Trong những năm tháng dài đằng đẵng, A Phúc luôn luôn ở trạng thái khép kínThân thể con rồi của ông là bất tử, nhưng trong thể xác lại có linh hồn chân thật, thế nên năm tháng vô tận đồng nghĩa với sự cô độc vô tận.
Khoảng thời gian La Chinh xông vào này được xem như là thời khắc vui vẻ nhất trong đời ông.
Mấy chục năm qua, La Chinh có vào Tiên Phủ mấy lần. Mỗi một lần hắn đều liên tiếp có thu hoạch và ngày càng đi xa hơn trên Chân Tuyệt Lộ, càng ngày càng kiểm soát tốt tòa Tiên Phủ này.
Sau đó, La Chinh lại thu xếp cho người nhà của hắn vào ở trong phủ. Thằng nhóc La Niệm kia đã mang đến cho ông và tiên trong sách không ít niềm vui, ông vô cùng quý mến đứa nhỏ này.
Đối với chuyện bên ngoài, A Phúc hoàn toàn chưa từng hỏi đến. Nhưng điều đó không có nghĩa là A Phúc không hề biết chuyện đang xảy ra trong vũ trụ Đại Diễn. Ông biết La Chinh gặp phải thử thách khá lớn.
Nhưng A Phúc rất tin tưởng vào La Chinh, thằng nhóc kia có thể được chủ nhân thu làm đồ đệ thì sao có thể dễ dàng thất bại như vậy?
Giờ phút này, thấy La Chinh bỗng nhiên xuất hiên ở trong Tiên Phủ, cả người đầy máu nằm trên mặt đất, A Phúc mới cảm thấy lo lắng… Đến sau khi điều tra cặn kẽ, trong lòng A Phúc mới hiểu rõ ngọn nguồn.
Mặc dù vết thương trên người La Chinh trông đáng sợ thật đấy, nhưng vẫn chưa bị thương đến chỗ hiểm.
Sau khi tu luyện đến cảnh giới Giới Chủ này, bộ phận quan trọng nhất của võ giả chỉ có linh hồn và đan điền. Chỉ cần hai chỗ này không bị tổn thương quá lớn thì tốc độ hồi phục sẽ khá nhanh.
Huống hồ, thể chất của La Chinh vốn khác hẳn với người thường, nên lúc này hắn đã đang nhanh chóng phục hồi!
Dòng nước ấm trong cơ thể không ngừng chảy xung quanh các vết thương khắp người La Chinh. Có một số vết thương khá sâu, xuyên thẳng qua da tới nội tạng. Lúc này, những vết thương đó đang mấp máy lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, chúng nhanh chóng sinh ra da thịt mới, kết dính lại với nhau.
Chỉ chốc lát sau, La Chinh từ từ tỉnh lại, trong nháy mắt khi hắn mở mắt ra, ánh sáng sắc bén lóe lên, hắn lập tức bật nhảy để đứng lên.
“Phụt phụt phụt…”
Thân xác hắn giống như một quả bóng da xì hơi vậy. Một lần dùng sức là lại có mấy dòng máu tươi bắn ra. Có một số vết thương mới chỉ vừa khép lại, nên đương nhiên không thể chịu được cường độ hoạt động như vậy của La Chinh.
“Bây giờ chủ nhân vẫn còn rất yếu” A Phúc khuyên.
La Chinh lại lắc đầu, không quan tâm. Sau khi vặn vẹo cơ thể một hồi, sử dụng sức mạnh để cưỡng ép ép vết thương lại vỡ ra, hắn lập tức nói: “Đưa ta tới Chân Tuyệt Lộ!”
“Chủ nhân lại muốn xông vào Chân Tuyệt Lộ?” A Phúc hỏi.
La Chinh gật đầu, sải bước đi về phía trước…
Trong Thiên Đạo, La Tiêu đã từng chỉ dạy cho hắn một lần, cũng tiết lộ một chút bí mật trong Tiên Phủ. Ở trong địa lao của Tiên Phủ này còn có một số sự tồn tại lớn mạnh. Nếu như dùng điều kiện là thả bọn họ ra thì có thể tìm kiếm sự trợ giúp từ bọn họ.
Nếu vũ trụ Đại Diễn thật sự không địch lại, La Chinh chỉ còn lại một cách cuối cùng, đó chính là xông vào Chân Tuyệt Lộ một lần nữa.
Nhưng lúc ấy, La Tiêu cũng đã dặn dò rất nhiều lần, chưa đến một khắc cuối cùng thì không được làm như vậy. Ông cho La Chinh biết một quy tắc, đó là trong vũ trụ chỉ cho phép xuất hiện một vị thần cấp thấp!
