diệt đất trời. Nếu các sinh linh trong Tịch Thắng Châu ngẩng đầu nhìn lên thì hai mắt sẽ bị ánh vàng chiếu cho đui mù.
Trong nháy mắt, Thông Thiên giáo chủ và Đông Hoàng bản tôn đã đấu với nhau mấy chục nhát kiếm, sau đó y bỗng bước vào hư không. Thân thể to lớn hệt như bóng ma chạy lượn lờ về phía nam, đó chính là phương hướng của Đạo Thiền Châu. Thông Thiên giáo chủ định kéo cả hai cổ thần hỗn độn kia vào.
“Đuổi theo!”
Nhóm Nữ Oa và Tịch theo sát phía sau.
Ở trong Đạo Thiền Châu, mới đầu khi đối mặt với đòn tấn công của Phục Hy, Không và Khư còn hơi bối rối. Thế nhưng thời điểm bát quái hiện ra và chưởng ấn tấn công xuống hơi chênh lệch nhau, với năng lực của chúng thì muốn tránh cũng chẳng phải việc gì khó.
Đồng thời, hai vị cổ thần hỗn độn cũng phát hiện ra Lê Sơn chủ động xông ra đánh Thông Thiên giáo chủ!
Không và Thông Thiên giáo chủ không phải cùng phe nhóm với nhau, mà xét về thực lực thì Thông Thiên giáo chủ cũng khiến Không hết sức kiêng kỵ. Bây giờ Lê Sơn thể hiện ra sức mạnh quá đỗi kinh ngạc như thế, nếu có thể mượn cơ hội này diệt trừ Thông Thiên giáo chủ thì đối với họ đương nhiên là chuyện tốt.
Chế Ước Khế Ước Song Sinh Xà đâu giao ước rằng nó phải giúp Thông Thiên giáo chủ…
Thế nên hai cổ thần hỗn độn này lập tức khoanh tay đứng nhìn, sống chết mặc bay một cách rất tự nhiên. Chỉ không ngờ Thông Thiên giáo chủ lại thoát khỏi vòng vây của họ và xông về hướng này.