Tại nơi sâu trong cung điện u ám, tấm che trên mặt sàn lại được nhấc lên lần nữa, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống bên dưới xuyên qua khe hở“Đi lên!”
Ở cửa động vang lên một giọng nói xa lạ.
La Chinh vẫn ngồi yên xếp bằng ở bên dưới, bỏ lơ giọng nói kia.
“Vụt!”
Một sức mạnh vô hình túm lấy người La Chinh và kéo hắn lên khỏi đáy động, sau đó quẳng “Bịch” một cái trong cung điện.
La Chinh bò dậy khỏi mặt đất, nhìn Huyến nương nương ở cách đó không xa, cười hì hì rồi nói: “Lại gặp nhau rồi?”
Thấy La Chinh không có vẻ gì là sợ hãi, trong lòng Huyến nương nương bực bội vô cùng.
Mới chưa được bao lâu mà Thu Âm Hà cùng Hà Trì đã chạy đến núi Thái Hạo làm loạn, thời gian quá gấp rút.
Huyễn Sư vốn đang ở trong Bỉ Ngạn, tu hành đến giai đoạn vô cùng quan trọng. Bà ta gần như phải ép y tỉnh lại để y rời khỏi Bỉ Ngạn.
“Huyễn Sư, đến phiên ngươi ra tay rồi, chỉ cần đừng khiến tên nhãi này chết hay tàn phế gì là được” Huyến nương nương nói.
Bà ta vừa dứt lời, một bóng người cao ráo liền bước ra từ sau lưng bà ta. Y mặc bộ quần áo trắng tinh, trên tấm áo choàng vẽ từng con mắt người trông hệt như thật, tựa như chúng được khảm trực tiếp trên áo choàng.
“Yên tâm, Huyến nương nương, chỉ là một tên nhóc quỷ trong Sắc Giới thôi mà” Huyễn Sư cười khẽ một tiếng rồi nói.
Huyến nương nương vốn định nhắc Huyễn Sư về những gì mà Tiên Quỷ đã gặp phải, nhưng vừa nghĩ đến tu vi và thực lực của y thì lại thôi. Bà ta mà nói chuyện đó ra thì không khỏi quá xem thường y rồi.
La Chinh nhìn thấy Huyễn Sư cũng bắt đầu cảnh giác hơn.
Tiên Quỷ là một người tài ba ở Hồn Nguyên cảnh, trong mắt La Chinh, gã đã cực kỳ mạnh rồi. Thế nhưng kẻ tên Huyễn Sư đang đứng trước mặt hắn đây thì không thể nào nhìn ra thực lực nông sâu như nào, e rằng tu vi của y đã đạt đến cấp độ tương đương Thu Âm Hà!
Huyễn Sư mỉm cười nhìn La Chinh, tỏ vẻ vô cùng thân thiết. Y vừa đi lại gần hắn vừa nói: “Sinh linh đến thế gian này, từ khi bắt đầu có ký ức thì mọi thứ chẳng qua cũng chỉ là hư ảo mà thôi. Thả lỏng đi, mọi chuyện sẽ vô cùng đơn giản…”
Khi nói, trên tấm áo choàng trắng của y có sáu, bảy con mắt bỗng mở ra. Hóa ra những con mắt ấy đều là thật!
Trong khoảnh khắc khi La Chinh nhìn vào những con mắt kia, hắn bỗng cảm thấy tinh thần mình như ngây dại, choáng váng.
“Hỏng bét! Không thể đối mặt với những con mắt này!”
Trái tim La Chinh đập loạn, hắn vội vàng nhắm hai mắt lại.
Song, dù đã nhắm mắt rồi, toàn bộ cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt hắn, thế nhưng những con mắt kia vẫn cứ tồn tại quanh quẩn ở đó, hơn nữa còn mỗi lúc một gần hơn!
“Vô dụng, La Chinh, đây là Hư Vọng Chi Nhãn, nếu chỉ nhắm mắt thôi thì không thể trốn thoát được đâu” 9527 nhắc nhở.
“Vậy phải làm sao?” Trong lòng La Chinh vội la lên.
Những thủ đoạn của La Chinh về mặt linh hồn thật sự rất có hạn…
“Nếu ngươi có thể luyện “Tâm Lưu Kiếm Điển” đến viên mãn thì có lẽ còn chống cự lại được. Lần này e là rắc rối to rồi, hay là thử Tầm Nhìn Chân Thực xem…”9527 nói.
Đối phó với nhân vật cỡ Tiên Quỷ thì 9527 vẫn có cách, nhưng cường giả như Huyễn Sư chẳng phải là người mà một tia phân hồn như nó có thể chống lại được. Cho nên nó chỉ có thể đưa ra chút ý kiến mà thôi.
“Ta có thể vẽ ra ảo cảnh hạnh phúc nhất, cũng có thể bù vào điểm yếu đuối chân thực nhất. Cánh cửa dẫn đến thế giới mới sẽ khiến ngươi hứng khởi…” Huyễn Sư vẫn đang nói bằng giọng vô cùng dịu dàng, như thể La Chinh là một người bạn của y.
La Chinh cảm giác mọi thứ quanh mình đều đang quay cuồng. Hắn như trở về Thần vực, đứng giữa biển Thời Gian và thành lập một gia tộc quyền thế mới. Hắn không còn theo đuổi sức mạnh tối cao, cũng không còn trải qua từng đợt gian khổ nữa…
Khóe miệng Huyến nương nương dần cong lên, bà ta nói: “Không hổ là Huyễn Sư, đối phó với tên nhóc quật cường cỡ này mà vẫn dễ như trở bàn tay!”
