Thấy đệ đệ của mình cố gắng như thế mà lại chỉ lấy được một thần khí tam phẩm, mặt Tạ Mãng đầy vẻ tức giậnSau khi Tạ Tuấn đứng dậy thì cũng tỏ vẻ không cam lòng.
Với thân phận và địa vị của bọn họ thì còn chẳng để thần khí tam phẩm vào mắt. Tạ Tuấn vô cùng tức giận nói: “Chỉ là do ta coi thường áp lực trong mái vòm thôi! Ca ca, ta muốn thử lại lần nữa!”
Cái giá để thử một lần nữa là ba trăm viên ngọc chân nguyên, cũng chính là ba triệu viên đá chân nguyên cực phẩm. Đối với đa số các võ giả, đây chính là con số trên trời.
Đương nhiên, đối với nhóm võ giả trong thiên cung Vân Miểu, đây cũng là con số không nhỏ. Tuy có xót của, nhưng nếu Tạ Tuấn đã mở miệng thì Tạ Mãng liền vung tay, móc ra ba trăm viên ngọc chân nguyên ném lên bàn của ông lão mày trắng.
Ông lão mày trắng cười nhẹ, nhận lấy ba trăm viên ngọc chân nguyên. Tạ Tuấn nhảy bật lên lần thứ hai, nhằm về phía mái vòm kia!
Thật ra với thực lực của Tạ Tuấn, hắn vốn chắc chắn có thể lấy được một món thần khí nhị phẩm. Nhưng khi rơi xuống, hắn lại chỉ vớ được một món thần khí tam phẩm, nên hắn rất không cam lòng. Lúc này, hắn liền rơi vào tâm lý đánh cuộc. Nếu đã lãng phí mất một cơ hội, vậy lần này hắn phải lấy lại cả vốn lẫn lãi!
Mục tiêu của hắn dĩ nhiên là một món thần khí nhất phẩm…
Trèo càng cao thì ngã càng đau. Lần này, hắn tập trung mục tiêu vào thần khí nhất phẩm, kết quả là bị áp lực cực lớn đánh thẳng xuống dưới, rơi mạnh trên mặt đất. Tất nhiên, lần này hắn chẳng lấy được cái gì cả.
Thấy vậy, Tạ Mãng nhíu mày.
Những võ giả khác trong Thần Binh Đường cũng thở dài. Ba trăm viên ngọc chân nguyên kia coi như đổ sông đổ bể rồi.
Lần này, Tạ Tuấn thật sự ngại mở miệng nói cho hắn thử lại lần nữa, nên chỉ có thể yên lặng lui ra đứng ở một bên.
Mà lúc này, Tạ Mãng lại móc ra thêm bốn trăm viên ngọc chân nguyên nữa, giao cho ông lão mày trắng, nói: “Đây là bốn trăm viên ngọc chân nguyên, lần này, để ta lên!”
“Bốn trăm viên ngọc chân nguyên?” Ánh mắt La Chinh chợt lóe lên, vừa rồi còn là ba trăm viên ngọc chân nguyên, vì sao lần này Tạ Mãng lại phải giao thêm một trăm viên ngọc chân nguyên nữa?
Nhưng cuộc bàn tán của nhóm võ giả bên cạnh đã lập tức giải đáp nghi hoặc của La Chinh.
“Ngất mất. Dã tâm của tên Tạ Mãng này cũng lớn thật, vậy mà lại nhằm vào những món thần khí nhất phẩm kia!”
“Nhưng thực lực của Tạ Mãng vốn rất mạnh, hiện tại hắn đã là võ giả Thần Hải Cảnh, thật sự có khả năng lấy được thần khí nhất phẩm!”
“Hì hì, đệ đệ của hắn thua, nên hắn muốn kiếm lại cả vốn lẫn lãi. Nhưng áp lực bên trong sẽ căn cứ vào tu vi của võ giả để điều chỉnh. Những món thần khí nhất phẩm này đã để ở nơi đây không biết bao nhiêu năm, những đã có mấy món được lấy đi? Ta từng nghe một vị tiền bối của Lăng Vân Đường nói, món thần khí nhất phẩm cuối cùng được lấy đi là từ trăm năm trước rồi”
Thần khí nhất phẩm?
