Giữa chín tòa tháp này có khoảng cách xen kẽ một trượng. Hoa văn trên tháp phức tạp huyền ảo, tỏa ra lực quy tắc thời gian cực kỳ mãnh liệt“Hình như chín tòa tháp này có thể ghép lại thành một tòa” La Chinh ngẩng đầu cẩn thận quan sát.
Hoa văn trên mỗi tòa tháp đều bị đứt gãy, nhưng các chỗ đứt gãy này lại đều có thể kết nối với một tòa tháp khác. Nói cách khác, nếu xê dịch chín tòa tháp lại gần nhau thì có thể ghép thành một hoa văn hoàn chỉnh…
Người Nhật Manh tộc có mặt ở đây đều đang tế bái chín tòa tháp này. Hoàn cảnh xung quanh nghiêm túc mà yên bình.
“Xin mời các vị chờ ở chỗ này, chú ý không được gây ồn ào” Một người Nhật Manh tộc nhỏ giọng nói.
Các thần của nhà quyền thế gật đầu. Mỗi người tìm một chỗ để ngồi xuống…
Tận dụng cơ hội này, Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La vẫn luôn theo sát bên cạnh Hàm Lưu Tô liếc nhìn nhau rồi bỗng nhiên xuyên qua đoàn người, đi tới bên cạnh La Chinh, giống như hai chú chim yến nhỏ linh hoạt.
La Chinh đang cẩn thận quan sát chín tòa tháp kia, hai cô gái đột nhiên xuất hiện bên cạnh, làm hắn hơi sững sờ, bèn nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nói mau, giữa ngươi và tỷ tỷ của ta có chuyện gì vậy?” Hàm Sơ Nguyệt nhỏ giọng hỏi. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc, nhưng trong đôi mắt linh động lại lóe lên ý cười.
“Hai ngày nay, Lưu Tô tỷ tỷ có vẻ không vui” Hàm Bích La nói.
Bị hai cô gái này chất vấn, La Chinh lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Hắn cảm thấy mình không làm sai. Hàm Lưu Tô là Trưởng công chúa nhà quyền thế, mà trên thực tế hắn là kẻ liều mạng hành động trong tối. Nếu làm theo ý của Hàm Lưu Tô thì chỉ có hại nàng.
“Mau nói đi!” Hàm Sơ Nguyệt lớn tiếng, nhìn chằm chằm La Chinh nói.
Nhìn vẻ mặt Hàm Sơ Nguyệt, La Chinh cũng biết, nếu hôm nay không cho nàng một câu trả lời thì chỉ sợ nàng sẽ không chịu để yên. Hắn chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó truyền âm nói: “Ta sắp rời khỏi đảo nổi rồi. Tỷ tỷ của ngươi muốn rời đi với ta, ta từ chối rồi”
Nói sự thật cho Hàm Sơ Nguyệt cũng được, ít nhất nàng có thể khuyên Hàm Lưu Tô một chút, nhìn dáng vẻ Hàm Lưu Tô như vậy, La Chinh cũng thấy đau lòng.
Nghe vậy, đôi mắt Hàm Sơ Nguyệt mở lớn, chớp một cái, rồi quay đầu lại cẩn thận liếc nhìn tỷ tỷ. Nàng nghiêng đầu hơi suy tư, nhìn khá đáng yêu.
Suy tư một lúc, hai mày Hàm Sơ Nguyệt nhăn lại, cũng truyền âm nói: “Ngươi dựa vào đâu mà không đồng ý! Tỷ tỷ ta không tốt sao? Nàng nguyện ý bỏ trốn cùng ngươi, vậy mà ngươi lại vô tình từ chối nàng! Loại đàn ông như ngươi…”
La Chinh tuyệt đối không ngờ Hàm Sơ Nguyệt sẽ răn dạy hắn. Hắn há to miệng, sững sờ nhìn Hàm Sơ Nguyệt.
Hàm Bích La bên cạnh không nghe rõ, nhưng cũng biết hai người dùng truyền âm nói chuyện, bèn tỏ vẻ không vui hỏi: “Các ngươi đang nói gì đấy?”