Nếu như xuất hiện nhiều hơn hai vị, các Thánh Đường sẽ coi là trái với quy tắc này. Đến lúc đó, người ra tay sẽ không phải là thần, mà có thể Mục Hải Cực đích thân sẽ tới san bằng cả vũ trụ Đại Diễn trong thời gian rất ngắn.
Trước đây, trong vũ trụ Đại Diễn có đồ đệ Tinh Vĩ.
Cái mà La Tiêu gọi là cách cuối cùng chính là từ bỏ toàn bộ vũ trụ Đại Diễn, từ bỏ tính mạng của ông để bảo vệ La Chinh!
Nhưng trong lúc giao chiến, La Chinh lại biết được một chuyện khác qua lời của Mục Hàn. Quy tắc của các Thánh Đường đã được sửa đổi, cho nên Mục Hàn mới có thể gọi Mục Cửu và Mục Thiên đến.
“Trạng thái hiện tại chủ nhân không tốt, nếu bây giờ xông vào Chân Tuyệt Lộ…” A Phúc lộ vẻ chần chờ.
Sau khi La Chinh trở về từ cấm địa Luyện Thần thì thực lực đã có bước nhảy vọt về chất, quả thật là có tư cách tiến vào Chân Tuyệt Lộ! Nhưng bây giờ La Chinh đang bị thương chồng chất, nên đương nhiên là A Phúc cảm thấy khá lo lắng. Hơn nữa, La Chinh càng đi xa hơn trên Chân Tuyệt Lộ thì thực lực của Thánh tộc trong Chân Tuyệt Lộ cũng sẽ càng lúc càng mạnh. Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là có thể bỏ mạng trong đó.
Hiện tại, trong tay La Chinh nắm giữ tổng cộng năm tấm lệnh bài, đó là lệnh bài chữ Khảm để tiến vào Tàng Thư Các, lệnh bài chữ Ly để tiến vào phường luyện khí, lệnh bài chữ Chấn để tiến vào Chân Tuyệt Lộ, lệnh bài chữ Tốn cho phép La Chinh ra vào Tiên Phủ và lệnh bài chữ Cấn có thể mang hình chiếu Tiên Phủ ở bên người. Ba tấm lệnh bài còn lại, đó là hai lệnh bài “Càn Khôn” và lệnh bài chữ “Đoái”.
Lệnh bài chữ Đoái có thể dùng để mở phòng luyện đan, lệnh bài chữ Khôn thì dùng để mở tháp tu luyện, mà lệnh bài chữ “Càn”, chữ đứng đầu bát quái thì dùng để mở địa lao trong Tiên Phủ!
Ba tấm lệnh bài còn lại cũng là ba tấm khó thu được nhất trong Tiên Phủ!
Mặc dù A Phúc đã khuyên bảo, nhưng La Chinh vẫn không dao động chút nào…
Trước khi rời đi, La Chinh đã biết được tình hình trong vũ trụ. Hắn biết rõ sự xuất hiện của ba vị thần có ý nghĩa gì. Cho dù Tinh Vĩ có nhiều con bài chưa lật tới đâu đi nữa thì cũng không thể dựa vào sức của một người để xoay chuyển toàn bộ tình thế. Dưới tình huống này, trận chiến giữa các Thiên Tôn đã không còn quan trọng nữa. Một khi Tinh Vĩ chết… thậm chí chỉ cần có một vị thần quấn lấy Tinh Vĩ, còn hai vị thần khác không ngừng đánh chết Thiên Tôn thì kết cục đã ngã ngũ luôn rồi!
Dưới tình thế như vậy, La Chinh lựa chọn tiến vào Chân Tuyệt Lộ có thể nói là điều tất nhiên!
Sau khi tiến vào trong Tiên Phủ, La Chinh nhanh chóng kích hoạt lệnh bài chữ “Chấn”. Khi sương mù mênh mông bay lên, La Chinh lại bước trên con đường kia một lần nữa!
Cùng lúc đó, tình thế trong vũ trụ đã giống như dự đoán của La Chinh…
Khi các Thiên Tôn trong hai vũ trụ lớn đánh nhau, vũ trụ Đại Diễn vẫn chiếm ưu thế khá lớn.
Vũ trụ Đại Diễn là do Thiên Vị tộc và bốn gia tộc lớn dẫn đầu. Mà từ vô số năm trước, bọn họ đã làm xong mọi sự chuẩn bị rồi. Bọn họ biết cuộc khủng hoảng lớn này sẽ nổ ra, cho nên càng phải chuẩn bị chu toàn hơn so với Thánh tộc.
