Số trời của Mộng Thần Tiễn là do Huân tự tay ban cho, nên tất nhiên tình cảm của ông dành cho Huân cũng khác với những Thiên Tôn Yêu Dạ tộc khácMặc dù ở trong vũ trụ, Thiên Tôn là sự tồn tại đỉnh cao, từ trước đến nay không thần phục ai.
Mặc dù các Thiên Tôn khác của Yêu Dạ tộc vẫn duy trì sự tôn trọng với Vương, cũng nằm dưới sự lãnh đạo của Vương, nhưng rất nhiều thời điểm, địa vị của bọn họ là ngang vai ngang vế.
Nhưng Mộng Thần Tiễn lại cam tâm tình nguyện thần phục Huân, coi Huân là chủ nhân của mình, Vương của mình.
Để Huân trở về, Mộng Thần Tiễn gần như có thể trả mọi cái giá, cho dù sinh mệnh của ông chỉ còn lại thân nến tàn, cũng không chút hối hận!
Nghe được một câu hỏi thăm vô cùng đơn giản của Huân, với ông, như vậy đã rất đáng giá rồi.
Mâu thuẫn trước mắt còn chưa được giải quyết, lúc này rõ ràng không phải là thời điểm để ôn chuyện.
Dao đứng ở trước mặt Huân, trên mặt vẫn hiện vẻ không cam lòng. Tính tình của ả là như thế, cố chấp mà đầy hung ác.
Biết rõ bản thân đã thất bại thảm hại, nhưng vẫn sẽ không cam tâm…
Còn sắc mặt Doanh vẫn bình tĩnh, từ nét mặt của nàng ta không nhìn ra bất kỳ biến hóa gì, không biết giờ phút này nàng ta đang suy nghĩ gì.
Tuyệt Hỏa Thiên Tôn đứng ở cách đó không xa, trong lòng cũng cay đắng.
Hắn và Ám Ảnh Thiên Tôn vốn thuộc về Thiên Tôn trung lập. Cho tới bây giờ, bọn họ không tham dự tranh đấu nội bộ của Yêu Dạ tộc, trừ khi Yêu Dạ tộc gặp phải kẻ địch bên ngoài xâm phạm, bọn họ mới ra tay.
Lần này ra tay hoàn toàn là xuất phát từ phán đoán với tình hình, hơn nữa Mộng Thần Tiễn mang theo một vị Giới Chủ đến Tê Hà giới, quả thật bọn họ không có gì cần băn khoăn…
Ai biết thực lực của La Chinh này lại vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ, cuối cùng sau khi hai vị Vương trở về, vẫn không có cách nào tóm được hắn.
Mà trong đài phong Vương lại xuất hiện biến hóa như vậy, đây là điều bọn họ không dự đoán đến, càng khiến bọn họ trở tay không kịp.
Tuyệt Hỏa Thiên Tôn cảnh giác nhìn Huân, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị thi triển dịch chuyển không gian để chạy trốn khỏi nơi này. Nếu Huân nắm giữ Yêu Dạ tộc thì cho dù thế nào hắn cũng không thể ở lại Yêu Dạ tộc nữa. Nhưng với tư cách là Thiên Tôn, hắn muốn tìm được một chỗ náu thân trong vũ trụ vẫn không thành vấn đề.
Bây giờ, người buồn khổ nhất chỉ sợ là Ám Ảnh Thiên Tôn.
Mặc dù dưới sự giúp đỡ của Doanh, gã đã hoàn toàn khôi phục. Nhưng vấn đề là một bên xiềng xích chết tiệt kia vẫn đeo trên người gã, gã căn bản không có cách nào chạy trốn…
Ánh mắt của Huân từ từ quét qua mấy người này, cuối cùng dừng lại ở chỗ Doanh: “Doanh, ngươi cũng muốn đối địch với ta? Vì sao?”
Huân đắn đo một hồi, lại đột nhiên hỏi ra một câu như vậy, khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra… Hình như Huân vẫn chưa biết gì cả?
Doanh tỏ vẻ từ chối cho ý kiến, nàng ta lại không buồn bực và không cam lòng như Dao, ngược lại cười thoải mái: “Lập trường khác nhau, tất nhiên phải đối địch với ngươi” Doanh không am hiểu tranh đấu, cũng không thích tranh đấu, nhưng dưới sự điều khiển của châm phong linh hồn, nàng ta không có lựa chọn nào khác. Dù sao, nàng ta không thể chống lại chủ ý của châm phong linh hồn.
“Lập trường? Lập trường gì?” Huân càng hoang mang, dáng vẻ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt xin giúp đỡ, nhìn về phía La Chinh: “Ta chỉ nhớ ngươi đi cấm địa Luyện Thần, chuyện về sau… không nhớ…”
Vì làm mờ châm phong linh hồn, trí nhớ của Huân đã bị mất hoàn toàn.
