Sau khi La Chinh tiến vào cảnh giới Giới Chủ, thế giới trong cơ thể này mới có ranh giới thực sựCó điều thế giới trong cơ thể của Giới Chủ bình thường chỉ là một màn sáng trong suốt bao phủ lên, sau đó phân chia thành giới hạn cụ thể mà thôi. Nó tương tự như vách ngăn trong suốt của Đại Thế Giới, chỉ là vách ngăn ở thế giới trong cơ thể của La Chinh có phần đặc biệt hơn.
Vách ngăn này có từng chữ từng chữ Phạn văn màu vàng kim cực lớn đang trôi nổi ở trên đó.
Với hiểu biết hiện tại, La Chinh vẫn chưa thể nào đọc hiểu được ý nghĩa của những chữ Phạn văn màu vàng kim này. Nhưng hắn rất tò mò về nguồn gốc của chúng.
Lần này cha muốn hướng dẫn hắn về việc xây dựng thế giới, thế nên hắn liền đưa cha tới đây.
Trên biển hỗn độn bao la vô tận, La Tiêu và La Chinh đứng trên mặt biển…
Mặc dù La Tiêu chỉ là một luồng khí hồn, nhưng thực lực một luồng khí hồn của thánh nhân vẫn hơn xa một Thiên Tôn bình thường, đủ để địch lại cả thần. Dù khoảng cách vẫn còn khá xa, nhưng ông đã nhìn thấy những chữ Phạn văn màu vàng kim này.
Khi La Tiêu nhìn thấy khung cảnh trước mắt, ánh mắt ông đầy vẻ khó tin.
“Đây… đây là chữ viết của bọn chúng”
“Bọn chúng” trong lời nói của La Tiêu là chỉ “sinh linh vượt cấp”.
Từ rất lâu về trước, một vài nhân vật đỉnh cấp trong Thần Vực đã phát hiện ra sự tồn tại của những sinh linh này.
Người trong Thần Vực chưa từng ngưng tìm hiểu về những “sinh linh vượt cấp” này. Nhưng trải qua nhiều kỷ nguyên thần như vậy, vẫn chưa có một ai biết được nguồn gốc của những sinh linh vượt cấp này. Thậm chí đến cả diện mạo, giới tính, cấu tạo… của chúng như thể nào cũng không biết.
Dường như, chủng tộc này hoàn toàn vượt qua nhận thức của đám thần và thánh nhân.
Tới giờ, vẫn còn khá nhiều sinh linh trong Thần Vực cảm thấy vô cùng hứng thú về chủng tộc này. Chỉ cần có có cơ hội là sẽ lập tức đào sâu nghiên cứu về nguồn gốc của chủng tộc này, nhằm thu được thông tin về chúng.
Cố Bắc và Cưu Thánh đều thuộc vào hàng cuồng nhiệt nhất trong số đó.
Ngay cả tấm Phạn văn tia sét của Lạc Tích Huyên hay Phạn văn màu vàng kim trên người La Chinh cũng được coi là thứ mà hai người tạo nên từ những lý giải đầu tiên về Phạn văn rồi vận dụng chúng.
Có điều, hiệu quả của nó thực đáng kinh ngạc!
Sau khi cơ thể của La Chinh được cải tạo bởi đống Phạn văn màu vàng kim này, sức chịu đựng của cơ thể hắn hiện tại đã vượt xa phạm trù của sinh vật. Cũng chính vì cơ thể mạnh mẽ đến mức đó nên hắn mới có thể chịu đựng được khí hỗn độn ở thế giới trong cơ thể và tu luyện bí thuật Hỗn Độn.
“Cha, vì sao những chữ Phạn văn màu vàng kim này lại xuất hiện ở ranh giới của thế giới trong cơ thể ạ?” La Chinh hỏi.
La Tiêu chăm chú nhìn những chữ Phạn văn này, vẫn lơ lửng giữa không trung không hề nhúc nhích. Ông không trả lời câu hỏi của La Chinh mà bay dọc theo ranh giới thế giới trong cơ thể, ánh mắt không ngừng lướt qua những chữ Phạn văn màu vàng kim này…
Tốc độ của cha La Chinh hiển nhiên là rất nhanh. Nhưng La Chinh là người sáng tạo nên thế giới trong cơ thể, nên hắn không cần sử dụng quy tắc không gian mà chỉ cần một suy nghĩ là có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào trong này.
Thế nên trong khi La Tiêu phi hành ở xung quanh phần rìa thế giới trong cơ thể, bóng dáng La Chinh cũng không ngừng xuất hiện rồi biến mất ở ngay phía sau ông.
Hiện giờ, thế giới trong cơ thể của La Chinh cũng chưa thể nói là rộng rãi, diện tích ước chừng chỉ bằng bốn Đại Thế Giới mà thôi.
