Dãy núi hình vòng cung bên dưới núi Đông mở rộng ra hai bên, hình thành một con đường núi thiên nhiên bằng phẳngCả nhóm đang đi trên đường núi thì La Chinh chợt bảo dừng lại, bởi hắn có thể cảm giác được ba người nhóm Tiển Thạch đang đến gần thông qua dấu ấn linh hồn.
Khoảng ba nén nhang sau, ba người còn lại của tộc Cửu Lê cũng gia nhập vào đoàn. Còn người cuối cùng thì không đến đây mà hình như lại bị gió lốc thổi đi xa, vị trí cách chỗ này chừng trăm nghìn dặm.
“Không cần chờ Hoắc Đình đâu, chúng ta đi thôi” Hoắc Trạch quyết định.
Khi đã tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới thì phải dựa vào bản lĩnh của mình để đạt đến Hồn Nguyên cảnh. Cả nhóm bọn họ không thể nào đứng lại đợi chờ một người mãi được.
Hối Sâm giơ móng vuốt lên nhẹ nhàng huýt gió, mấy trăm con Nham Thử liền chui ra từ hai bên đường núi. Chúng nhận được lệnh nên đã chui vào hang động dưới núi Đông từ lâu.
Có đám Nham Thử dò đường ở đằng trước, họ không những có thể phát hiện sớm các mối nguy hiểm tiềm ẩn mà còn có thể dò xét ra phương hướng của Hồn Nguyên Chi Linh, vô cùng tiện lợi.
Chính vì vậy mà đại tộc nào cũng thích đi cùng với tộc Nhĩ Thử, có điều lần này tộc Nhĩ Thử lại đến tìm La Chinh.
Hang động trong núi Đông rất rộng, có một lối đi bằng phẳng dẫn lên trên cao theo hình xoắn ốc.
La Chinh đi đầu, thần thức tản ra bốn phía.
Nếu đụng phải một vài nham thạch hay trụ đá nhô ra, cả nhóm La Chinh dùng luôn sức mà đập nát.
“Ầm ầm…”
Bọn họ thử vài lần nhưng lần nào cũng đập nhẹ một cái là vỡ, chứng tỏ ở đó không có Hồn Nguyên Chi Linh.
“Chít chít… La Chinh đại nhân, Nham Thử nhìn thì yếu ớt, nhưng mấy khối đá bình thường thì chúng vẫn có thể cắn ra được. Còn khối đá nào không cắn thủng thì đương nhiên sẽ có Hồn Nguyên Chi Linh” Hối Sâm nhắc nhở.
La Chinh nhìn lướt qua vách đá xung quanh, quả nhiên phát hiện vài dấu răng rất nhỏ. Đất đá ở đây chắc đã bị Nham Thử kiểm tra một lượt cả rồi.
Đương nhiên La Chinh chưa hẳn đã tin Nhĩ Thử hoàn toàn. Nếu chúng phát hiện ra Hồn Nguyên Chi Linh thì vẫn có thể giấu giếm không nói, sau đó lại quay về đây lấy nó đi.
“Không phải nghe bảo rằng đa số Hồn Nguyên Chi Linh đều tập trung trong năm ngọn núi à?” La Chinh lấy làm lạ bèn hỏi.
Hối Sâm cũng có vẻ khó hiểu: “Theo lý là vậy, ngay cả ở cửa vào cũng có không ít Hồn Nguyên Chi Linh. Tình hình năm nay có vẻ hơi sai sai…”
Tốc độ tìm kiếm Hồn Nguyên Chi Linh của nhóm Nham Thử rất nhanh, bọn chúng gặm nuốt nham thạch suốt cả một đường dọc theo hang động, rất hiếm khi bỏ sót chỗ nào. Theo lý, hiện giờ họ phải đối mặt với một vài Hồn Nguyên Chi Linh khá mạnh rồi mới đúng, nhưng mãi đến bây giờ vẫn không thu hoạch được gì.
Cả nhóm đi lên theo lối đi hình xoắn ốc, mãi đến khi đạt được độ cao trăm nghìn mét rồi mà vẫn không tìm ra được Hồn Nguyên Chi Linh.
Tình hình càng ngày càng quái dị…
Người phát hiện ra điểm này không chỉ có mỗi nhóm La Chinh, mà các chủng tộc thăm dò núi Bắc, núi Tây, núi Nam cũng thế.
Theo lệ thường, sau khi bọn họ tiến vào bốn ngọn núi này chắc phải thu hoạch được rất khá khẩm, vậy mà bây giờ ngay cả một viên Hồn Nguyên Chi Linh còn không kiếm được. Vấn đề này thật sự quá khác thường.
Khi mọi người đi thuận theo hang động trong ngọn núi lên đến tận đỉnh núi, toàn bộ ánh mắt đều tập trung đến núi chủ như một thanh kiếm sắc bén nằm ở chính giữa.
“Khả năng duy nhất đó là tất cả Hồn Nguyên Chi Linh đều tập trung ở núi chủ” Hối Sâm nói với La Chinh.
La Chinh ngước nhìn núi chủ cao chót vót: “Vậy chúng ta phải vào trong núi chủ?”
“Những năm qua rất ít ai đặt chân vào núi chủ. Bây giờ tất cả Hồn Nguyên Chi Linh đều ẩn núp vào trong đó, không biết sẽ dung hợp thành quái vật như nào nữa” Sầu Tuẫn nói.
Mặc dù bình thường Sầu Tuẫn có vẻ bất cần đời nhưng thực chất lại là một người vô cùng cẩn thận.
