Thân là thành viên Thánh tộc, Ma Ha hiểu người trong vũ trụ hơn Thần VựcGiống như Thượng Giới và Hạ Giới.
Với Thần Vực, vũ trụ chính là vị diện cấp thấp.
Vị diện này tu luyện quy tắc trong vũ trụ, nhưng quy tắc này chỉ là do thánh nhân đặt ra.
Sinh linh trong vũ trụ cũng chỉ là sinh linh như thế trong mắt người của Thần Vực.
Cho dù là Đạo Tử cũng phải cực khổ, trải qua trăm nghìn năm cố gắng, đổ vô số mồ hôi và máu, tiêu hao lượng lớn tài nguyên mới có tư cách đứng ngang hàng với đám thiên tài Thần Vực bọn họ.
Đây chính là sự chênh lệch bẩm sinh.
Ma Ha chính là con của thần, với thân phận của hắn đủ để đi ngang trong Thánh tộc.
Nhưng chỉ cần là sinh linh thì sao có thể thỏa mãn với hiện trạng?
Ma Ha cũng muốn đi tới Thần Vực, cũng muốn trở thành thần, hắn đã từng đi tới cấm địa Luyện Thần, thu hoạch được rất nhiều trong đó. Nhưng cuối cùng vẫn không thể trở thành thần.
Thế nhưng việc ngưng tụ thần cách… thật sự không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Lời La Chinh nói, xem như đâm trúng chỗ đau của Ma Ha. Trong hai đôi mắt yêu dị của hắn dần dần lộ vẻ nguy hiểm.
Thần của Thánh tộc, cũng chính là cha hắn, vì một số nguyên nhân, đúng là không thể đích thân tới vũ trụ này.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Thánh tộc lựa chọn đàm phán.
Nhưng đám lão bất tử này lại không dễ bị lừa bịp như vậy, từ chối lời đề nghị của hắn.
Nếu như vậy, không bằng mượn cái uy còn lại của thần, giết chết người này.
Ngay khi trong lòng nảy ra ý định này, chính hắn cũng hơi sững sờ, dường như trong tiềm thức, hắn vô cùng kiêng kị La Chinh.
“Mặc dù ta chỉ là Giới Chủ, nhưng muốn tiêu diệt ngươi, cũng chỉ là chuyện nhỏ…”
Suy nghĩ của Ma Ha khá quyết đoán, đã ra quyết định thì sẽ thực hiện ngay. Hắn luôn tin tưởng trực giác và phán đoán của bản thân, La Chinh đã cho hắn cảm giác uy hiếp, thì chắc chắn hắn sẽ không để mặc nó lớn lên.
Dường như chín vị Thiên Tôn cũng hiểu rất rõ tính tình vị điện hạ này, tính cách Ma Ha nhìn như xốc nổi ngang ngược, nhưng từ trước đến nay nói là làm.
Giống như Ma Ha đã nói, nếu hắn trở thành thần, hắn nhất định sẽ giết vị Vân Hồ Thiên Tôn kia thì chắc chắn sau này hắn sẽ làm được.
Ma Ha vừa nói ra, Phong lão đầu bèn phất nhẹ tay, một sức mạnh vô hình phát ra, tạo thành một bức tường cao chục nghìn trượng.
Có lẽ tên Ma Ha này không đáng để mắt tới, nhưng không thể không đề phòng bàn tay lớn kia. Dù sao đó cũng là tay của thần, nếu nó ra tay bất chợt, chưa chắc bọn họ đã có thể cản được.
Lúc này trong lòng các Thiên Tôn vô cùng mâu thuẫn, bọn họ cũng không muốn trêu chọc một vị thần mạnh mẽ.
Nhưng mà nếu không ra tay, cũng không thể để mặc Ma Ha ở đây ngang ngược, phách lối làm bừa.
“Ta thừa nhận, bây giờ ta chưa phải là đối thủ của ngươi” La Chinh vẫn cười nhạt: “Nhưng chờ ta đến cảnh giới Giới Chủ, muốn giết ngươi cũng chỉ cần dùng một ngón tay thôi”
Vừa dứt lời, La Chinh vừa vươn một đầu ngón tay chỉ vào Ma Ha.
