La Chinh ở lại trong Tiên phủ ba ngàyLa Yên cũng lần lượt gặp Ninh Vũ Điệp, Huân và những người khác.
Nhưng thứ khiến La Yên cảm thấy hứng thú lại là đứa cháu nhỏ của nàng…
Trong khoảng thời gian này, La Niệm vẫn đang ngao du và tu luyện trong hồ lô, cuối cùng La Yên trốn vào trong hồ lô, cưỡng chế “tóm” cậu đi ra ngoài.
Theo tính cách của La Niệm, cậu vốn sẽ không bỏ qua việc “dọa nạt” cô út của mình một phen, vậy mà sau khi La Yên lôi La Niệm ra khỏi hồ lô, cậu lại ngoan ngoãn vâng lời, không dám ngỗ nghịch với cô út một chút nào.
Dù sao La Yên và La Niệm cũng là người một nhà, đương nhiên nàng phải dạy dỗ La Niệm không chút nể tình. Lúc ở trong thế giới hồ lô nàng đã dạy dỗ một phen, nên khi rời khỏi hô lô, La Niệm đã trở nên thành thực hơn nhiều.
Ba ngày sau, ngay khi Vũ Thái Bạch chuẩn bị dẫn La Chinh rời đi thì trong rừng rậm Lang Tuyền đột nhiên có một đường sáng màu đỏ phóng lên cao, tất cả mọi người trong Tiên phủ đều nhìn thấy rõ mồn một.
Ánh sáng màu đỏ xoáy vòng, đâm lên không trung giống như một cơn lốc, bên trong ẩn chứa uy thế đáng sợ.
Chỉ một lát sau, lại có một tiếng gào rống chói tai truyền tới…
“Đánh giá từ mức độ suy giảm của âm thanh này, nơi phát ra âm thanh cách Tiên phủ chừng ba vạn dặm, đó là dải đất trung tâm của rừng Lang Tuyền” Vũ Thái Bạch cau mày nói.
Ánh mắt La Chinh lóe lên: “Là Tịnh Vô Huyễn và Ngự Thần Phong?”
“Ừ” Vũ Thái Bạch gật đầu: “Có lẽ bọn họ đã đến thời điểm mấu chốt rồi”
“Có cần đến giúp không?” La Chinh hỏi.
Vũ Thái Bạch lắc đầu: “Ngươi quan trọng hơn!”
“Nhưng bọn họ…” La Chinh bất đắc dĩ nói.
“Sư tôn và mọi người đã suy xét đến chuyện thất bại, đây không phải là chuyện mà ngươi nên lo lắng” Vũ Thái Bạch nhìn chằm chằm La Chinh, nói.
Trên mặt La Chinh hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nếu Vũ Thái Bạch đã kiên trì như vậy thì hắn cũng không tiện nói thêm lời nào.
Nhưng không lâu sau khi âm thanh kia truyền tới, một luồng ánh sáng trắng đột nhiên phóng thẳng tới Tiên phủ, chính là Tịnh Vô Huyễn.
Tịnh Vô Huyễn có dáng dấp của một cậu nhóc, từ đầu tới chân không dính một hạt bụi trần, giống như thần tiên trong bức họa, nhưng lúc này trên thân y toàn là vết thương, tai thiếu mất một nửa, một cánh tay bị đốt cháy đen.
Lao vào Tiên phủ rồi, Tịnh Vô Huyễn mới chú ý tới Vũ Thái Bạch và La Chinh, y hơi sững sờ một lúc: “Thái Bạch huynh, đã lâu không gặp” Sau đó lập tức quan tâm hỏi han: “Tình hình thế nào rồi?”
Điều Tịnh Vô Huyễn hỏi đương nhiên là về vùng đất Đạo Tranh.
Vũ Thái Bạch mỉm cười nói với y: “Rất thành công”
Tịnh Vô Huyễn gật đầu: “Vậy là tốt rồi”
“Các ngươi thì sao?” Vũ Thái Bạch chỉ vào chỗ sâu trong rừng Lang Tuyền.
Đường sáng màu đỏ kia đang dần dần tiêu tan, nhưng bây giờ chỉ thấy một mình Tịnh Vô Huyễn nên nói thế nào thì vẫn khiến người ta lo lắng.
“Có chút phiền phức, cũng may có Hàm Cửu Di trợ giúp giữ tên kia lại. Dường như trong mấy năm nay con chim Lang Tuyền kia lại tiến hóa rồi, sư tôn tính sót rồi” Tịnh Vô Huyễn nhún vai một cái, sau đó tức khắc bổ sung: “Nhưng không sao, ta có thể làm được!”
Vũ Thái Bạch là đại đệ tử của La gia, Tịnh Vô Huyễn là đại đệ tử của Cố gia.
Hai người đều là nhân vật có tài năng vượt trội giữa các đại viên mãn, tuy sư tôn của bọn họ có quan hệ vô cùng tốt, thuộc cùng một phe, nhưng vẫn có ý ngầm cạnh tranh.
Vũ Thái Bạch nắm giữ linh sơn Bất Chu trước Tịnh Vu Huyễn đã khiến Tịnh Vô Huyễn không phục, thế nhưng sư tôn có lệnh… Nhất định phải đợi sau khi La Chinh tiến vào Thần vực, y mới có tư cách đi vào rừng Lang Tuyền.
