“Ngươi lắng nghe cẩn thận” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói thêm: “Năm đó ta chỉ vào Hồn thành ba lần đã thông qua Hồn thành, chính là dựa vào cảm ngộ trong tiếng ca này!”“Ba lần là có thể vượt qua Hồn thành?” Trong mắt La Chinh hiện lên vẻ thán phục.
“Đương nhiên” Trên mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Thử thách thông qua Hồn thành nói khó không khó, nói đơn giản cũng tuyệt đối không đơn giản, dù sao người có thể tiến vào Bỉ Ngạn cũng là một sinh linh cường đại trong Hỗn Độn, mà người có thể tiến lên Nhị Thập Cửu Trọng Thiên lại là một sinh linh thiên tài trong Hỗn Độn.
Đệ tử tầng ba như Lưu Hận, Tần Hoa, Lý Bôi Tuyết, đặt vào bất cứ một thế lực siêu cấp nào trong thế giới mẹ, đều sẽ là thiên tài được che chở bảo vệ.
Chỉ cần cố gắng hết lần này tới lần khác, rồi cuối cùng cũng sẽ vượt qua thử thách ở Hồn thành, chỉ là phải xem thời gian dài ngắn bao lâu mà thôi.
Kẻ thông qua Hồn thành nhanh nhất trong lịch sử chính là một nhân loại, nhưng đó không phải Nguyên Thủy Thiên Tôn mà là sư đệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn – Thông Thiên giáo chủ.
Năm đó Thông Thiên giáo chủ và Nguyên Thủy Thiên Tôn tiến vào Hồn thành cùng một ngày, Nguyên Thủy Thiên Tôn thông qua Hồn thành sau ba lần, còn Thông Thiên giáo chủ lại là hai lần.
Trước nay chưa ai có thể phá vỡ kỷ lục này, vì Thông Thiên giáo chủ đứng nhất còn Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng thứ hai, cho nên về mặt thiên phú, Nguyên Thủy Thiên Tôn cảm thấy sư đệ mạnh hơn mình.
Tiếng hát kia vẫn quanh quẩn bên tai La Chinh, La Chinh cũng không xoắn xuýt chuyện nghe có hiểu hay không, chỉ nhắm mắt, lẳng lặng lắng nghe.
Phượng Ca ngồi khoanh chân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ điềm tĩnh, cũng đang tập trung lắng nghe.
Trong lúc mọi người ở đây đang lắng nghe, cách đó không xa cũng có một cây hồn trụ chậm rãi bay lên, trên hồn trụ kia chính là một tộc nhân tộc Ly Uyên.
Tộc nhân tộc Ly Uyên này hình thể khổng lồ, dáng vẻ ngồi trên hồn trụ vô cùng buồn cười, phải cẩn thận từng li từng tí giữ cân bằng mới không ngã xuống khỏi hồn trụ.
Bởi vì là người đầu tiên bay lên đám mây linh hồn, cho nên đã hấp dẫn lực chú ý của rất nhiều người.
“Là A Khổ của tộc Ly Uyên!”
“Mới đó đã bay lên, lần này A Khổ thành công rồi sao?”
“Vô nghĩa, hắn cũng đã hơn một ngàn ba trăm lần rồi nhỉ? Năm xưa thằng nhóc này cũng là thiên tài trong tộc Ly Uyên, đáng tiếc mắc kẹt ở cửa ải Hồn thành này mãi không qua được, hiện giờ đã bị tộc nhân tộc Ly Uyên cho ra rìa rồi, nếu qua được Hồn thành, có lẽ sẽ mở mày mở mặt một hồi!”
La Chinh nghe mấy người này thảo luận, cũng đưa mắt nhìn về phía hồn trụ của tộc nhân tộc Ly Uyên kia. Quả nhiên như lời bọn họ nói, con số được ghi trên hồn trụ là hơn một ngàn ba trăm.
Hồn trụ kia bay lên, khoảng cách giữa A Khổ và đám mây linh hồn càng lúc càng gần, chỉ nghe A Khổ phát ra một tiếng gầm nhẹ, toàn thân đã chui vào đám mây linh hồn.
Tại nơi A Khổ chui vào có một vòng xoáy không ngừng chuyển động, những gương mặt trong đám mây cũng không ngừng chuyển động trong lốc xoáy.
Mà hồn trụ dưới thân A Khổ lại lần nữa xuất hiện một con số.
Lần này không cần Phượng Ca giải thích, La Chinh cũng biết rõ đó là độ cao A Khổ tiến vào đám mây linh hồn.
Sau khi A Khổ tiến vào đám mây, lập tức bừng bừng phấn chấn bay thẳng lên cao. Con số trên hồn trụ dưới thân hắn ta lại không ngừng gia tăng.
Một trượng…
Hai trượng…
Ba trượng…
Tốc độ bay lên của A Khổ nhìn có vẻ rất chậm nhưng trong mắt các dương hồn trong Hồn thành, như vậy đã rất đáng kinh ngạc.
“A Khổ tiến bộ thật rồi!”
“Tốc độ tiến lên mười trượng đầu nhanh hơn trước kia chừng một hơi thở!”
“Xem ra tộc Ly Uyên lại sắp có thêm một cường giả Tam Thập Nhị Trọng Thiên!”