Nhập Hồn Nguyên cảnh chính là con đường mà bất cứ cường giả nào cũng phải đi qua, nhưng nếu vì thế mà chịu chết thì thật không sáng suốt. Với tuổi thọ của họ, đợi thêm mười năm nữa cũng không sao.
“Nhưng cũng đâu thể sợ hãi lùi bước được?” Hoắc Trạch cau mày.
Cơ hội vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới không nhiều, bọn họ lặn lội vạn dặm, gặp bao khó khăn trắc trở mới vào được đây, sao có thể dễ dàng buông xuôi?
“Ta tin là các chủng tộc khác cũng sẽ không từ bỏ dễ vậy đâu” La Chinh ngẩng đầu nhìn mây đen trên trời, bỗng nói: “Chúng ta tránh gió lốc trước đã, lát nữa đi xem là sẽ biết…”
Mấy chủng tộc khác vất vả lắm mới đến được khu vực trung tâm, đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi. Dù núi chủ có nguy hiểm đến mấy thì họ vẫn cứ muốn được tìm hiểu ngọn ngành.
Nhưng bên ngoài Hồn Nguyên Đại Thế Giới thì đã rối hết như ong vỡ tổ. Các đệ tử nòng cốt và thiên tài trong những thế lực siêu cấp đều được trang bị lớp bảo hộ vẹn toàn, hầu như ai cũng sở hữu bí giả thần thông rất mạnh, vậy mà những nhân vật ưu tú ấy lại chết trong đó.
“Thái tử nhà ta bị kẻ nào giết vậy!” Hai mắt của người dẫn đầu tộc Thiên Lang đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn như muốn nuốt sạch người bên cạnh.
“Thiên Hán Chi Tử chính là thiên tài vạn kiếp mới luân hồi một lần, sao hắn lại chết được!”
“Không thể nào…”
Người chết trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới lần này quá nhiều, hơn nữa ai cũng là nhân vật thuộc hàng đầu trong tộc, chuyện này thật sự quá khác thường. Những tộc nhân khác thì khó mà nói được, nhưng theo lý thì xác suất các thiên tài này đạt đến Hồn Nguyên cảnh là rất lớn, vậy mà bị chết đến hai, ba người liên tiếp…
Người dẫn đầu tộc Thiên Lang bỗng ngửa mặt lên trời gào: “Lê Sơn phải cho bọn ta một lời giải thích!”
“Đúng vậy! Hồn Nguyên Đại Thế Giới lần này đột nhiên nổi gió lốc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”
“Lúc trước dựng nên Hồn Nguyên Đại Thế Giới là với mục đích cạnh tranh, mà bây giờ thương vong nặng nề đến thế, vậy cứ dứt khoát bắt từng con Hồn Nguyên Chi Linh rồi chia ra đi!”
Hồn Nguyên Chi Linh có thể kiểm soát và khống chế được. Cũng chính vì sự phân phối không đồng đều nên Hồn Nguyên Đại Thế Giới mới được tạo ra, một mặt là để những người trong tộc mình được rèn luyện, mặt khác là để họ tự phân chia Hồn Nguyên Chi Linh theo thực lực của mình.
Thế nhưng lần này số người chết đi đã vượt qua phạm vi chịu đựng của những người dẫn đầu các tộc.
“Chít, mấy người đó bị thanh niên áo đen của Hắc Thuyền giết chết” Kẻ dẫn đầu tộc Nhĩ Thử lên tiếng.
Ngoại trừ Lê Sơn, tộc Nhĩ Thử là sinh linh biết rõ về Hồn Nguyên Đại Thế Giới nhất, chúng luôn thu được tin tức từ một vài kênh đặc biệt nào đó.
“Hắc Thuyền…”
“Con ả Thần Đồ kia còn đang ở ngoài Ẩm Tuyết Châu?”
“Ta đi tìm nàng ta thương lượng!”
“Người chết cũng chết rồi, thương lượng còn làm được gì? Khi nào thằng nhãi kia ra đây, ta muốn chém hắn ta thành nghìn mảnh!” Người dẫn đầu tộc Ly Uyên trừng mắt nói, chỉ hận không thể tự tay nghiền Tà Thần thành bột phấn.
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới.
“Số người chết sẽ chỉ nhiều hơn thôi, người nào sống được sẽ đạt lợi ích rất lớn. Các ngươi chỉ có thể đặt hy vọng vào những tộc nhân còn lại, mong họ sống sót và đạt đến Hồn Nguyên cảnh” Thân hình Phục Hy lại lặng lẽ xuất hiện giữa khoảnh sân trống.
“Nhân Hoàng, lời này của ngươi nghĩa là sao?” Ông lão tộc Hữu Hùng hỏi.
Ngọc Vân Trạch chết cũng khiến họ cực kỳ đau lòng. Mặc dù tộc Nhĩ Thử biết Ngọc Vân Trạch chết trên tay La Chinh, nhưng chúng có lòng thiên vị nên đã trực tiếp đổ hết lên đầu Tà Thần.
“Về hỏi tộc trưởng của các ngươi là biết” Phục Hy thờ ơ nói: “Đây chắc sẽ là lần cuối cùng Hồn Nguyên Đại Thế Giới mở ra”
Giữa lúc hỗn loạn, các phe cánh trong thế giới mẹ hình thành ngày một rõ nét. Các văn minh trong Bỉ Ngạn cũng đang xôn xao lên, nhóm Cổ Thần Hỗn Độn sau hàng trăm tỷ năm suy nghĩ cũng đã biết rõ về lập trường của mình. Nhóm những người phát ngôn cũng đã chuẩn bị hoàn tất, còn lại chỉ có thể là sử dụng bạo lực.