Chờ sau khi Hàm Sơ Nguyệt trách mắng xong, La Chinh mới nói ra: “Ngươi cũng biết thân thế của ta” Vừa nói vừa chỉ tay vào mặt đất: “Cho dù ở đây, bất cứ lúc nào ta cũng đều có thể gặp nguy hiểm”
La Chinh nhận thức vô cùng rõ ràng tình cảnh của bản thân. Chỉ cần thân phận của hắn hơi bại lộ, Mục gia liền có thể ra tay giết chết hắn…
“Tỷ tỷ ta không sợ chết” Hàm Sơ Nguyệt nhìn chằm chằm La Chinh tiếp tục nói.
“Có người làm muội muội như ngươi sao…” La Chinh dở khóc dở cười truyền âm nói.
Hàm Sơ Nguyệt lại suy nghĩ một chút. Vừa rồi nàng tức giận hoàn toàn là do cảm tính. Tuy nói nàng đã là võ giả chứng thần, nhưng bản thân mới chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi mà thôi. Nếu lý trí ngẫm lại, nàng cũng cảm thấy tỷ tỷ không thể rời đi cùng La Chinh.
“Cho dù ngươi làm đúng thì ngươi cũng không thể từ chối tỷ tỷ” Cuối cùng nàng vẫn nói như thế.
La Chinh biết không thể nói chuyện được với cô gái này, bèn dứt khoát không nói nữa.
Nhưng ngay lúc này, một nhóm người Nhật Manh tộc xuất hiện ở đầu khác của quảng trường bằng phẳng.
Người Nhật Manh tộc bình thường ăn mặc vô cùng tùy ý. Đại đa số đều dùng vải nâu xám quấn lên người, rất nhiều đàn ông Nhật Manh tộc để trần nửa trên quanh năm suốt tháng.
Nhưng nhóm người Nhật Manh tộc này lại mặc trang phục hoa mỹ. Mặt ngoài của những trang phục này có hoa văn màu sắc rực rỡ chậm rãi lưu chuyển, còn tỏa ra sức mạnh quy tắc thời gian, cũng không biết là dùng loại vải nào dệt thành.
“Những người này… là thần trong Nhật Manh tộc?” Ánh mắt La Chinh quét qua, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Người Nhật Manh tộc La Chinh tiếp xúc đều chỉ là thần dân. Còn mỗi người trong nhóm này đều nắm giữ tu vi tinh thâm, khí thế toát ra hoàn toàn khác với người Nhật Manh tộc bình thường. Điểm giống duy nhất là những người Nhật Manh tộc này cũng là “người mù”.
Hơn mười vị Nhật Manh tộc này xếp hàng ngang hai bên quảng trường, tu vi cũng xếp từ cao xuống thấp. Phía ngoài cùng là thần cấp thấp và phía bên trong là thần cấp cao, cùng với thần đại viên mãn!
Ngay chính giữa có một vị thần đại viên mãn chậm rãi đi ra. Sau khi vị thần đại viên mãn Nhật Manh tộc này nhìn qua một vòng, liền nhắm chặt hai mắt lại nhẹ giọng nói: “Hôm nay là sự kiện ngày Lăng của Nhật Manh tộc, đặc biệt hoan nghênh các Thánh Hoàng đảo nổi đã đến!”
Dứt lời, thần đại viên mãn Nhật Manh tộc đặt hai tay lên ngực. Đây là lễ tiết cao nhất Nhật Manh tộc.
Sau khi ông ta nói xong, âm thanh này liền phiêu tán đi…
“Thánh Hoàng cũng tới tham gia?” La Chinh hơi sững sờ.
Ban đầu, hắn nghĩ rằng mặc dù địa vị của Nhật Manh tộc đặc biệt, song chắc không thể mời tất cả các Thánh Hoàng của nhà quyền thế đến chứ? Có lẽ bọn họ là một phần không thể thiếu trong biển Thời Gian, nhưng xét cho cùng cũng chỉ là người đưa đò mà thôi, chỉ là một đám người chèo thuyền.
Dường như sự hiểu biết của bản thân vẫn còn tương đối nông cạn. Địa vị Nhật Manh tộc có thể còn cao hơn so với tưởng tượng của hắn.
“Phần phật…”
Bỗng nhiên trong lúc đó, một trận gió nổi mạnh nổi lên trên hòn đảo này.
Những đám mây lành lần lượt nở ra vô tận, dường như có bảo bối kỳ lạ được sinh ra, giống như điềm lành được ban xuống vậy. Trong nháy mắt, một người đàn ông mặc hoàng bào xuất hiện trên bầu trời hòn đảo.
