Trước mặt chỉ là một cái xác của Thiên Tôn, không tạo thành rắc rối gì đối với Tất Phi VũMặc dù ông ta có vẻ nghi hoặc nhưng vẫn vô cùng ung dung. Tất Phi Vũ đã chuẩn bị lâu như vậy nên ông ta có quyết tâm mãnh liệt.
Tất Phi Vũ là một trong những người đi theo Dịch Kiếm Thiên Tôn sớm nhất.
Lai lịch của Dịch Kiếm Thiên Tôn là một câu đố, quá trình trở thành Thiên Tôn cũng là một câu đố.
Theo lý, dựa vào thế lực giống như Kiếm Trang thì không thể sinh ra một vị Thiên Tôn được.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Mũ Thiên Mệnh trong vũ trụ đã bị lũng loạn bởi những thế lực lớn.
Các phái như Yêu Dạ tộc, Ma tộc, Chư Thần Vô Niệm, thánh vực Vạn Phật…
Thực lực giữa Thiên Tôn và Giới Chủ chênh lệch rất lớn. Cho dù một vài thế lực nhỏ lấy được mũ Thiên Mệnh thì cũng không có thời gian tiếp nhận số trời.
Đa số trường hợp đều bị những thế lực lớn “tịch thu”, còn thế lực nhỏ căn bản không có sức phản kháng.
Thế nên một khi một chủng tộc nào đó xuất hiện một vị Thiên Tôn, thì có nghĩa thế lực này là thế lực lớn.
Kiếm Trang cũng là sau khi Trần Hoàng Dịch Kiếm trở thành Thiên Tôn mới trở thành một thế lực lớn trong vũ trụ.
Lúc đó, trong vũ trụ mất một vị Thiên Tôn Ma tộc. Sau khi mũ Thiên Mệnh biến mất thì sẽ lại lập tức xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào đó trong vũ trụ. Ma tộc ắt phải dốc hết sức tìm lại mũ Thiên Mệnh mới.
Dường như tất cả các thế lực đều tham gia cuộc tranh đoạt mũ Thiên Mệnh, nhưng cuối cùng mũ Thiên Mệnh bị Trần Hoàng Dịch Kiếm tiếp nhận. Cũng không biết rốt cuộc Trần Hoàng Dịch Kiếm đã dùng phương pháp gì mà lại khiến cho các tộc lớn ngừng tranh chấp, thậm chí ngay cả Ma tộc cũng không ra tay với Trần Hoàng Dịch Kiếm. Dù sao đó cũng là mũ Thiên Mệnh mà Ma tộc đánh mất.
Quả thực Tất Phi Vũ không nghĩ ra lý do gì có thể thuyết phục Ma tộc và cả các thế lực bên ngoài Ma tộc!
Lúc đó không chỉ có Tất Phi Vũ nghi hoặc, một số cường giả Thiên Tôn trong vũ trụ không tham gia tranh đoạt cũng dùng Thét Lệnh nói ra nghi vấn của mình.
Nhưng những người của thế lực lớn tham gia tranh đoạt mũ Thiên Mệnh đều giữ im lặng, không có ngoại lệ.
Tất Phi Vũ không nghĩ ra lý do, nhưng ông ta lại có suy đoán của mình.
Lý do đó nhất định là động trời. Giá trị của lý do đó nhất định lớn hơn một cái mũ Thiên Mệnh. Vậy trong vũ trụ, có thứ gì có giá trị cao hơn cả mũ Thiên Mệnh?
Mũ Thiên Mệnh là cấp bậc cao nhất trong vũ trụ này, trở thành Thiên Tôn chính là trở thành một trong một trăm hai mươi tám người mạnh nhất trong vũ trụ.
Cho nên lúc đó nó đã gieo xuống hạt giống tò mò trong lòng Tất Phi Vũ – người chỉ là chấp sự trong Kiếm Trang. Bây giờ hạt giống này đã trở thành một cây xanh to lớn trong lòng ông ta. Cái cây tham vọng lúc đó, ông ta nhất định phải tìm được đáp án.
