Hành động của “Thú” đơn giản trực tiếp. Nếu “Nghiệt” là đối tượng nó phải giết, vậy thì dùng giết chóc vô cùng vô tận đáp lại nó“Vù…”
Tia sáng màu tím tỏa ra ra khắp nửa trời.
Ở trong khu vực này, không ai có thể dự đoán được hành động của Thú.
Để đi từ một nơi đến một nơi khác, “Thú” không bay qua, cũng không mở thông đạo không gian, nó dịch chuyển bằng cách nhảy lên rồi đột nhiên biến mất, sau đó bỗng nhiên xuất hiện, bày ra một loại phương thức dịch chuyển không gian không cách nào hiểu được.
Không thể hiểu có nghĩa là không cách nào sao chép, chỉ cần thân thể ở bên trong tia sáng màu tím, tốc độ của nó sẽ nhanh đến vô hạn, không thể bắt được!
Cho nên sau khi “Thú” nói xong lập tức biến mất.
Xà Linh Vương chỉ cảm thấy thân thể chuyển động, một khắc sau nó đã bị “Thú” ném vào trong Hư Trần.
“Xì xì xì…” Trong chốc lát, Xà Linh Vương lại bị Hư Trần cắn nuốt không còn một mống.
Sau đó quả cầu bao quanh tọa độ của Xà Linh Vương kia lại xuất hiện một lần nữa, vị trí tọa độ xuất hiện ở bên ngoài tia sáng màu tím.
Mặc dù “Thú” chưa thức tỉnh, nhưng vẫn duy trì bản năng. Nó biết nguyên nhân Xà Linh Vương sống lại chắc hẳn có liên quan đến tọa độ bên trong quả cầu, bèn nhẹ nhàng vỗ cánh, tia sáng màu tím lập tức cuốn về phía quả cầu kia.
Chỉ cần bị tia sáng màu tím cuốn đến là nó có thể bắt được quả cầu kia, ở một mức độ nào đó có thể coi tia sáng màu tím là một phần thân thể của “Thú”!
Nhưng vào lúc này, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện!
Cho dù tốc độ của tia sáng màu tím nhanh rất nhanh, quả cầu vẫn luôn tránh được, tốc độ kia lại giống y như tốc độ tia sáng màu tím lan tràn, hai người gần như bay song song với nhau.
Sau khi đuổi theo như vậy mấy trăm dặm đường, thân thể Quỷ Quyệt của Xà Linh Vương đã chui ra từ trong tọa độ.
Lúc này quả cầu biến mất, Xà Linh Vương lần nữa bị tia sáng màu tím bao phủ.
Tình huống giống hệt như vậy lại xuất hiện lần nữa, Xà Linh Vương căn bản không có thời gian phản ứng, lại bị Thú” ném vào Hư Trần… Nhưng lần này lúc Xà Linh Vương còn đang giãy giụa, ánh nhìn bỡn cợt trong đôi mắt như trăng lưỡi liềm trông về phía sau lưng “Thú”, ở đó có một con quái xà ba đầu hình dáng kỳ quái đang bò dưới đất.
Từ đầu Xà Linh Vương đã biết rõ về mặt tốc độ mình không thể nào chống lại “Thú”, thậm chí sức mạnh cũng chênh lệch. Tuy nó có sức mạnh thật sự kinh khủng có thể đánh bại “Thú”, nhưng đối phó với một kẻ điên chưa thức tỉnh không cần làm như vậy, chỉ cần một món Thánh Tá Chi Vật.
Quái xà ba đầu tên là Nguyền Rủa Chi Nguyên, là món Thánh Tá Chi Vật thứ hai của Xà Linh Vương.
Xà Linh Vương đã dùng Thánh Tá Chi Vật này từ lâu lắm rồi. Đau Khổ Chi Nguyên có thể khắc nỗi đau khổ lên trên người ba mục tiêu, chỉ cần đối thủ đánh chết một mục tiêu trong đó, một con quái xà ba đầu sẽ lặng lẽ xuất hiện từ sau lưng kẻ đó.
Người ngoài không nhìn thấy con quái xà ba đầu này, chỉ có bản thân Xà Linh Vương mới có thể thấy được.
Mỗi khi giết chết một mục tiêu, một đầu rắn trên người quái xà ba đầu sẽ mở mắt ra. Sau khi ba mục tiêu đều bị đối thủ đánh chết, lời nguyền của quái xà ba đầu sẽ có hiệu quả.
Trước kia Xà Linh Vương sử dụng quái xà ba đầu thường phải hy sinh ba tên Xà Linh. Bây giờ Xà Linh Vương đã là thân thể Quỷ Quyệt, hy sinh bản thân ba lần là được…
“Xì xì xì…” Quái xà ba đầu đã mở mắt, lời nguyền bắt đầu có hiệu lực.
“Thú” cũng nhận ra sau lưng mình xuất hiện thứ quỷ dị gì đó, hai cánh nó rung lên, thân hình không ngừng bay lên trong tia sáng màu tím. Khi nó điên cuồng bay lên, thân thể khổng lồ lại không có chút quán tính nào, một chốc đã xuất hiện ở phía xa, một lát đã xuất hiện bên rìa tia sáng màu tím.
Theo tốc độ bay của “Thú” không ngừng gia tăng, Xà Linh Vương thấy được vô số bóng người của “Thú” chớp động. Đây không phải là ảo ảnh, cũng không phải là tàn ảnh, dưới trạng thái bay lên với tốc độ cao, mỗi một cái bóng đều là bản thể của “Thú”, vừa là mình vừa không phải mình, một màn cực kỳ đặc biệt.