Trên biển Thời Gian không được phép bay, vì thế thần cấp cao không thể bay qua biển Thời Gian. Trong biển Thời Gian cấm xuyên qua không gian, nên đại viên mãn cũng không thể dùng dịch chuyển không gian, nhưng người đàn ông mặc hoàng bào này lại hoàn toàn không bị hạn chế!
“Thánh nhân!”
La Chinh ngước nhìn người đàn ông mặc hoàng bào, cảm nhận khí thế phi phàm kia.
Đây không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy thánh nhân…
Lần đầu tiên hắn gặp được thánh nhân chắc là trong Tàng Thư Các của Tiên Phủ. Lúc sư phụ nhận hắn làm đồ đệ, hắn liền gặp được Cố Bắc, Bắc Thánh. Sau đó hắn còn gặp được Cưu Thánh, Tượng Thánh trong cấm địa Luyện Thần. Cuối cùng còn gặp được Mục Hải Cực và cha La Tiêu của hắn.
Nhưng những thánh nhân mà hắn gặp đều không xuất hiện bằng bản thể. Bọn họ hoặc là một ấn ký Linh Hồn, hoặc là hóa thân trong cơ thể được đặt ở thế giới đó, mà Mục Hải Cực và La Tiêu, chỉ là hai luồng khí hồn mà thôi.
Sau khi người đàn ông mặc hoàng bào kia xuất hiện, thần đại viên mãn Nhật Manh tộc hành lễ một cái, vuốt cằm nói: “Cung nghênh Ý Thánh!”
“Ý Thánh… là thánh nhân nhà nào?” La Chinh yên lặng hỏi Hàm Sơ Nguyệt bên cạnh.
Dường như Hàm Sơ Nguyệt vẫn còn thấy rất bất mãn với La Chinh, nàng chỉ lườm hắn một cái, không nói lời nào…
Ngược lại Hàm Bích La bên cạnh che miệng cười nói: “Là Thánh Hoàng Triệu gia, Triệu Vô Ý, người ngoài đều gọi là Ý Thánh”
Triệu Vô Ý trên trời gật đầu. Trong nháy mắt, thân hình đó biến mất, sau đó xuất hiện lơ lửng giữa không trung phía trên quảng trường.
Ý Thánh Triệu gia vừa xuất hiện, lại có một đám mây đỏ cuồn cuộn kéo tới từ phía chân trời. Đợi sau khi mây đỏ kia dừng lại, có một người đàn ông vạm vỡ đi ra từ trong đó.
Thần đại viên mãn Nhật Manh tộc lại gật đầu hành lễ, khách sáo nói: “Cung nghênh Luân Thánh!”
Mặt người đàn ông vạm vỡ kia đỏ lừ lừ, chỉ cười ha ha: “Khách sáo rồi, khách sáo rồi” Nói xong, Đường Luân cũng đáp xuống, ngón tay xoa nhẹ một cái. Từng tia lửa đan xen, tạo thành một ngai lửa lớn lơ lửng giữa không trung, mà Đường Luân thì lại đặt mông ngồi lên đó.
La Chinh từng nghe thấy giọng nói của Đường Luân này một lần trong đấu trường của các vị thần. Vũ Thái Bạch cấm Đường gia bước vào núi Bất Chu, tính tình Đường Luân nóng nảy từng tranh luận với Vũ Thái Bạch một phen.
Ngọn lửa chứa trong ngai lửa kia vô cùng kỳ lạ. Sau khi La Chinh liếc mắt nhìn thì cảm thấy trái tim đập thình thịch liên hồi.
Hắn biết ngọn lửa kia được tạo thành từ thần đạo Sồ Hỏa, đạo uẩn trong đó rất kinh người. Nhưng thánh nhân đã kiểm soát thần đạo một cách thành thạo điêu luyện, cho dù lơ lửng ở độ cao hơn mười trượng so với mọi người, cũng không có chút nhiệt lượng nào tỏa ra. Nếu không sợ rằng toàn bộ hòn đảo đã biến thành biển lửa.
Nhìn dáng vẻ Đường Luân như vậy, dường như cũng là dùng thần đạo Sồ Hỏa để được phong thánh. La Chinh không biết Đường Luân tu thần đạo Sồ Hỏa đến bước nào, nếu sử dụng thước Vô Lượng hấp thụ đạo uẩn trong ngọn lửa này thì chẳng phải là được lợi ích vô cùng lớn rồi sao?
Nghĩ thì nghĩ, La Chinh cũng không dám manh động.