Vì vậy, khi Tịnh Vô Huyễn đoán ra La Chinh đã tới Thần vực bèn lập tức mang theo Ngự Thần Phong chạy tới rừng rậm Lang Tuyền.
“Ta có thế giúp ngươi, nhưng phải đưa La Chinh đi trước mới được” Vũ Thái Bạch mỉm cười.
Ai ngờ Tịnh Vô Huyễn khoát tay: “Ngươi giải quyết cho xong chuyện của mình trước đi, ở đây không cần ngươi…”
Nói xong, y đi thẳng đến phòng luyện đan.
Muốn có được quyền khống chế cấm địa cấp sáu trong tay cũng không phải chuyện dễ dàng.
Giống như Vũ Thái Bạch đã trở thành chủ nhân của linh sơn Bất Chu từ rất lâu về trước, nhưng chỉ mới thực sự nắm giữ được linh sơn Bất Chu cách đây không lâu.
“Chúng ta đi thôi, người này vẫn thích tỏ vẻ ta đây như vậy” Vũ Thái Bạch mỉm cười nói.
“Thực sự không đi giúp sao?” La Chinh nhíu mày hỏi.
“Đưa ngươi tới nơi rồi ta sẽ trở về” Vũ Thái Bạch đáp.
La Chinh chấp nhận lời đề nghị của Vũ Thái Bạch. Mục tiêu của hắn là đi tới Lục Nhâm vực gặp mẹ mình, khi đến nơi chỉ cần mở Cấn Tự Lệnh đưa Vũ Thái Bạch trở về, việc này không mất nhiều thời gian. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Tịnh Vô Huyễn thì quả thực không gấp gáp cho lắm.
Nếu để La Chinh tự đến Lục Nhâm vực thì với tốc độ của hắn, vượt qua một hai vực sẽ tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa có thể trong quá trình này sẽ gọi tới một số phiền phức ngoài ý muốn.
La Chinh để La Yên ở lại Tiên phủ, chào từ biệt Ninh Vũ Điệp, Huân và mọi người rồi đi cùng với Vũ Thái Bạch rời khỏi rừng Lang Tuyền.
Vũ Thái Bạch là đại viên mãn, tất nhiên khoảng cách dịch chuyển tức thời thua xa Kiếm Vô Ngân và Hàm Cửu Di, nhưng tần suất sử dụng dịch chuyển tức thời của Vũ Thái Bạch cao hơn rất nhiều. La Chinh chỉ cảm thấy bản thân không ngừng xuyên qua không gian, hình ảnh trước mắt thay đổi liên tục, không biết đã đi được bao xa.
Khoảng chừng bốn canh giờ sau, trước mắt hắn bỗng xuất hiện một tòa thành đồ sộ.
“Thần thành Lục Nhâm, đất tổ của Hàm gia” Vũ Thái Bạch nói: “Sư nương ở hướng nào?”
“Phía tây thần thành Lục Nhâm, Thiết gia” La Chinh nói.
“Xoạt!”
Sau khi xác định được phương hướng, Vũ Thái Bạch lại mang theo La Chinh tiến hành dịch chuyển tức thời.
Khi La Chinh mới tiến vào Thần vực, hắn chạy từ thần thành Lục Nhâm tới Thiết gia phải mất tới nửa tháng, còn với dịch chuyển tức thời thì chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.
Đến trên Thiết gia, Vũ Thái Bạch dùng ngón tay bắn ra một màn sáng màu trắng sữa bao bọc lấy hai người.
La Chinh lại trở về nơi này lần nữa nên đương nhiên không muốn kinh động tới bất cứ ai, màn sáng màu trắng sữa có thể che giấu hơi thở của hai người. Nói gì thì nói, tuy Thiết gia chỉ là gia tộc cấp ba nhưng chí ít cũng có chân thần cấp trung tọa trấn.
La Chinh ở giữa không trung cảm nhận một chút rồi nói: “Chính là chỗ này!”
“Chúng ta xuống dưới kia” Vũ Thái Bạch đưa La Chinh lao thẳng xuống dưới.
Khi Vũ Thái Bạch chạm vào mặt đất, đất đai tự động tan ra, hai người giống như mũi tên lao thẳng xuống lòng đất.
Trong lúc chui xuống lòng đất, Vũ Thái Bạch trở tay ném ra một lá cờ màu trắng.
Lá cờ bay ra ngoài và cắm thẳng vào đất. Một trận gió thổi qua, nó phập phồng đón gió rồi hóa thành một huyễn trận.
Cờ trận này là báu vật của La gia, ngoại trừ đại viên mãn, các chân thần bình thường căn bản không thể nào nhìn thấu được nó, mà khu vực này gần như không có đại viên mãn tới gần nên đương nhiên có thể bảo vệ bí mật nơi này.
Vũ Thái Bạch đưa La Chinh đi sâu xuống lòng đất chưa được bao lâu thì đụng phải một lớp đá than.
Đối với chân thần bình thường thì tầng đá than này rất cứng, muốn đào xuống cũng khó, nhưng đối với Vũ Thái Bạch thì thứ này chỉ mềm như đậu hũ mà thôi.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!