Mà trong vũ trụ Đại Diễn của La Tiêu, một Đại Giới có đến hơn nghìn Đại Thế Giới, một vũ trụ lại có tới một trăm nghìn Đại Giới. So sánh như thế để thấy rằng thế giới trong cơ thể của La Chinh nhỏ bé đến mức nào.
La Tiêu chỉ tốn thời gian chưa đầy một nén nhang đã đi hết một vòng quanh thế giới trong cơ thể của La Chinh. Sau đó, đột nhiên ông ngừng lại.
Đến khi La Chinh xuất hiện trước mặt, La Tiêu bỗng nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt kỳ quái. Ánh mắt ông đầy vẻ khó tin.
“Cha, người sao vậy ạ?” La Chinh tò mò hỏi.
“Tổng cộng có một nghìn không trăm tám mươi chữ Phạn văn màu vàng kim. Có lẽ những chữ Phạn văn này là do bọn chúng cố gắng lưu lại” La Tiêu đưa ra kết luận.
“Cố gắng lưu lại? Vì sao chúng muốn lưu lại những chữ Phạn văn này ạ?” La Chinh lại hỏi tiếp.
La Tiêu khẽ lắc đầu nói: “Một chút khí hồn hiện tại của ta căn bản không thể nào tìm hiểu được sự bí ẩn trong những chữ Phạn văn màu vàng kim ấy. Nhưng trong đó hẳn là có một vài tin tức quan trọng nào đó mà chúng muốn nói cho con biết”
Phạn văn màu vàng kim là một loại chữ viết cực kỳ đặc biệt. Trong một con chữ sẽ chứa đựng số lượng tin tức rất phong phú. Nếu chỉ nhìn hình dạng thì sẽ không thể đạt được bất kỳ tin tức gì. Nhất định phải tổng hợp nó lại mới có thể phán đoán ra được vài điều. Hơn nữa, cả quá trình tìm hiểu Phạn văn cũng tốn rất nhiều sức lực.
Chỉ có điều, sau khi tìm hiểu, Phạn văn sẽ giúp võ giả thu được lợi ích không nhỏ.
Ví dụ như Thái Thượng Luyện Khí Pháp là do Cưu Thánh tìm hiểu ra, còn một Phạn văn tia sét của Lạc Tích Huyên thì lại là do Cố Bắc tìm hiểu được…
Thần Vực chính là một hòn đảo đơn độc trong hỗn độn, ngoại trừ thánh nhân có thể tiến vào trong hỗn độn ngao du ra thì cho dù có là thần cấp cao nhất cũng không thể nào bước chân vào trong hỗn độn được.
Trải qua vô số thần kỷ nguyên, phương pháp tu luyện, công pháp, quy tắc, thần đạo… của hệ thống tu chân gần như đều được gọt giũa hết rồi, rất khó để có đột phá lớn.
Vì thế vô số võ giả trong Thần Vực đều để mắt vào những chữ Phạn văn màu vàng kim này, muốn lĩnh ngộ ra công pháp của sinh linh vượt cấp, nhằm có được sức mạnh chưa từng xuất hiện trong Thần Vực.
Chuyện như thế này không phải chưa từng xảy ra. Từng có một vị võ giả được phong thánh nhờ việc đã tìm hiểu ra một công pháp vô cùng mạnh trong đó.
Lúc trước, khi La Chinh trở về Tiên Phủ, gặp được tiên trong sách, ông ta có nói với La Chinh rằng nếu ở trong Thần Vực, con trai hắn – La Niệm chắc chắn sẽ là một bảo bối. Thiên phú tìm hiểu Phạn văn của cậu bé vẫn luôn khiến cho tiên trong sách phải khen ngợi không ngớt…
Khi đó, La Chinh không để tâm lắm đến những lời này của ông ta. Giờ nghe cha nói, hắn mới nhận ra La Niệm có được khả năng siêu việt đến mức nào.
La Tiêu quan sát một lúc lâu. Mặc dù dự đoán như thế, nhưng ông cũng không có cách nào tìm hiểu được ý nghĩa của những chữ Phạn văn màu vàng kim kia. Càng không thể hiểu được tại sao những chữ Phạn văn đó lại xuất hiện ở trong này.
“Nếu có cơ hội, sau này đến Thần Vực nhất định phải tìm hiểu về chúng trước tiên” Mặc dù La Tiêu không có cách nào tìm hiểu được những chữ Phạn văn màu vàng kim này, nhưng dựa theo cái nhìn của ông, nhất định là trong những chữ Phạn văn xuất hiện ở thế giới trong cơ thể của La Chinh có cất giấu thứ gì đó không tầm thường.
“Vâng” La Chinh khẽ gật đầu. Dù sao đây cũng là thế giới trong cơ thể của hắn, cho dù xuất phát từ mục đích nào, La Chinh cũng nhất định phải tìm được nguyên nhân rõ ràng.
La Tiêu dạo hết một vòng ở thế giới trong cơ thể này, sau đó khẽ lắc đầu nói với La Chinh: “Thế giới trong cơ thể của con vẫn còn quá nhỏ…”
“Quá nhỏ?” La Chinh hỏi lại với vẻ khó hiểu.
