Lần trước La Niệm đọc hiểu hai Phạn văn của Chân Ngộ Thiên đã suýt bị tổn thương nặng, cậu cũng biết có vài Phạn văn không thể tùy ý giải. Song, khi thấy Phạn văn đặc biệt này, cậu vẫn không nén được lòng hiếu kỳNhưng ngay khi cậu đang giải dịch, Phạn văn vốn đang giữ nguyên hình dạng bỗng nhiên kích động, năng lượng màu đỏ máu như dòng nước chảy tán loạn khắp nơi.
La Chinh và Thanh Ngọc Chi Linh còn đang trao đổi với nhau, cả hai đều không ngờ Phạn văn lại xuất hiện tình huống này.
“Ồ?” Thanh Ngọc Chi Linh nghi hoặc nói: “Có người đang giải dịch Phạn văn này, trong thế giới bên trong cơ thể ngươi có Phá Dịch Giả?”
Trong văn minh Thanh Ngọc cũng có sinh linh chuyên dịch giải Phạn văn, loại sinh linh đó được gọi là Phá Dịch Giả.
Người có thể coi là Phá Dịch Giả ở thế giới trong cơ thể La Chinh chỉ có một người, đó chính là La Niệm.
Ý nghĩ trong đầu hắn khẽ động, ánh mắt đã xuyên qua bầu trời mênh mông vạn dặm, tập trung trên người La Niệm. Hắn thấy La Niệm đang ngửa mặt nhìn lên bầu trời, há hốc miệng, mặt đầy nghi hoặc.
“Là khuyển tử của ta” La Chinh trả lời.
“Hắn có thể giải dịch Phạn văn cỡ này?” Thanh Ngọc Chi Linh hỏi.
Giải dịch Phạn văn cũng có độ khó dễ, điều này La Chinh đã biết từ khi ở trong Thần vực, hiện tại xem ra còn chưa có Phạn văn nào có thể làm khó La Niệm. Phạn văn Chân Ngộ Thiên của chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng ngay cả Đông Hoàng cũng khó giải mã, nhưng La Niệm vẫn có thể gắng gượng dịch ra được.
“Nó… đang dịch à?” La Chinh cũng ngạc nhiên nói.
Vừa rồi Thanh Ngọc Chi Linh cũng nói Phạn văn này không có cách nào giải mã, La Chinh chỉ cần dung hợp năng lượng thần đạo Huyết Nguyên là được. Theo ý của Thanh Ngọc Chi Linh thì dường như La Niệm đã giải mã được Phạn văn này?
Thế là La Chinh vung tay lên, không gian xung quanh dao động, một cánh cửa không gian đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Hắn đưa tay kéo, La Niệm lập tức bị lôi từ trong ra.
“Phụ thân…” La Niệm kêu lên.
“Niệm Nhi mới vừa giải dịch Phạn văn kia?” La Chinh chỉ năng lượng màu máu trên bầu trời, hỏi.
La Niệm thành thực gật đầu: “Con chỉ tò mò, có điều thứ này hình như có trí khôn, con vừa mới dịch thử là nó đã tản ra!”
“Vậy ngươi có thể giải dịch Phạn văn này hay không?” Âm thanh của Thanh Ngọc Chi Linh truyền tới.
“Âm thanh gì thế?” La Niệm nhìn xung quanh.
“Là một vị tiền bối, con có thể gọi nó là Thanh Ngọc tiền bối” La Chinh nói.
Trong mắt La Niệm, phụ thân là tồn tại không thể chiến thắng, vị Thanh Ngọc tiền bối này chắc chắn còn lợi hại hơn. Cậu lập tức trả lời: “Ta có lòng tin giải được Phạn văn này, nhưng nó tan ra quá nhanh, ta căn bản không cách nào dịch được”
“Thật sự tự tin là sẽ giải dịch được?” Thanh Ngọc Chi Linh hơi hoài nghi.
Ban đầu Dực Vương trải qua trăm ngàn cay đắng mới tìm ra tấm Phạn văn chứa Huyết Nguyên Lực, nhưng Phạn văn này vô cùng đặc biệt. Chỉ cần có người định tiến hành giải mả, Huyết Nguyên Lực sẽ lập tức tiêu tán, qua một thời gian sau nó sẽ phục hồi lại như cũ, tạo thành Phạn văn ban đầu.
Lúc ấy Dực Vương kết luận trong Phạn văn ẩn chứa hàm nghĩa đặc thù, không chỉ tự mình tiến hành giải dịch mà còn để những Phá Dịch Giả trong văn minh Thanh Ngọc giải cùng. Những Phá Dịch Giả được Dược Vương tìm đến chính là những người xuất sắc trong văn minh, có thiên phú riêng, nhưng cuối cùng không có Phá Dịch Giả nào thành công cả.
Sau khi trải qua vô số lần thử nghiệm, cuối cùng Dực Vương đành buông bỏ, đồng thời kết luận Phạn văn này không có ý nghĩa gì. Sau đó đám Phá Dịch Giả cũng không tiến hành giải mã nó nữa, chỉ có rất ít người còn kiên trì, nhưng mãi đến khi toàn bộ hỗn độn tan biến vẫn không thành công.
Cho nên lúc Thanh Ngọc Chi Linh lấy Huyết Nguyên Lực ra đã nói với La Chinh rằng không cần chú ý đến Phạn văn này, thứ quan trọng chính là sức mạnh trong đó.
Bây giờ La Niệm nói như vậy, Thanh Ngọc Chi Linh liền bày tỏ nỗi hoài nghi sâu nặng.