Cái gọi là cường giả Tam Thập Nhị Trọng Thiên chính là cách gọi những dương hồn bước vào Tam Thập Nhị Trọng Thiên, nhưng lại vì không có thân thể, không thể trở thành người trong tranh, không vào được Bất Hủ cảnh.
Diễm Phi, Thu Âm Hà, Phượng Ca đều thuộc loại này.
Còn việc trở thành người trong tranh… Ở thời đại này thì đây đã là chuyện không thể nào.
Mười trượng…
Hai mươi trượng…
Năm mươi trượng…
Mỗi khi có người sắp thông qua thử thách của Hồn thành đều có thể hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Dù sao cách vài ngày Hồn thành cũng mở ra một lần, mọi người đều không nóng ruột nhất thời.
Chỉ chốc lát sau, A Khổ đã đi sâu vào trong đám mây linh hồn, khoảng cách hiển thị trên hồn trụ đã đạt tới hơn chín mươi trượng.
Chín mươi lăm trượng…
Chín mươi sáu trượng…
Chín mươi bảy trượng…
Chín mươi tám…
“Sắp tới chín mươi chín trượng rồi!”
“Lần trước A Khổ dừng lại ở chín mươi tám trượng!”
“Thông qua rồi, chín mươi chín trượng, còn một trượng nữa thôi!”
Chỉ cần leo lên độ cao hơn trăm trượng là sẽ trở thành Vô Sắc Niệm Thể, hiện tại A Khổ chỉ cách mục tiêu của mình một trượng mà thôi.
Trong lúc mọi người ở đây tràn ngập chờ mong thì chợt nhìn thấy cây hồn trụ kia đột nhiên chấn động.
“Vù!”
Một bóng người dài ba trượng rơi thẳng xuống khỏi đám mây linh hồn, đập mạnh xuống mặt đất Hồn thành.
Người rơi xuống chính là A Khổ.
Cùng với sự rơi xuống của A Khổ chính là tiếng thở dài mất mát.
“Haizzz, còn thiếu chút nữa…”
“Vừa rồi xem ra, hẳn là đã chín mươi chín trượng rưỡi rồi!”
“Chỉ thiếu nửa trượng, thật sự đáng tiếc, chỉ có thể đợi lần sau…”
Mỗi khi Hồn thành bắt đầu thì chỉ có một cơ hội, một khi thất bại thì không thể lên hồn trụ được nữa.
A Khổ bò dậy khỏi mặt đất, dựa vào hồn trụ, yên lặng nhìn đám mây linh hồn tỏa ánh hào quang trên đỉnh đầu.
Hắn ta đã trải qua hơn một ngàn lần thất bại, thất bại hết lần này đến lần khác khiến tâm tính của hắn ta trở nên vô cùng trưởng thành. Hắn ta biết rõ thực lực của mình, có thể tiến lên nửa trượng đã là cực hạn, nửa trượng còn lại cần bao nhiêu lần hắn ta cũng không rõ lắm, nhưng dù sao cuối cùng hắn ta cũng sẽ vượt qua.
Sau khi A Khổ thất bại, một vài dương hồn đều lần lượt thúc đẩy hồn trụ tiến vào đám mây linh hồn, mọi người bắt đầu tập trung lắng nghe tiếng hát, tìm kiếm cơ hội ngộ đạo.
“La Chinh các hạ, lần đầu không cần quá căng thẳng, dù sao cũng sẽ thất bại, có thể trực tiếp thử nghiệm một chút” Giọng nói của Lưu Hận vang lên đằng sau La Chinh.
“Đúng, La Chinh các hạ tuy mới lần đầu tiến vào Hồn thành nhưng biểu hiện nhất định không tầm thường” Tần Hoa phụ họa.
Cảm giác trong đám mây linh hồn kia không dễ chịu chút nào, nếu không chuẩn bị đầy đủ thì kết cục lại càng thảm, linh hồn bị hao tổn là còn nhẹ!
Nghe hai người nói vậy, Phượng Ca vốn đang chuyên tâm lắng nghe tiếng hát chợt nhíu mày một cái, mở mắt ra.
Nàng đang muốn phản bác thì cách đó không xa lại vang lên một giọng nói lanh lảnh: “Lưu Hận, Tần Hoa, các ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy?”
Người nói chuyện là Lý Bôi Tuyết, nàng cũng cảnh cáo La Chinh: “La Chinh, trong đám mây này mỗi bước đi đều có nguy hiểm, không được chủ quan khinh suất, ngươi phải lĩnh ngộ tiếng hát mới có thể vào được đám mây linh hồn, nếu cảm thấy có gì không ổn thì cứ nhảy xuống, cho dù ngã xuống như A Khổ cũng không sao, không được gắng gượng chống đỡ!”
Lưu Hận và Tần Hoa bị Lý Bôi Tuyết mắng một tiếng, cũng không dám nói gì nữa.
La Chinh vuốt cằm gật đầu, tiếp tục lắng nghe.
Hồn trụ của Lý Bôi Tuyết cũng bắt đầu bay lên cao, đưa nàng vào đám mây linh hồn.
Tuy nàng mới vào Hồn thành mười bảy lần, nhưng bởi ngộ tính phi phàm nên tốc độ tiến lên tương đối nhanh.