La Chinh không biết rõ thế giới trong cơ thể của những người khác rộng lớn đến mức nào…
Hắn không biết rằng sau khi tu luyện đến cảnh giới Giới Chủ, khi thế giới trong cơ thể xuất hiện ranh giới, các Giới Chủ đều sẽ cố hết sức mở rộng nó ra. Dẫu sao, nhu cầu về số lượng chân nguyên của Giới Chủ là cực kỳ lớn. Thế giới trong cơ thể càng rộng thì sẽ chứa được thêm càng nhiều chân nguyên. Vì vậy đây là nhu cầu rất bức thiết của các Giới Chủ.
Nhưng đối với La Chinh, vấn đề này căn bản không tồn tại.
Thế giới trong cơ thể của các võ giả khác là chiếm nguyên khí trời đất trong vũ trụ rồi tích tụ từng chút từng chút một vào đó. Nếu tiêu hao chân nguyên quá mức thì cần phải ngồi xuống tu luyện, không ngừng hấp thu nguyên khí trời đất bên ngoài cơ thể vào trong biển chân nguyên của mình.
Dĩ nhiên là còn có cách đơn giản hơn, nhanh gọn hơn, đó là trực tiếp bóp nát đá chân nguyên cực phẩm, hấp thu chân nguyên trong đó là được…
Còn khí hỗn độn trong cơ thể La Chinh lại cực kỳ nồng đậm. Với hắn mà nói thì nó căn bản là bất tận, không thể cạn kiệt.
Huống hồ, La Chinh còn có thể sử dụng rễ của cây thế giới để thu thập khí hỗn độn trong vũ trụ. Vì vậy việc mở rộng thế giới trong cơ thể không phải là nhu cầu cấp bách lắm với hắn.
Nhưng trong mắt La Tiêu, việc mở rộng thế giới trong cơ thể lại là điều cực kỳ quan trọng.
Dù gì thì ông cũng là thánh nhân từng xây dựng nên vũ trụ. Có thể nói kinh nghiệm của ông về phương diện này thuộc hàng đứng đầu trong nền văn minh Thần Vực. Khi La Tiêu chú ý tới cây băng khổng lồ trong cơ thể của La Chinh, nét mặt ông mới hiện lên vẻ tươi cười nói: “Đây là ý nghĩa sâu xa của Băng Phách Hàn Diễm, con lĩnh ngộ được cả thứ này ở chỗ Cưu Thánh cơ à!”
Trong lần hướng dẫn này, La Tiêu đã truyền thụ những điều mấu chốt về việc xây dựng thế giới trong cơ thể cho La Chinh.
Ví dụ như quy tắc do mình lĩnh ngộ được thì nên biến hóa thành bia quy tắc, truyền thụ cho các sinh linh sống trong đó, hướng dẫn sinh linh ở thế giới trong cơ thể của mình trở thành cường giả. Nên chủ động sáng tạo ra vài đại lục mà không phải là mặc kệ mảnh đại lục lớn này cứ mở rộng ra vô hạn…
Xây dựng vũ trụ vốn là việc bao gồm rất nhiều chuyện vụn vặt. Khi ông giảng giải, La Chinh lắng nghe vô cùng chăm chú.
Trong khi La Tiêu đang truyền thụ các kỹ xảo, La Chinh để ý thấy hơi thở trên người cha càng lúc càng yếu đi.
Hình dáng hiện tại của ông là do khí hồn ngưng tụ thành, cả người như thể là bán trong suốt vậy. Lúc này, bóng dáng của ông trước mặt La Chinh càng lúc càng mờ nhạt, âm thanh cũng nhỏ như tiếng muỗi kêu…
Khí hồn chính là phương pháp duy nhất để thánh nhân giáng xuống. La Tiêu lưu lại tổng cộng mười bốn luồng khí hồn. Mỗi khi một diễn kỷ của vũ trụ Đại Diễn bắt đầu, khí hồn của ông đều sẽ hành động, tìm kiếm cơ hội. Luồng khí hồn này tiêu hao rất nhanh, mười năm trước ông giúp La Chinh ngăn cản Hoàng Xà Diệt Vận Kiếp, mà lần này lại va chạm mạnh với khí hồn của Mục Hải Cực một phen. Hiện giờ ông đã cực kỳ suy yếu rồi.
“Cha?” La Chinh hô lên.
La Tiêu khẽ lắc đầu nhìn La Chinh cười nói: “Cũng tới lúc rồi. Luồng khí hồn này chỉ có thể kiên trì được bấy nhiêu thôi… Đây cũng là luồng khí hồn cuối cùng mà cha lưu lại trên thế gian. Nếu sau này không thể thức tỉnh, e rằng cha sẽ thực sự phải bỏ mạng rồi”
Nghe vậy, La Chinh kinh hãi hét lên càng lớn: “Cha! Cha!”