Huyễn Sư dù đang làm nhiệm vụ nhưng vẫn ung dung quay sang mỉm cười với bà ta, sau đó ra hiệu im lặng với bà ta, đồng thời nói: “Huyến nương nương đừng nói gì cả, sắp xong rồi”
Đúng lúc này, La Chinh bỗng mở to hai mắt, Tâm Cụ Ma Nhãn tại thế giới trong cơ thể đột nhiên kích hoạt khiến mắt phải của hắn lóe ra tia sáng trắng.
Toàn bộ ảo cảnh đều ầm ầm vỡ nát, tinh thần vốn đang choáng váng cũng phấn chấn trở lại, đôi mắt khôi phục vẻ sáng trong.
“Nguy hiểm thật, suýt nữa đã rơi vào đó rồi!” Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng La Chinh.
Vẻ mặt Huyến nương nương cùng Huyễn Sư lập tức cứng đờ. Nhất là Huyễn Sư, y kinh ngạc nhìn chằm chằm La Chinh, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Với năng lực của y mà xây dựng nên thế giới hư ảo thì đừng nói đến một tên nhóc ở Sắc Giới mà ngay đến các cường giả đã bước vào Hồn Nguyên cảnh ở Dục Giới cũng không thể nào thoát ra!
“Huyễn Sư, xảy ra chuyện gì vậy?” Huyến nương nương hỏi.
Bà ta không biết Thọ Hoàng có thể kéo dài được bao nhiêu thời gian, bây giờ đang vô cùng gấp rút, không thể xuất hiện rắc rối gì nữa.
“Sự cố nhỏ mà thôi” Huyễn Sư đánh giá La Chinh rồi nói: “Chắc hắn có được tín vật Bỉ Ngạn nào đó có năng lực phá tan ảo cảnh…”
Loại tín vật Bỉ Ngạn như thế vô cùng hiếm thấy, bây giờ lại xuất hiện trên người La Chinh nên quả thực Huyễn Sư vô cùng bất ngờ.
“Vậy phải làm sao?” Huyến nương nương nhíu mày.
“Không sao” Huyễn Sư vẫn rất tự tin, sau đó y nhẹ nhàng nhấc tấm áo choàng trắng của mình lên.
Từng con mắt trên tấm áo lần lượt mở ra…
***
Trong Hạo Nhiên Kiếm điện, khí tức hùng mạnh tựa như vật thật.
Từ Thọ vẫn ngồi trên long ỷ màu vàng hệt như một con rồng đang thủ thế, một khi bộc phát là sẽ nhắm lấy ai đó mà cắn nuốt.
Trong bóng tối hai bên ông ta, làn sương đen hơi tản ra ngoài, kèm theo đó là chút sát ý thoảng qua. Đó chính là hai thủ lĩnh Ám Bộ.
“Thu Âm Hà, có phải mấy năm qua ngươi xuôi gió thuận nước quá nên quên mất phân lượng của mình rồi?” Từ Thọ giận quá hóa cười: “Ta lại muốn nhìn xem hôm nay ngươi có thể bình yên ra khỏi Hạo Nhiên Kiếm điện của ta không, và ngươi sẽ lấy gì ra để mà phá lệ!”
Hà Trì cảm nhận được sát ý trong làn sương đen, đôi mắt cũng toát ra vẻ kiêng dè, trong lòng thì âm thầm đề phòng.
Nếu núi Thái Hạo thật sự muốn đánh thì sợ rằng ông và Thu Âm Hà sẽ bị thiệt rất nhiều.
Lúc này, bên ngoài Hạo Nhiên Kiếm điện bỗng có một người thong thả bước tới. Hai mắt người này sáng như sao trời, thần thái ngời ngời, đây không phải ai khác mà chính là Lâm Chiến Đình của núi Thái Ất.
Nhìn thấy Lâm Chiến Đình xuất hiện, Từ Thọ cười lạnh: “Sao? Núi Thái Ất cũng định nhúng tay vào chuyện này à?”
Lâm Chiến Đình chắp tay với Từ Thọ rồi nói: “Hà Trì là bạn thân của ta, ta đã nghe được việc này thì sao có thể bỏ mặc làm ngơ?”
“Chưa đủ. Chỉ với ba người các ngươi mà muốn gây sự ở núi Thái Hạo ta thì vẫn còn thiếu nhiều lắm” Từ Thọ vẫn lắc đầu, nói.
Mặc dù Lâm Chiến Đình không phải Thiên Tiết Độ Sứ, nhưng luận thực lực thì lại tương đương với mấy người Thu Âm Hà. Bọn họ tập hợp lại cùng nhau cũng còn lâu mới có thể chống lại Thọ Hoàng, huống chi trong núi Thái Hạo có vô số cường giả, chỉ nói đến hai thủ lĩnh Ám Bộ thôi là đã thuộc hàng khó chơi rồi.
“Vậy không biết tăng thêm lão thân nữa thì có đủ chưa?”
Lúc này, một giọng nói già nua chợt vang lên. Một bà lão lưng còng chống cây gậy tinh xảo bước vào từ cửa đại điện.
“Bà ngoại, đi chậm một chút” Lăng Sương ở bên cạnh đỡ bà lão, hai người bước đi vô cùng chậm rãi.
Từ Thọ vừa trông thấy bà lão lưng còng này thì khóe mắt lập tức lặng lẽ giật giật.
Vì Chân Ngộ Thiên, hôm nay bất kể là ai đến, Từ Thọ ông ta cũng sẽ không nhượng bộ. Thế nhưng lại khiến cả bà già hiếm khi nào rời núi ấy xuất hiện thì ông ta quả thực rất bất ngờ.