Nhưng đài phong Vương vốn được thiết lập nối liền với Vương, trong đó còn có tất cả ký ức của các triều đại Vương giả, đương nhiên cũng bao gồm cả ký ức của Huân. Nhưng những ký ức này chỉ giới hạn trong vũ trụ Đại Diễn.
Ký ức của Huân sau khi đi cùng La Chinh tiến vào cấm địa Luyện Thần thì không hề tồn tại. Mà sau khi La Chinh trở về, linh hồn của Huân hoàn toàn trống rỗng, càng không nhớ bất kỳ thứ gì.
Đồng thời, trước đây khi La Chinh nhét rồng tổ vào, cũng gắn linh hồn của Huân vào rồng tổ.
Hành động này vô cùng mạo hiểm, bản thân La Chinh cũng không biết có hiệu quả hay không.
Nhưng có tồn tại điều kiện tiên quyết để tiến vào đài phong Vương…
Đầu tiên, rồng tổ vốn có thể xuyên qua không gian, kết giới bình thường và pháp trận hoàn toàn không thể ngăn cản được con vật nhỏ này, đó là năng lực thiên phú của nó.
Mà linh hồn của Huân lại là tiền đề để tiến vào đài phong Vương. Mộng Thần Tiễn chờ nhiều năm như vậy, không có lý do gì để ông hành động một mình ở nơi này. Bởi vì nếu Huân không ở bên cạnh, ông sẽ căn bản không thể tiến vào đài phong Vương để phá hủy hồ tín ngưỡng.
Những điều kiện này đều đã đạt được, La Chinh chỉ lặng lẽ dặn dò rồng tổ một chút, sau đó cũng chỉ có thể dựa vào ông trời.
Không ngờ kết quả lại vượt xa mong đợi của La Chinh. Rồng tổ không chỉ mang theo Huân, lấy được ký ức ở trên đài phong Vương, mà còn chiếm đoạt hết lực tín ngưỡng trong hai cái hồ tín ngưỡng của Doanh và Dao!
Những lực tín ngưỡng này đã được người Yêu Dạ tộc tích lũy trong rất nhiều năm, số lượng lực tín ngưỡng trong đó kinh khủng biết bao? Bản thân rồng tổ sau khi chiếm đoạt chúng cũng xảy ra sự biến đổi đáng kinh ngạc, cuối cùng biến thành hình dạng như bây giờ.
Khi rồng tổ chiếm đoạt hết hồ tín ngưỡng của Doanh thì đã phát hiện một cái linh thai hoàn mỹ ở ngay trong hồ tín ngưỡng.
Trước đây Doanh từng muốn dùng linh thai này để đổi lấy Sát Lục Thánh Thương của Huân, nhưng đã bị từ chối. Sau khi khôi phục ký ức, tất nhiên là Huân không khách khí chút nào mà lấy đi linh thai này làm của riêng.
Linh thai này được nuôi dưỡng ở trong hồ tín ngưỡng, Doanh cũng tốn rất nhiều tâm tư mới hoàn thành một cách hài lòng, đó thật sự là thân thể hoàn mỹ. Nhỏ như mỗi một đường kinh mạch, mỗi một sợi tóc đều là sự tồn tại hoàn mỹ, không tồn tại chút tì vết và tạp chất nào, hơn nữa linh thai này đang ở trạng thái chờ tiếp nhận linh hồn.
Huân gần như không gặp bất kỳ chướng ngại nào để chiếm giữ được cái linh thai này. Sau khi nàng chiếm giữ được nó, linh thai này liền bắt đầu nhanh chóng lớn lên, cuối cùng biến thành dáng vẻ của Huân hiện tại…
Cho nên luồng khí chất hoàn mỹ mà La Chinh cảm nhận được từ trên người Huân, không phải tới từ linh hồn của bản thân Huân, mà là bởi vì linh thai này.
Nhưng Huân vẫn chưa biết về tình hình trong vũ trụ, nàng cũng không biết lập trường của Thiên Tôn trong Yêu Dạ tộc. Sau khi chiếm giữ linh thai, lại trơ mắt nhìn rồng tổ hấp thu hết hồ tín ngưỡng của Doanh, lúc ấy Huân còn có chút cảm giác áy náy. Dù sao giữa nàng và Doanh cũng không có mâu thuẫn quá lớn.
Sau khi Huân và rồng tổ chui ra khỏi đài phong Vương, ánh mắt đầu tiên nàng đã chú ý tới La Chinh. Khi lại trông thấy Dao một lần nữa, đương nhiên nàng coi Dao là đối thủ của mình. Dẫu sao mâu thuẫn giữa nàng và Dao chưa từng gián đoạn một khắc!
