Ánh mắt của hắn từ từ hạ xuống, tiến hành kiểm tra và so sánh từng khu vựcĐịa thế của khu vực thảo nguyên phía Nam cũng không phức tạp, La Chinh trực tiếp bỏ qua, tập trung đối chiếu bốn góc bản đồ.
Khoảng chừng một nén nhang sau, La Chinh đã đối chiếu xong, hai mày vốn giãn ra giờ lại nhíu chặt, trên tấm bản đồ này không có mục tiêu của La Chinh.
Tù trưởng Lôi Kiều chú ý tới biểu cảm trên mặt La Chinh, bèn hỏi: “Các hạ không tìm được sao?”
Tấm bản đồ này chỉ vẽ lại khu vực phía Nam của Thập Thất Trọng Thiên mà thôi, không tìm thấy cũng rất bình thường. La Chinh gật đầu, nếu nơi này không tìm thấy, hắn chỉ có thể đi nơi khác tìm kiếm.
Ngay khi La Chinh đang định cáo từ thì Phượng Ca trên vai hắn đột nhiên nói: “Chờ chút đã La Chinh, ngươi xem góc ngoài cùng bên trái bản đồ đi”
Bởi vì hình thể của Phượng Ca và La Chinh chênh lệch thật sự quá lớn, âm thanh vo ve như muỗi kêu. Nhận ra La Chinh nghe không rõ, Phượng Ca lại lấy hơi hét lên lần nữa.
Nghe Phượng Ca nhắc nhở, La Chinh đưa mắt nhìn sang bên trái bản đồ.
Góc ngoài cùng bên trái bản đồ là nơi tận cùng của thảo nguyên, thay vào đó là một vùng sa mạc, có lẽ là vì sa mạc cho nên bản đồ trên tấm ván gỗ này vẽ không được chính xác cho lắm, đường nét điêu khắc hơi nhạt nhòa, có cảm giác mơ hồ.
Nhưng cho dù như vậy, nơi thảo nguyên và sa mạc tiếp giáp nhau tạo thành hình hồ lô, hơn nữa còn là một cái hồ lô ba bụng.
“Ngươi nhìn lại bên trái bản đồ trên tay ngươi, có phải có một đường lượn sóng không?” Phượng Ca lại nói.
La Chinh nhìn bản đồ do chìa khóa Bỉ Ngạn chiếu ra, ánh mắt chợt sáng lên, đường lượn sóng này khớp với nửa hình hồ lô ở bản đồ phía dưới!
Thậm chí hắn còn đè tay xuống đối chiếu với vị trí đó, kiểm tra kỹ lưỡng, quả nhiên là càng nhìn càng giống, gần như là hoàn toàn ăn khớp!
“Vẫn là Phượng Ca cẩn thận” La Chinh cười nói.
“Chứ gì nữa” Phượng Ca cười ngọt ngào.
Lúc La Chinh chú ý tới vị trí này, trên mặt tù trưởng Lôi Kiều đứng bên cạnh đột nhiên hiện lên vẻ bối rối.
La Chinh chỉ tay vào phương hướng kia và hỏi: “Tù trưởng, phương hướng này hẳn là đã nằm ngoài lãnh địa của tộc Tượng Nhân các ngươi, có biết đây là đâu không?”
“Nơi này…” Lôi Kiều hơi lưỡng lự.
La Chinh nhìn Lôi Kiều với vẻ khó hiểu, chẳng lẽ nơi này có gì đặc biệt?
Đại Tế Tư vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở mắt rồi nói: “Người dị tộc, ta nguyên ngươi từ bỏ ý định tới đó đi, đó không phải nơi mà ngươi có thể đặt chân tới…”
“Vì sao?”
Đương nhiên La Chinh sẽ không lùi bước vì một câu nói của Đại Tế Tư.
“Nơi đó rất nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm, ngay cả ba đời Thiên Chủ mạnh nhất Thập Thất Trọng Thiên cũng chết ở trong đó!” Đại Tế Tư nói.
Nghe nói như vậy, trong lòng La Chinh thoáng kinh hãi, lông mày Phượng Ca cũng nhíu lại.
Dựa vào thực lực của Thuần Khiết Giả, bọn họ hành động trong Bỉ Ngạn vô cùng thoải mái, nơi này nhìn như không có gì nhưng lại có đến ba vị Thuần Khiết Giả đã chết ở đó?
“Thiên Chủ cũng chết ở đó? Hơn nữa còn là ba vị? Sao có thể…” La Chinh không tin nổi.
“Ha ha, người trẻ tuổi đương nhiên không biết đoạn lịch sử này, nhưng ký ức trong lòng lão già này hãy còn mới mẻ, lúc trước chúng chiến đấu kịch liệt trong Thập Thất Trọng Thiên rất nhiều năm chỉ để tranh đoạt vị trí Thiên Chủ, cho dù là ai giành được thì cũng phải lập tức tới đó!”
Đại Tế Tư nói xong thì chỉ vào phía ngoài cùng bên trái bản đồ: “Đây là mục đích của chúng, nhưng nơi này lại rất nguy hiểm, cho nên phải mượn thực lực của Thiên Chủ, đáng tiếc… Thiên Chủ cũng không có năng lực vào đó!”