“Vô dụng, tốc độ của ngươi có nhanh hơn nữa cũng không cắt đuôi được Nguyền Rủa Chi Nguyên…”
Nguyền Rủa Chi Nguyên như một đóa hoa tà ác nở rộ, càng giãy giụa thì càng nở bung. Con quái xà ba đầu kia điên cuồng hút lấy sức mạnh của “Thú”, không ngừng trở nên lớn mạnh, sau đó cuốn chặt lấy “Thú”.
Diện tích của tia sáng màu tím nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ chốc lát sau, “Thú” lại từ trên không trung rơi thẳng xuống.
“Đáng thương…” Xà Linh Vương thở dài: “Kéo nó vào Hư Trần!”
Dưới tình huống bình thường, “Thú” không cần nhờ Linh Chu cũng có thể ngao du ở bên trong Hư Trần, nhưng bây giờ Nguyền Rủa Chi Nguyên hút cạn sức mạnh của nó, bị đẩy vào bên trong Hư Trần ngoài bị cắn nuốt ra thì không còn khả năng nào khác.
“Xì xì xì…” Rất nhanh, thân thể Quỷ Quyệt của “Thú” đã bị con quái xà ba đầu kéo vào bên trong Hư Trần, nhanh chóng bị cắn nuốt.
Cuộc chiến đấu giữa Điểu Linh Vương và Xà Linh Vương tuyên bố chấm hết.
“Hữu Hạn Toàn Tri Thạch”
Đá quý hình thoi trên trán Xà Linh Vương chợt lóe sáng, tất cả mọi chuyện trong Ngọc Thanh Thiên đều hiện ra trước mắt nó.
Điểu Linh Môn vì bảo vệ “Thú”, đương nhiên sẽ cất giấu tọa độ của “Thú”. Nhưng ở bên trong Tam Thanh Thiên, thứ có thể tránh thoát Hữu Hạn Toàn Tri Thạch quá ít, nếu nói là có thì “Không Phao” của Thái Thượng Lão Quân là một trong số đó.
Sau khi kích hoạt Hữu Hạn Toàn Tri Thạch, Xà Linh Vương đã thấy được tọa độ của “Thú”, thân rắn chợt lao trên mặt đất, chạy như bay về chiến trường Tửu Trì bên kia.
Phía sau chiến trường Tửu Trì, ba vị điểu chủ của Điểu Linh Môn đang quyết chiến với Song Kỳ Đại Xà.
Ba Điểu Chủ Loan Hồ, Hàn Ca và Lăng Lâu vốn đuổi theo Điểu Linh Vương tới đây, nhưng tốc độ của Điểu Linh Vương thật sự quá nhanh, chờ đến lúc bọn họ chạy tới đã không thấy Điểu Linh Vương và Xà Linh Vương đâu, chỉ còn Song Kỳ Đại Xà ở lại.
Ba Điểu Chủ lo cho an nguy của “Thú”, vốn không có lòng dạ nào ra tay với Song Kỳ Đại Xà, nhưng bọn họ muốn tra hỏi tung tích của Điểu Linh Vương từ miệng Song Kỳ Đại Xà.
Song Kỳ Đại Xà không thấy rõ Điểu Linh Vương mang Xà Linh Vương đi đâu, mà dù biết nó cũng không đời nào nói ra, thế nên cuộc chiến vô cùng căng thẳng.
Cho dù là một Điểu Chủ như Loan Hồ cũng đủ để đánh ngang tay với Song Kỳ Đại Xà, huống hồ còn có Hàn Ca và Lăng Lâu giúp đỡ. Dưới sự vây công của ba Điểu Chủ, Song Kỳ Đại Xà chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Ngay vào lúc này, thân thể của Loan Hồ chợt run lên, sững sờ tại chỗ…
“Loan Hồ, sao vậy?” Hàn Ca khó hiểu nói.
Cánh phải của Loan Hồ khẽ vung lên, một tọa độ lóe lên ánh sáng màu vàng.
Sau khi Hàn Ca và Lăng Lâu thấy tọa độ màu vàng, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi.
“Vương…”
“Bị giết!”
“Đánh thua Xà Linh Vương?”
Ba Điểu Chủ đều trợn tròn mắt. Đây là chuyện bọn họ không muốn thấy nhất.
Thực lực của “Thú” chỉ cao hơn chứ không thấp hơn Xà Linh Vương, nhưng nó chưa thức tỉnh, đã thế Xà Linh Vương còn có Thánh Tá Chi Vật, tất nhiên là Thú sẽ rơi vào thế hạ phong. Nhưng chúng không ngờ bọn họ lại phân thắng bại nhanh như vậy, mới qua chưa bao lâu mà “Thú” đã bị đánh chết…
Song Kỳ Đại Xà thấy cảnh này lại mừng rỡ, nó vốn đang gần như thua trận bỗng nhiên lại có dũng khí cực lớn, thân thể đột nhiên lao tới, giống như con thoi phi về phía tọa độ trên cánh Loan Hồ.
Đây chính là tọa độ của “Thú”, là tính mạng duy nhất của “Thú”, sau khi phá hỏng nó Điểu Linh Vương sẽ chết hoàn toàn, sao Loan Hồ lại dễ dàng để Song Kỳ Đại Xà chạm vào được.
Loan Hồ thu hai cánh lại, phóng lên cao! Nhưng nó vừa định bay lên giữa không trung thì một bóng mờ rất lớn đã che phủ nó.