Thông qua ý chí thế giới, La Chinh đã nhìn thấy rõ ràng chính xác chuyện xảy ra trong đài phong Vương. Cho nên hắn mới phải kéo dài thời gian ở chỗ này, chờ một khắc kia Huân phá kén chui ra. Nhưng hắn không rõ trong đài phong Vương có bao nhiêu ký ức liên quan tới Huân. Giờ phút này, thấy Huân nghi hoặc như vậy, La Chinh liền dùng chân nguyên truyền âm, nói đơn giản cho Huân một lần chuyện đã xảy ra với hắn ở trong cấm địa Luyện Thần, cùng với chuyện làm sao nàng lại bị mất ký ức và kịch biến xảy ra trong Yêu Dạ tộc.
Sau khi nghe La Chinh kể lại, Huân mới biết rõ hoàn cảnh khó khăn và tình thế của Yêu Dạ tộc ở giai đoạn hiện tại.
Cũng hiểu được ý trong lời nói của Doanh. Bởi vì sự tồn tại của châm phong linh hồn, tất nhiên là lập trường của Doanh và nàng khác nhau. Mà sau khi Huân làm mờ châm phong linh hồn, kể cả châm phong linh hồn là cái gì nàng cũng không biết…
Vấn đề phong châm linh hồn tương đối phức tạp, sau này sẽ xử lý. Ánh mắt của Huân cũng lướt qua Dao, đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tuyệt Ảnh Thiên Tôn.
Với tư cách là Sát Lục Vương, Huân không có nhiều lòng thương xót cho lắm. Cho dù là Thiên Tôn bản tộc, nhưng nếu phạm vào tội không thể tha thứ, nàng cũng sẽ quả quyết ra tay, không chút do dự!
Nhưng dưới một ánh mắt này của Huân, Tuyệt Hỏa Thiên Tôn – người đã sớm chuẩn bị tốt để chạy trốn, vội kích phát pháp quyết dịch chuyển không gian trong nháy mắt!
“Vèo vèo…”
Một nhóm lực quy tắc không gian màu trắng nở rộ dưới chân hắn. Ngay lập tức, thân hình hắn liền biến mất ở trong đó!
“Muốn chạy trốn?”
La Chinh và Mộng Thần Tiễn đều nhíu mày. Thiên Tôn có thể thi triển dịch chuyển không gian trong nháy mắt, dịch chuyển đến khoảng cách rất xa, cho nên một vị Thiên Tôn muốn chạy trốn là rất khó bị đánh chết. Tất nhiên sợi xích Tuyệt Mệnh của La Chinh có thể khóa được Thiên Tôn, nhưng trước mắt thì một đầu khác của sợi xích Tuyệt Mệnh còn đang khóa một vị Ám Ảnh Thiên Tôn mất rồi.
Nhưng ngay trong nháy mắt Tuyệt Hỏa Thiên Tôn sử dụng dịch chuyển không gian để chạy trốn, rồng tổ chiếm cứ phía trên đài phong Vương bắt đầu di chuyển. Bỗng nhiên, nó ngẩng cổ lên, đầu rồng như thể bắn vọt ra, miệng rồng mở ra cắn mạnh một phát vào trong hư không!
Tuy thân thể hiện tại của rồng tổ trở nên khổng lồ, nhưng lại có thể di chuyển nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng nổi, quả là không tương xứng với hình thể khổng lồ của nó!
Dưới nhát cắn này, mọi người liền thấy hình như trong miệng nó có thêm một số thứ. Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng mắng đầy giận dữ của Tuyệt Hỏa Thiên Tôn. Một ngọn lửa màu xanh bùng lên trong miệng rồng tổ, rõ ràng là phản kích của Tuyệt Hỏa Thiên Tôn!
Nhưng mà rồng tổ vẫn khép miệng lớn của mình lại, kể cả ngọn lửa màu xanh kia cũng bị nhốt vào trong đó. Sau khi nhai một hồi, cuối cùng tiếng gầm truyền đến từ trong miệng nó trở nên càng lúc càng nhỏ…
Đường đường là Tuyệt Hỏa Thiên Tôn, vậy mà lại bị rồng tổ cắn một phát rồi nuốt vào bụng!
Đám người Ám Ảnh Thiên Tôn thấy cảnh tưởng như vậy liền hít vào một hơi khí lạnh. Bọn họ không hiểu nổi, vì sao Tuyệt Hỏa Thiên Tôn đã sử dụng dịch chuyển không gian rồi mà vẫn bị con rồng này cắn trúng?