Trong Thánh tộc, Ma Ha chính là bá chủ một phương, cha hắn chính là vị thần mạnh nhất vũ trụ. Thiên phú của hắn cũng là mạnh nhất trong vũ trụ của Thánh tộc. Từ trước đến nay, lời như thế này đều là hắn nói với người ngoài, người bên ngoài đâu có tư cách như thế đối với hắn.
Hắn cũng không ngờ, tên La Chinh khiến hắn cảm thấy nguy hiểm này, lúc này thậm chí còn ngông cuồng hơn cả hắn.
Chẳng biết từ khi nào, cuộc đối đầu giữa hai cái chủng tộc lại dần dần tập trung trên người La Chinh và Ma Ha.
Thiên Tôn tập trung trong Thiên Vị tộc chưa hề ra tay, mà Thiên Tôn phía sau Ma Ha và cái tay thần cũng chưa ra tay.
Cuối cùng hai bên vẫn kiêng kị nhau, lúc này chưa sẵn sàng để trở mặt.
Nhưng với tính cách Ma Ha, chắc chắn sẽ không chú ý đến sự cân bằng này. Nói cho cùng, xưa nay hắn chưa từng chịu thua thiệt. Nghe thấy lời nói của La Chinh, Ma Ha cười lạnh, trong đầu hiện lên một suy nghĩ. Bàn tay lớn phía sau hắn bỗng giơ lên, hung hăng đập tới chỗ La Chinh.
Lão tộc trưởng, Thần Dụ Thiên Tôn, còn có Nguyên Tội Thiên Tôn, Lôi Phạt Thiên Tôn gần như ra tay cùng một lúc.
Bàn tay lớn đó dùng tốc độ cực nhanh ập xuống La Chinh, sức mạnh vô hình mà lão tộc trưởng thi triển cũng lập tức bị xé nát, không thể nào ngăn cản.
“Thật sự cho rằng chúng ta sợ một tên thần ư?”
Thần Dụ Thiên Tôn lạnh mặt, đoản kiếm trong tay bà hóa thành một tia sáng lấp lánh sắc bén trên không trung.
Ánh sáng lấp lánh tách ra tầng tầng lớp lớp, hóa thành một lưỡi câu dài hình răng cưa, móc từng vòng một vào bàn tay lớn.
Lúc trước Thần Dụ Thiên Tôn đã từng chứng kiến sức mạnh của bàn tay lớn, nên tất nhiên lúc này không hề dám chủ quan. Bà chỉ muốn ngăn cản bàn tay lớn này đập xuống.
Lôi Phạt Thiên Tôn thì trực tiếp hóa thành một pháp tướng Kim Cương, bước ra một bước, đứng ở trước mặt La Chinh, muốn kiên quyết ngăn cản bàn tay lớn này.
Nguyên Tội Thiên Tôn lạnh mặt, ông ta biến mất ngay tại chỗ, chẳng biết đi đâu.
Về các Thiên Tôn khác, thật ra vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, chẳng lẽ lúc này muốn lập tức khai chiến với Thánh tộc ư?
Nếu như chủ nhân của bàn tay lớn trực tiếp chui ra ngoài, những Thiên Tôn này làm sao chống lại nổi?
Trong khoảnh khắc, lo lắng của chư vị Thiên Tôn đã được hóa giải hoàn toàn.
Lúc này, bên tai mọi người bỗng vang lên một tiếng cười già nua, một bóng dáng mờ ảo chậm rãi ngưng tụ ra từ bên cạnh La Chinh, đó là một bóng dáng gầy gò. Ngay khi bóng dáng này xuất hiện, người đó liền vươn cánh tay tiều tụy ra, một ngón duỗi ra, nhẹ nhàng điểm một cái vào lòng bàn tay lớn kia.
Hai bên chưa tiếp xúc, nhưng bàn tay kia giống như mọc thêm mắt, có thể cảm nhận được sự lợi hại của ngón tay, nên bèn biến đổi chiêu thức ngay giữa không trung. Ngón tay của bàn tay lớn duỗi thẳng băng, biến thành một đao chưởng.
Ông lão không hề biến sắc, nhưng ngón tay cũng phát sinh biến hóa, ngón cái và ngón áp út bấm vào nhau, điểm vào cổ tay của bàn tay lớn.