La Chinh nhướng mày.
Những vũ khí của hắn có thể được coi như là cao cấp trong Hạ Giới, cho dù là ở Trung Vực hay ở đại lục Hải Thần, nhưng khi đến đại lục thần quốc thì đều trở nên lạc hậu.
Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là vì La Chinh chủ yếu dựa vào thân thể của chính mình, chứ không phải là binh khí trong tay. Bởi vì thân thể của hắn chính là một món binh khí. Nhưng khi đến Thượng Giới, La Chinh cũng hiểu rõ tầm quan trọng của một món binh khí thượng phẩm.
Cuốc Hắc Tinh là thần khí chí tôn, nhưng rất nhiều lúc không thích hợp để lộ nó. Huống hồ, lấy nó ra để đối phó với kẻ địch thì cũng không thích hợp cho lắm.
“Cứ quan sát trước đã” La Chinh nghĩ thầm.
Sau khi nhận bốn trăm viên ngọc chân nguyên, ông lão mày trắng vẫn mỉm cười như trước. Ông lập tức vươn tay, trong tay ông ta liền xuất hiện một bức tranh cuộn. Trong bức tranh có khắc vài loại thần binh lợi khí.
“Trong các món thần khí nhất phẩm, thần binh Tích Huyết Thương đã bị một chấp sự mượn đi rồi. Ngoài ra thì còn mười sáu món thần khí nhất phẩm, ngươi có thể tùy ý lựa chọn bốn món, ta sẽ đặt ở trên mái vòm” Ông lão mày trắng nói.
“Ta biết quy tắc” Tạ Mãng gật đầu, quét mắt nhìn bức tranh.
Sau đó Tạ Mãng tùy tiện chỉ, chọn ra bốn món binh khí trong số mười sáu món thần khí nhất phẩm.
Xem ra Tạ Mãng là một người tu kiếm, bốn món binh khí hắn chọn đều là bảo kiếm thần khí nhất phẩm, lần lượt là Xích Hỏa Khúc Tiên Kiếm, Lạc Thư Kiếm, Ảnh Thiên Kiếm và Thập Phương Trọng Khiếu Kiếm.
Tạ Mãng lựa chọn xong, ông lão liền vươn tay búng nhẹ. Mọi người liền nhìn thấy bốn đốm sáng màu đỏ cùng tiến vào mái vòm. Những đốm sáng màu đỏ này vô cùng bắt mắt giữa một đám đốm sáng màu trắng. Nhưng sau khi bay lượn một lúc, các đám đốm sáng màu đỏ lại bay lên nơi cao nhất trong mái vòm.
Rõ ràng, những thần khí nhất phẩm này đều là những món đồ vô giá, muốn lấy được chúng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng gì.
Đừng nói là võ giả Thần Hải Cảnh, ngay cả võ giả Thần Cực Cảnh, hay thậm chí là những sự tồn tại có cấp bậc cao hơn cũng không thể tùy tiện lấy được thần khí nhất phẩm.
Như trong thiên cung Vân Miểu, rất nhiều trưởng lão và chấp sự khi không có binh khí thuận tay mà lại có chuyện cần ra ngoài thì có thể yêu cầu Thần Binh Đường cho mượn những binh khí này, nhưng khi trở về thì phải trả lại.
Có điều, việc đặt những thần khí nhất phẩm này ở đây thật ra chỉ là để cổ vũ mà thôi. Cho dù là võ giả của Lăng Vân Đường hay Yến Vân Đường thì đều hiếm có ai lấy được chúng. Mà hễ là võ giả có thể lấy được thần khí nhất phẩm, thì người đó đều là của quý hiếm có.
Tạ Mãng muốn thử thách chính mình, hơn nữa đệ đệ của hắn đã mất đi cơ hội miễn phí, cộng thêm ba trăm viên ngọc chân nguyên vừa rồi nữa. Với hắn mà nói, đây cũng là một khoản không nhỏ. Nếu hắn có thể lấy được một món thần khí nhất phẩm, vậy đó thật sự là lãi gấp trăm lần rồi!