Năm đó, hình như trước khi Dịch Kiếm Thiên Tôn rời đi đã tiên tri được trước. Ông ấy biết bản thân sẽ chết nên đã bố trí hậu sự cho mình, đặt truyền thừa của bản thân vào dưới Sát Lục Kiếm Sơn.
Lúc đó, Tất Phi Vũ đã trở thành Phó trang chủ, là thuộc hạ quan trọng nhất của Trần Hoàng Dịch Kiếm. Cho nên ông ta mới giữ tạm vị trí Trang chủ, đợi người sở hữu Vấn Tình Kiếm Tâm xuất hiện.
Sau đó Dịch Kiếm Thiên Tôn mất tích, trở thành bí ẩn nghìn đời.
Từ khi Dịch Kiếm Thiên Tôn mất tích, Tất Phi Vũ đã thử mở ra thứ mà Dịch Kiếm Thiên Tôn lưu lại.
Cánh cửa đầu tiên không khó tiến vào, có thể nói là Dịch Kiếm Thiên Tôn không mã hóa cánh cửa đầu tiên. Trong vòng một tháng, Tất Phi Vũ đã tiến vào được Sát Lục Kiếm Sơn.
Ông ta vốn cho rằng tất cả thuận buồm xuôi gió, nhưng lại kẹt lại trước cánh cửa thứ hai.
Vì có con nhện nghìn chân bảo vệ cánh cửa nên ông ta căn bản không thể phá hỏng được. Loài nhện này đến từ địa ngục. Đó là thời gian Tất Phi Vũ chưa từng trải qua.
Ông ta thử tiến vào bên trong từ xung quanh cánh cửa, nhưng vẫn không thể thực hiện được. Không gian một xung quanh cánh cửa này hoàn toàn bị gấp lại. Đó là một phương pháp vô cùng cao siêu, không có bất cứ chỗ hở nào, Tất Phi Vũ căn bản không thể tiến vào được.
Cho nên ông ta chỉ có thể chờ đợi. Cuối cùng ông ta đã đợi đến ngày này.
Lúc nhìn thấy Dịch Kiếm Thiên Tôn, quả thực ông ta vô cùng lúng túng và căng thẳng, nhưng lại càng hưng phấn hơn. Cuối cùng cũng đến lúc tiết lộ đáp án rồi.
Con nhện nghìn chân ném La Chinh bên cạnh Dịch Kiếm Thiên Tôn rồi lặng lẽ biến mất.
La Chinh bò dậy từ mặt đất, sắc mặt kỳ quái. Hắn hoàn toàn không biết bản thân nên làm gì. Trông thấy thi thể của Dịch Kiếm Thiên Tôn, La Chinh cũng bối rối, không biết có nên quỳ xuống bái sư hay không?
Nhưng La Chinh vừa mới động đậy thì đột nhiên, thi thể của Dịch Kiếm Thần Hoàng cũng động.
La Chinh lập tức dừng lại. Cho dù cường giả Thiên Tôn chết rồi thì cũng không thể xem thường. Nếu Trần Hoàng Dịch Kiếm có bố trí phương pháp nào đó, vậy đủ để La Chinh chết hàng trăm lần rồi.
Không chỉ La Chinh, ngay cả Tất Phi Vũ cũng run rẩy, cảnh giác quan sát xung quanh.
Chỉ thấy thi thể của Trần Hoàng Dịch Kiếm chầm chậm nhấc cánh tay, đưa ngón tay màu xám ra, chỉ về phía sau La Chinh.
Núi đá phía sau La Chinh rung động, rồi có một hồ nước màu xanh ngọc bích xuất hiện, trong hồ nước có ánh sáng nhạt xuất hiện. Đó là một thanh kiếm gãy, cũng có thể nói là một cái chuôi kiếm.