Hai bên không ngừng thay đổi động tác tay, giống như hai kẻ say đang so tửu lượng, chứ không phải đánh nhau thực sự.
Mỗi khi bàn tay lớn thay đổi chiêu thức, tay ông lão cũng sẽ biến đổi theo, dường như luôn có thể kiềm chế bàn tay lớn đó.
Cuối cùng…
Rốt cuộc bàn tay lớn dừng lại.
Một âm thanh lạnh lùng từ giữa chín vị Thiên Tôn truyền đến: “Không ngờ đường đường là đồ đệ của thánh nhân, lại trốn trong vũ trụ kéo dài hơi tàn, ngươi thật sự chưa chết”
“Ta vĩnh viễn sẽ không chết” Ông lão mỉm cười, lập tức đáp lại.
“Vĩnh viễn sẽ không quá lâu đâu” Giọng nói kia còn nói thêm.
Ông lão cười ha ha hai tiếng: “Ngươi vẫn lo lắng cho chính ngươi trước đi, chúng ta sẽ giữ lại… mạng của con trai ngươi”
Lúc nói lời này, ông lão căn bản chưa từng nhìn Ma Ha, dường như Ma Ha chỉ là một kẻ không đáng nhắc tới, căn bản không đáng để ông lão đi đàm phán.
Ngay khi giọng nói của ông lão rơi xuống, bóng dáng Nguyên Tội Thiên Tôn đã xuất hiện bên cạnh Ma Ha. Trong tay Nguyên Tội Thiên Tôn bất ngờ xuất hiện một thanh trường thương màu đen, kề ở trên ót Ma Ha.
Trong Thánh tộc, Ma Ha là Đạo Tử có hy vọng đột phá thành thần nhất, cũng là con trai vị thần kia. Nếu có thể giết chết hắn, sẽ rất có lợi với vũ trụ.
Bên kia trầm mặc một hồi lâu, giọng nói kia mới vang lên lần nữa: “Nếu ngươi dám giết con ta, ta sẽ bỏ Thánh tộc, giết chết ngươi, san bằng cả vũ trụ này, ta nói được thì làm được!”
Ông lão cười giảo hoạt: “Quả nhiên là không thoát thân được. Cũng không biết là vũ trụ nào lại có can đảm như thế, dám xâm lấn vũ trụ của Thánh tộc? Hay là nói… trong Thần Vực lại có hai thánh nhân khai chiến?”
Lúc trước, Phong lão đầu phỏng đoán, nếu Thánh tộc có được thực lực tuyệt đối, căn bản sẽ không phái Ma Ha đến đàm phán, mà là cả tộc sẽ tiến thẳng vào vũ trụ. Lúc này, lời của ông lão lại càng khẳng định suy đoán này.
Trong vũ trụ của Thánh tộc đang có người kiềm chế vị thần này, ông ta nhất định phải canh giữ ở vũ trụ đó, nên mới không thể đích thân tới đây.
Lời này vừa nói ra, Thiên Tôn khác mới tỉnh ngộ.
Ông lão này không thật sự muốn giết chết Ma Ha. Ở giai đoạn bây giờ mà liều đến cùng, cá chết lưới rách cũng không phải là quyết định sáng suốt. Vừa rồi ông uy hiếp muốn giết Ma Ha, chỉ là vì muốn thăm dò thôi.
“Ngươi không có tư cách được biết” Bàn tay lớn kia dần dần rụt trở về, không còn để lộ ra tin tức khác, bỏ lại Ma Ha và chín vị Thiên Tôn khác.
Chủ nhân bàn tay lớn vừa nói, nếu ai dám giết Ma Ha, ông ta sẽ san bằng vũ trụ, nói xong bèn lập tức rời đi. Điều đó chứng tỏ ông ta tuyệt đối tự tin vào thực lực của mình, cũng chứng minh, chủ nhân bàn tay lớn không để ông lão kia vào mắt.
Ma Ha ngoẹo đầu, nhìn chằm chằm Nguyên Tội Thiên Tôn cười lạnh nói: “Còn không mau bỏ thanh thương nát của ngươi ra”