“Chúng là ai?” La Chinh nheo mắt hỏi.
“Ta không biết” Đại Tế Tư lắc đầu: “Lúc đó ta còn rất nhỏ, khi đó tộc Tượng Nhân chúng ta vẫn thường gặp tai bay vạ gió, mãi đến khi bọn chúng lần lượt thất bại, cuối cùng lựa chọn từ bỏ, bộ tộc chúng ta mới yên ổn…”
Nhắc tới ký ức khi đó, giọng điệu của Đại Tế Tư pha chút chua xót.
“Nhưng theo như ông nói, chúng nó không chỉ có một thế lực?” La Chinh hỏi.
“Đúng, ít nhất có ba thế lực” Đại Tế Tư đáp.
Có thể tranh giành vị trí Thiên Chủ, thế lực như vậy có thể là văn minh đỉnh cao trong Bỉ Ngạn!
Trong đầu La Chinh hiện ra hình ảnh tộc Độc Nhãn và đám khỉ đen, ngoài ra còn có cậu bé ba mắt của Thập Tam Trọng Thiên hình như đến từ một thế lực khác, chẳng lẽ là ba thế lực này?
“Cho nên ngươi vẫn đừng nên đi, đó là nơi thập tử vô sinh!” Đại Tế Tư nói.
Tuy không thể thấy bản lĩnh của La Chinh nhưng Đại Tế Tư cũng biết La Chinh không phải người bình thường, có điều thực lực mạnh mẽ thì thế nào? Có thể mạnh bằng Thiên Chủ sao?
“Đa tạ nhắc nhở, nếu quá nguy hiểm thì đúng là không đáng để mạo hiểm” La Chinh chắp tay với Đại Tế Tư.
Nghe La Chinh nói vậy, Phượng Ca trên vai hắn cũng cảm thấy kỳ lạ.
Trong tình huống này, La Chinh không đời nào thấy khó mà lui…
Sau đó La Chinh không ở lại tộc Tượng Nhân lâu, cho dù tù trưởng Lôi Kiều giữ lại nhưng hắn vẫn đưa Phượng Ca rời đi.
Không lâu sau khi rời khỏi tộc Tượng Nhân, thân hình La Chinh nhanh chóng thu nhỏ lại, túm lấy Phượng Ca, đáp xuống một ngọn cỏ. Sức nặng hai người giống như một giọt sương sớm, ép ngọn cỏ cong xuống.
“Muốn rời khỏi đây thật à?” Trên mặt Phượng Ca đầy vẻ hoài nghi.
“Đương nhiên không phải” La Chinh lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm: “Nhưng có vẻ tộc Tượng Nhân không hy vọng chúng ta tới đó”
“Không hy vọng? Chúng đủ tư cách ngăn cản chúng ta?” Phượng Ca thản nhiên nói.
Đừng nói La Chinh, cho dù Phượng Ca chỉ lớn bằng một phần ngàn tộc Tượng Nhân nhưng cũng có thể giết chết chúng nó.
“Đương nhiên chúng không thể ngăn cản, nhưng ta hoài nghi tộc Tượng Nhân và những văn minh này có liên quan tới nhau, hoặc nói cách khác, tộc Tượng Nhân chính là do những văn minh đó để lại nơi này, mục đích là làm tai mắt mà thôi” La Chinh nói.
Trước đây La Chinh đã nghi ngờ những hàng rào kia không phải do Tượng Nhân tạo nên, bây giờ xem ra mục đích của hàng rào này có lẽ là xác định địa bàn, giới hạn tộc Tượng Nhân trong thảo nguyên.
“Đó chẳng qua chỉ là suy luận của ngươi” Phượng Ca nói.
“Mặc kệ có phải như vậy hay không, chúng ta cứ đi vòng qua bộ tộc này là được, như vậy vẫn an toàn hơn” La Chinh đáp.
“Nói cũng đúng…”
Lên kế hoạch sơ lược như vậy xong xuôi, La Chinh dẫn theo Phượng Ca băng qua phía Bắc thảo nguyên, đi thẳng tới khu vực đánh dấu trên bản đồ.
Trong tộc Tượng Nhân, sau khi La Chinh rời đi không lâu, Đại Tế Tư vẫn luôn bình tĩnh đột nhiên lên tiếng: “Lôi Kiều, mau, mau gỡ Thiên Linh Châu xuống!”
Nghe yêu cầu này, thân thể Lôi Kiều hơi chấn động.
Thiên Linh Châu là thánh vật của tộc Tượng Nhân, vẫn luôn đặt trên đỉnh cột vật tổ trong tộc, được con cháu tộc Tượng Nhân quỳ bái.
Hạt châu kia được đặt trên cột vật tổ vô số năm, thân hình khổng lồ và sức mạnh của tộc Tượng Nhân đều là Thiên Linh Châu ban cho.
Thánh vật như vậy không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng chàm, ngay cả Đại Tế Tư cũng không được, nhưng bây giờ Đại Tế Tư lại muốn gỡ hạt châu xuống?
Lôi Kiều đột nhiên ý thức được mọi chuyện nghiêm trọng hơn mình tưởng tượng rất nhiều.