Dưới chuôi kiếm, thanh kiếm gãy chẳng còn lại bao nhiêu, chỉ có độ dài không đến nửa thước. Thanh kiếm gãy này có vẻ rất kỳ quái, không giống như bị người ta bẻ gãy, mà là do phần lớn thân kiếm đã bị tan chảy.
Trên thân kiếm còn có ánh sáng mờ nhạt, dường như vẫn đang tan chảy, nhưng tốc độ tan chảy không nhanh.
“Đây là cái gì?” La Chinh khựng lại. Hắn hoàn toàn không hiểu thanh kiếm gãy này xuất hiện ở đây là có ý gì.
Tất Phi Vũ hơi nhướng mày, chỉ thẳng trường kiếm về phía La Chinh “Lấy thanh kiếm gãy đó lại đây!” Tất Phi Vũ vô cùng cảnh giác, ở đây đã đủ kỳ lạ rồi, sợ rằng không dễ đoạt được thanh kiếm gãy đó vào tay.
La Chinh nhíu mày, nhìn qua có vẻ nước trong hồ không có vấn đề gì.
Nhưng La Chinh vừa đưa ngón tay chạm vào mặt nước thì có một tiếng “xì” vang lên, cảm giác đau đớn khủng khiếp truyền đến. Nửa ngón tay của La Chinh đã đen kịt.
“Đây là… ăn mòn!” Ánh mắt La Chinh khựng lại.
Tất Phi Vũ sa sầm mặt, “Nước Thái Thanh!”
“La Chinh, đừng dùng tay, thứ này có thể ăn mòn vạn vật!” Huân nhìn thấy cảnh này cũng nhíu mày. La Chinh không sợ kịch độc, nhưng nước Thái Thanh lại không phải là nước độc, chỉ là nó có sức ăn mòn cực mạnh.
Nhìn thấy trường kiếm của Tất Phi Vũ nhắm vào mình, La Chinh đánh móc ra một tiên khí, chọc tiên khí này vào trong hồ, muốn lấy thanh kiếm gãy kia lên.
Nhưng thanh tiên khí này vừa rơi vào trong nước Thái Thanh thì trên thân kiếm lập tức xuất hiện vết lồi lõm. Đợi sau khi tiên khí này hoàn toàn rơi vào bên trong thì cũng biến mất luôn trong hồ nước Thái Thanh. Độ ăn mòn của nước hồ đã vượt quá sức tưởng tượng của La Chinh.
“Ta không có kiên nhẫn đâu, dùng tay vớt lên là được!” Tất Phi Vũ cười lạnh. Đột nhiên trường kiếm rung lên, xuyên thẳng vào bả vai La Chinh, máu lập tức phụt ra.
Đối mặt với Tất Phi Vũ, La Chinh căn bản không có đường chống cự. Nhưng nhìn nước Thái Thanh, trên mặt La Chinh xuất hiện vẻ do dự.
“Hừ” Tất Phi Vũ căn bản không cho La Chinh thời gian suy nghĩ, ông ta lật tay đâm thẳng vào Huân.
Trong nháy mắt, thân thể của Huân bị đánh tan, hóa thành từng đốm sáng màu đỏ, rất lâu sau mới có thể ngưng tụ thành hình người. Cho dù là thân thể kiếm linh, La Chinh cũng có thể cảm nhận được Huân đã bị thương nặng. Dường như trong kiếm này của Tất Phi Vũ ẩn chứa sức mạnh phá hủy linh hồn.
La Chinh sa sầm mặt, cắn răng, chỉ có thể dùng tay mò.
“Xì…”
Lúc hai tay mò xuống, máu thịt hai tay của La Chinh tiêu tan với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Có thể thấy rõ sức ăn mòn của nước Thái Thanh khủng khiếp cỡ nào.
Hắn cảm thấy hai tay của mình như bị ngọn lửa thiêu cháy, đau đớn dữ dội từ hai tay truyền tới.
Lúc cánh tay của La Chinh nắm lấy được thanh kiếm gãy thì máu thịt trên tay đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại xương.