Huống hồ, trước khi chết, một người luôn có thể hồi quang phản chiếu, bùng nổ ra sức mạnh kinh người, và một vũ trụ cũng giống như vậy. Đây là trận chiến cuối cùng của vũ trụ Đại Diễn, mỗi một Thiên Tôn đều sẽ dốc hết tất cả sức mạnh của bản than ra, bởi vì bọn họ đã không có đường lui nữa rồi.
Thậm chí, mỗi một người thường cũng đang cầu nguyện cho ngày mai của vũ trụ Đại Diễn, để tăng thêm “thế” trong cả vũ trụ.
Bởi vì như thế, lão tộc trưởng thật sự có thể dùng một đóa hoa sen Đại Diễn để đè ép cây dương xỉ Cùng Cực của Đại Thiên Tôn Thánh tộc xuống. Trên thực tế, nếu chỉ xét về thực lực thì Đại Thiên Tôn Thánh tộc phải mạnh hơn nhiều so với lão tộc trưởng!
Hai bên đánh nhau đến bây giờ, khiến hết Đại Giới này đến Đại Giới khác bị hủy diệt, hết Thiên Tôn này đến Thiên Tôn khác ngã xuống, Thiên Đạo cũng rung chuyển liên tục…
Nhưng vũ trụ Đại Diễn mới chỉ mất đi ba mươi ba Thiên Tôn, mà Thánh tộc thì đã mất đi năm mươi Thiên Tôn, bị chết hơn nửa!
“Vô Tâm, Vô Duyên, Vô Căn, Vô Tuệ, giúp ta!”
“Tháp Hóa Ly Lôi!”
“Ca ca!”
Trong nháy mắt, một tòa tháp khổng lồ được hình thành từ sấm sét đè xuống, đáp xuống nơi cách Lôi Phạt Thiên Tôn không xa. Thậm chí, hai gã Thiên Tôn Thánh tộc còn không kịp phát ra tiếng thì đã bị tháp sấm sét này đè chết!
Thấy Thiên Tôn Thánh tộc bị hóa thành tro, khóe miệng của Lôi Phạt Thiên Tôn lộ ra một nụ cười lạnh, ngay sau đó lại đưa mắt nhìn về phía một Đại Giới khác. Trong Đại Giới kia, các lão tổ của Chư Thần Vô Niệm đang phá giải “Tử Ngọ Tâm Thần Trận” do chín gã Thiên Tôn Thánh tộc tạo thành, nhưng mãi vẫn chưa thành công.
Nếu như Lôi Phạt Thiên Tôn dẫn các Thiên Tôn của thánh vực Vạn Phật gia nhập vào trong đó thì tin rằng chín gã Thiên Tôn của Thánh tộc kia sẽ không trụ vững được bao lâu!
Thiên Tôn Thánh tộc không ngừng bỏ mạng. Các Thiên Tôn của vũ trụ Đại Diễn bèn hình thành nên thế lấy nhiều đánh ít. Cứ như vậy, tốc độ bỏ mạng của Thiên Tôn Thánh tộc lại càng nhanh hơn.
Nhưng Lôi Phạt Thiên Tôn vừa mới định thi triển dịch chuyển không gian thì bỗng nhiên có một cái cờ sưu hồn xuất hiện trước mặt ông…
Trên cờ sưu hồn kia vẽ một hoa văn cổ quái, Lôi Phạt Thiên Tôn chỉ nhìn lướt qua, liền cảm thấy trong linh hồn của ông truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn!
Ngay sau đó, Mục Cửu xuất hiện ở bên cạnh cờ sưu hồn này, cười khà khà với Lôi Phạt Thiên Tôn: “Không tệ lắm, biết sử dụng số trời của mình một cách hợp lý. Mấy phần số trời của các ngươi kết hợp lại thì có tư cách đánh một trận với ta đấy!”
“Thần!”
Khi Lôi Phạt Thiên Tôn thấy Mục Cửu, ông lập tức biến sắc.
Bốn vị Thiên Tôn Vô Tâm, Vô Duyên, Vô Căn, Vô Tuệ của thánh vực Vạn Phật phía sau ông đã tiến vào trạng thái phòng bị cùng một lúc.
“Chậc chậc, đừng căng thẳng như vậy” Mục Cửu cười khà khà: “Cờ sưu hồn này của ta là một món bảo vật rất kỳ lạ, đặc biệt thích cắn nuốt linh hồn. Mặc dù Hoàng Kim Chiến Hồn như của Thiên Tôn các ngươi đều rất bình thường, nhưng cũng có thể tạm chấp nhận. Nếu các ngươi không phản kháng, ta sẽ cố gắng hết sức để các ngươi chết thoải mái một chút!”