“Niệm Nhi thật sự tự tin vậy à? Con phải nói đúng sự thật” La Chinh nói.
Thực ra từ trong xương cốt La Niệm đã có tính phản nghịch, nhưng La Chinh nhốt cậu ở thế giới nho nhỏ này, cậu cũng không có cách gì.
Thấy phụ thân cũng nghi ngờ mình, cậu trưng vẻ mặt đầy không phục ra và nói: “Thứ ghi chép bên trong Phạn văn này không nhiều, chỉ cần nó không tan ra là con có thể dịch ra ngay thôi!”
La Chinh còn tưởng rằng La Niệm nói mạnh miệng, dù sao Thanh Ngọc Chi Linh đã từng là tồn tại tương tự như cổ thần Hỗn Độn. Nó đã nói không có cách nào dịch ra, đương nhiên La Chinh tin tưởng đến chín phần. Lúc hắn đang muốn trách mắng La Niệm thì Thanh Ngọc Chi Linh bỗng nhiên nói: “Cái gì? Ngươi nói thứ ghi chép bên trong Phạn văn này không nhiều?”
“Đúng! Mặc dù cấu tạo Phạn văn này phức tạp nhưng tin tức ẩn chứa trong đó cũng không nhiều” La Niệm nói chắc như đinh đóng cột.
Lời này của La Niệm lập tức khiến Thanh Ngọc Chi Linh hứng thú, bởi vì Dực Vương cũng từng nói những lời như vậy.
Thanh Ngọc Chi Linh từng là cánh tay phải bên cạnh Dực Vương. Sau khi không thể phá giải Phạn văn này, Dực Vương đã tỏ ra vô cùng tiếc nuối, chỉ lẩm bẩm nói: “Bên trong Phạn văn này nhất định ẩn giấu tin tức quan trọng, tin tức này cũng không nhiều, nhưng ta không cách nào phá giải được!”
Dực Vương nghiên cứu vô số năm mới ra kết luận như vậy, con trai của La Chinh mới chỉ nhìn đã thấy được, dù là Thanh Ngọc Chi Linh kiến thức rộng rãi cũng vô cùng kinh ngạc.
“Đã vậy, xin tiểu hữu hãy thử giải dịch Phạn văn này” Thanh Ngọc Chi Linh nói.
La Chinh nghe thấy giọng nói của Thanh Ngọc Chi Linh đột nhiên thay đổi, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, có vẻ La Niệm đã nói đúng?
La Niệm chớp mắt nói: “Phạn văn này tán loạn ngay tức khắc, ta căn bản không kịp giải mã”
“Sao chép lại thì nó sẽ không tan ra nữa” Thanh Ngọc Chi Linh lại nói.
Nghe thấy lời Thanh Ngọc Chi Linh nói, trong mắt La Niệm lóe lên vẻ giảo hoạt: “Nếu ta giải ra Phạn văn này thì được lợi ích gì?”
Đây là tật xấu từ nhỏ của La Niệm, cho dù làm chuyện gì cũng nhất định phải tính toán lợi ích từ trước.
Nhưng công bằng mà nói, yêu cầu của cậu cũng không quá đáng. Tùy tiện dịch giải một vài Phạn văn trong thế giới mẹ cũng có thể đạt được nguồn thu không nhỏ, nếu là một vài cái hơi phức tạp thường sẽ được trả giá cao.
Lấy hai Phạn văn của Chân Ngộ Thiên làm ví dụ, giá trị khi dịch giải ra căn bản không cách nào đo lường được.
Trong khi đó, mỗi lần La Chinh bảo La Niệm hỗ trợ đều là miễn phí…
“Ích lợi?” Thanh Ngọc Chi Linh nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Nếu ngươi thật sự giải dịch được, ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ”
Sau lưng Thanh Ngọc Chi Linh là một nền văn minh to lớn, nền văn minh này có thể xếp vào mười hạng đầu trong vô số văn minh tồn tại trong Bỉ Ngạn. Văn minh sáng chói huy hoàng như vậy đương nhiên sinh ra vô số thần thông và pháp môn, quan trọng hơn là Thanh Ngọc Chi Linh từng là Chân Lý Chi Tử thứ thiệt. Nếu La Niệm có thể bái nó làm thầy hiển nhiên sẽ đạt được vô số lợi ích, La Chinh cũng vui lòng.
Ai ngờ La Niệm lại hơi khinh thường, hỏi ngược lại La Chinh: “Phụ thân, hắn có lợi hại không? Thật sự lợi hại à? So với Thi nãi nãi thì sao?”
Thời gian Thi Tiểu Xảo ở trong tiên phủ khá dài, suốt cả một đoạn thời gian La Niệm vẫn luôn cho rằng nàng ta là người lợi hại nhất nên đương nhiên cậu sẽ lấy nàng ta ra làm tiêu chuẩn để so sánh.
“Chuyện này…” Vẻ mặt La Chinh hơi quái lạ.
Đúng là ở trong Thần vực thì Thi Tiểu Xảo cũng được coi là cường giả, nhưng nếu xét theo tiêu chuẩn của hỗn độn thì lại không đáng kể.
La Chinh bèn giải thích đại khái về địa vị của cổ thần Hỗn Độn, La Niệm vốn đã có hứng thú với thế giới bên ngoài nên nghe rất hăng say.
Đến khi La Niệm biết địa vị của cổ thần Hỗn Độn, cậu lập tức nói với Văn Minh Chi Khí: “Vậy chúng ta đã quyết định rồi nhé! Một lời đã định!”