“Vụt!”
Đúng lúc này, La Chinh nắm chặt thanh kiếm gãy ném nó ra khỏi hồ nước.
“Vèo!”
La Chinh còn chưa có bất kỳ phản ứng nào, Tất Phi Vũ đã giống như ma quỷ xuất hiện. Ông ta đánh vài đường kiếm quang lên thân kiếm gãy, giũ sạch nước Thái Thanh trên thân kiếm, sau đó liền cầm thanh kiếm gãy trong tay, không ngừng đánh giá nó.
Đây là truyền thừa của Dịch Kiếm Thiên Tôn ư? Trong lòng Tất Phi Vũ vui mừng khôn xiết.
“Đó không phải là thứ thuộc về ngươi, đưa lại cho La Chinh đi” Một giọng nói kỳ lạ vang lên.
Giọng nói này có chút già nua, phát ra từ hướng cỗ thi thể kia. Trong lòng Tất Phi Vũ sợ hãi, thi thể Dịch Kiếm Thần Hoàng xuất hiện thì cũng thôi đi, đối với Tất Phi Vũ đó cũng là một loại áp lực rất lớn rồi. Gần như cùng lúc khi giọng nói ấy vang lên, thanh kiếm trong tay ông ta đã vung ra rồi!
Một luồng kiếm quang chém thẳng vào cỗ thi thể. Ngay lúc kiếm quang bắn về phía trước Trần Hoàng Dịch Kiếm thì lại đột nhiên bị gấp khúc. Kiếm quang vốn sắc bén lại bị gấp lại giống như một tờ giấy, nó không ngừng gấp lại trong không trung, cuối cùng biến mất.
Tất Phi Vũ biết rõ, không nhiều người trong vũ trụ có thể dễ dàng hóa giải kiếm chiêu của mình như thế. Ngoài một số Thiên Tôn và Đại Giới Chủ ra thì không có người nào khác có thể làm được.
Trong lòng ông ta đã đưa ra lựa chọn định mang thanh kiếm gãy đi, chắc chắn tất cả bí mật đều ở trong thanh kiếm gãy này. Chỉ cần có thanh kiếm này ở trong tay thì cuối cùng ông ta cũng sẽ tìm ra.
“Vèo!”
Hai chân ông ta di chuyển nhanh chóng, bước theo kiếm bộ huyền ảo. Không biết kiếm bộ này cao minh hơn kiếm bộ lúc đầu La Chinh lĩnh ngộ được bao nhiêu lần.
Nhưng ông ta trượt đi chưa đến khoảng cách ba trượng đã bị khựng lại giữa không trung.
Một sức mạnh vô hình ngăn cản ông ta, khiến ông ta hoàn toàn không thể cử động được.
Huân nhìn Tất Phi Vũ với ánh mắt thản nhiên, trên mặt là vẻ đương nhiên. Nàng đoán sẽ có người ra tay, nhưng không ngờ sức mạnh của người này lại lớn như vậy, e rằng không phải Thiên Tôn bình thường.
Tất Phi Vũ sợ hãi. Ông ta cố gắng vùng vẫy nhưng sức mạnh này căn bản không phải là thứ ông ta có thể phản kháng.
“Là ai, rốt cuộc là ai?”
Dù sao Trần Hoàng Dịch Kiếm đã tọa hóa rồi. Có thể ông ấy sẽ bố trí một vài chiêu thức mạnh mẽ, nhưng tuyệt đối không thể áp chế Tất Phi Vũ đến mức độ này.
Một thân ảnh mờ nhạt đột nhiên xuất hiện, đứng phía sau Trần Hoàng Dịch Kiếm.
Người đó mặc một bộ cẩm bào rực rỡ, những đường vàng trên cẩm bào phác họa lên hoa văn huyền bí. Tất Phi Vũ cảm thấy hoa văn này rất quen thuộc, dường như hắn đã nhìn thấy ở đâu đó?