Hơn nữa, nếu lấy được một món thần khí nhất phẩm, Tạ Mãng hắn sẽ không chỉ nhận được bảo vật, mà còn sẽ nổi tiếng khắp thiên cung Vân Miểu.
Trước mắt bao người, Tạ Mãng đi tới giữa mái vòm. Hắn không nóng lòng xông lên, mà làm một số công tác chuẩn bị trước. Đầu tiên, hắn nuốt một viên đan dược. Viên đan dược này có thể khiến biển chân nguyên trong cơ thể hắn càng thêm mạnh mẽ, ít nhất sẽ có thể nâng thực lực của hắn lên hai phần. Đan dược này cũng có giá trị lên đến ba bốn mươi viên ngọc chân nguyên, nhưng bốn trăm viên ngọc chân nguyên hắn còn bỏ ra được thì tất nhiên đan dược này cũng chẳng đáng gì.
Sau khi dùng đan dược, hắn lẳng lặng hít vào một hơi thật sâu, rồi lập tức chậm rãi rời khỏi mặt đất.
Hắn biết trọng lực áp chế ở trong mái vòm sẽ có độ trễ nhất định, tuy khoảng thời gian đó rất ngắn, chỉ không đến một cái chớp mắt, nhưng với hắn thì như vậy cũng đã vô cùng quý giá rồi.
Bởi vì trọng lực trong mái vòm sẽ cảm nhận thực lực của võ giả, nên khi võ giả tăng thực lực của mình lên thì trọng lực trong mái vòm cũng sẽ tăng lên tương ứng.
Cho nên Tạ Mãng chỉ chậm rãi bay lên. Nhưng cho dù là thế thì sức mạnh áp chế kia vẫn vô cùng khổng lồ. Hơn nữa, càng lên cao, hắn càng cảm nhận được trọng lực càng lúc càng lớn.
Bên người Tạ Mãng có rất nhiều đốm sáng màu trắng bay lượn. Bên trong đều là những món thần khí tòng tam phẩm. Tất nhiên, vũ khí cấp bậc này hắn không thèm để mắt đến. Hắn không quan tâm mà tiếp tục nâng độ cao của mình lên!
Chỉ chốc lát sau, đốm sáng trôi nổi xung quanh hắn đã là thần khí tòng nhị phẩm, sau đó là thần khí nhị phẩm…
Nhóm võ giả trong Thần Binh Đường lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Đã đến khu vực thần khí nhị phẩm rồi. Thật ra chỉ cần tùy tiện nắm lấy một thần khí nhị phẩm thôi thì hắn cũng không thiệt!”
“Đúng, thần khí nhị phẩm cũng không tệ. Nhưng nếu hắn đã bỏ ra thêm một trăm viên ngọc chân nguyên, vậy mục tiêu chắc chắn là những thần khí nhất phẩm kia…”
“Thần khí nhất phẩm vẫn rất khó lấy. Nếu không lấy được thần khí nhất phẩm, e là lại thành công dã tràng”
Lúc này, mặt Tạ Mãng đã đỏ bừng. Dưới trọng lực áp chế khủng bố kia, muốn tiếp tục tiến lên một tấc thôi cũng khó như lên trời. Nhưng hắn vẫn nghiến răng, chậm rãi nâng mình lên cao hơn, bỏ qua hết những đốm sáng màu trắng ở xung quanh mình.
Trong mắt hắn, chỉ có những đốm sáng màu đỏ kia, cũng chính là thần khí nhất phẩm!
Độ cao càng lúc càng được nâng lên, hắn vượt qua khu vực thần khí nhị phẩm, đi tới khu vực thần khí tòng nhất phẩm.
Lúc này, khoảng cách giữa hắn và những đốm sáng màu đỏ chỉ còn chưa đến một trượng. Nhìn bốn đốm sáng màu đỏ trôi nổi trên không trung, trong mắt Tạ Mãng lóe lên vẻ dữ tợn!