Núi Ngọc Thiềm là nơi linh khí hội tụ, cũng là vùng đất trung tâm của vương tộc. Từng tòa cung điện đẹp đẽ tinh xảo được xây quanh núi, nằm san sát trên sườn núiSau một trận mưa lớn tầm tã, trên núi Ngọc Thiềm hiện lên một màn sáng, màn sáng này bao lấy cả ngọn núi, không có một giọt nước nào lọt qua.
Lạc Thủy được sinh ra vào đúng trận mưa này…
Năm đó chín bộ trong tộc Lê ăn mừng suốt ba tháng, có thể tưởng tượng Xi Vưu yêu thương đứa con gái này đến mức nào.
Khi đó tuy tộc Lê và Đế Hồng Thị thường xuyên mâu thuẫn, nhưng cục diện tổng thể vẫn vô cùng ổn định.
Thân là con gái của đại tù trưởng, từ khi sinh ra Lê Lạc Thủy đã được rất nhiều người trong tộc quan tâm.
Khi đó Trì Nghĩa còn chưa bị lưu đày nên biết đến sự tồn tại của Lạc Thủy.
Nhưng với địa vị của Trì Nghĩa tại tộc Lê khi đó, y cũng chưa bao giờ được gặp Lạc Thủy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Đứng lên đi, không cần lễ tiết rườm rà, Vương nữ như ta sợ rằng đã là hữu danh vô thực” Lê Lạc Thủy thản nhiên nói.
Tuy thế cục tổng thể đã chuyển biến tốt hơn… Ít nhất bà và con trai con gái của mình đã đoàn tụ, phu quân cũng trở về… Thế nhưng toàn bộ con cháu hậu duệ của Cửu Lê đều đã tan thành mây khói.
Tộc Lê trên thế giới mẹ ra sao? Đại tù trưởng thế nào? Những Xi Vưu Vệ kia thế nào?
Bà không dám nghĩ tới.
Nhóm người lão Kim và Trì Nghĩa đừng dậy, chợt nghe lão Kim nói với vẻ mặt kiên định: “Mặc kệ Cửu Lê chúng ta thế nào, người vẫn luôn là Vương nữ của chúng ta”
Nhìn ánh mắt của những Xi Vưu Vệ này, Lê Lạc Thủy cười gượng một cái, trong lòng hết sức vui mừng.
Nếu những Xi Vưu Vệ này trở lại thế giới mẹ, dựa vào thực lực của họ, đầu quân cho những thế lực lớn khác cũng sẽ nhận được đãi ngộ cực tốt. Vậy mà, dù cho Cửu Lê đã xuống dốc đến mức này, bọn họ vẫn kiên định đứng về phía bà, hay nói cách khác là đứng về phía Cửu Lê, điều này càng thêm đáng quý.
“Vương nữ đại nhân, trước khi ta bị lưu đày, Đế Hồng Thị đã muốn đánh một trận với Cửu Lê Trác Lộc chúng ta, không biết tình hình trận chiến sau đó như thế nào?” Trì Nghĩa hỏi.
Mặc dù căn cứ theo suy đoán của La Chinh, Cửu Lê đã hoàn toàn bại lui, nhưng những Xi Vưu Vệ này vẫn muốn biết đáp án chính xác, dẫu cho đáp án này sẽ gợi lên những hồi ức không mấy tốt đẹp trong lòng Lê Lạc Thủy.
“Trận chiến Trác Lộc chính là bước chuyển ngoặt của tộc Lê chúng ta. Trong trận chiến ấy, tộc Lê chúng ta thất bại thê thảm, ngay cả phụ thân ta cũng bị thương…” Lê Lạc Thủy cúi đầu khẽ nói.
“Thực lực của đại tù trưởng vẫn luôn mạnh hơn Đế Hồng Thị, Xi Vưu Vệ tộc Lê chúng ta cũng lợi hại hơn Hiên Viên Vệ một bậc, sao lại thất bại thảm hại?” Lão Kim nhíu mày hỏi.
Trong mắt lão Kim, thực lực Cửu Lê mạnh như vậy, là thế lực không gì có thể lay động trên thế giới mẹ.
“Chúng ta cũng cho là như vậy, nhưng trong trận chiến Trác Lộc, Liệt Sơn Thị đứng về phía Đế Hồng Thị…” Lê Lạc Thủy lắc đầu đáp.
“Cái gì!”
Đám người lão Kim lập tức biến sắc, trên mặt toàn là vẻ khó tin.
“Liệt Sơn Thị sống ở một góc, quan hệ với các tộc khác luôn là nước sông không phạm nước giếng, càng không có liên quan gì với Đế Hồng Thị, sao lại đứng về phía bọn chúng chứ?” Trì Nghĩa thì thào nói.
Mặc dù những người này đã rời xa thế giới mẹ nhiều năm, nhưng vẫn vô cùng rõ ràng về những gút mắt giữa các thế lực lớn trên thế giới mẹ.
Liệt Sơn Thị là tên gọi Thần Nông Đại Đế dùng để đặt trên thế giới mẹ, bọn họ thực sự không nghĩ ra vì lý do gì mà Liệt Sơn Thị lại ra tay với Cửu Lê.
Lê Lạc Thủy lắc đầu: “Không rõ lắm, phụ thân không nói nguyên nhân cho chúng ta biết, ông chỉ bảo chúng ta rời đi…”
“Cho dù tạo ra con thuyền Thần vực cho các ngươi rời đi thì cũng không thể nào chỉ cho các ngươi một con thuyền mà thôi! Để lại một vài Hiên Viên Vệ cũng có thể diệt tộc!” Lúc Phù Nhị nói đến phân nửa, lão Kim khẽ huých ông một cái ông mới kịp phản ứng, bèn nói: “Xin lỗi, không phải ta hoài nghi sự sắp xếp của đại tù trưởng, chỉ là cái này rõ ràng không hợp lý”
“Thần vực… Có Viên Thừa Đạo bảo vệ hộ tống” Lê Lạc Thủy suy nghĩ một chút, sau đó đáp.
Trì Nghĩa cũng không nhịn được lên tiếng: “Viên Thừa Đạo? Xi Vưu Vệ Tam Tinh? Thực lực quá yếu, với thực lực của hắn thì còn lâu mới đủ tư cách bảo vệ Vương nữ”
Phù Nhị và lão Kim chưa từng nghe tới cái tên Viên Thừa Đạo, nhưng Trì Nghĩa lại biết.
Người này thực lực không mạnh nhưng rất có mưu lược, là một vị quân sư tương đối nổi tiếng trong tộc Lê. Tuy nhiên, về sức chiến đấu thì người này còn lâu mới có thứ hạng trong tộc Lê.
Theo lý thuyết, cho dù Cửu Lê thất bại thê thảm như thế nào đi chẳng nữa, xuống dốc thế nào đi chăng nữa thì chí ít cũng phải có vài cường giả bảo vệ hộ tống.
Đừng nói Xi Vưu Vệ Ngũ Tinh như lão Kim, cho dù là tám mươi mốt Ma Thần đều ra quân thì cũng rất bình thường!
Lê Lạc Thủy không biết đáp lại như thế nào, cũng rơi vào trầm tư.
Đúng rồi, vì sao phụ thân lại sắp xếp như vậy…
Đúng lúc này, một cánh tay dài rộng vòng lấy đầu vai Lê Lạc Thủy, La Tiêu cười nhẹ một cái rồi nói: “Nếu chỉ để giữ lại chút huyết thống cho tộc Lê thì cứ phái một cường giả tộc Lê, dồn tất cả mọi người trong tộc Lê vào trong đó rồi chạy trốn mới là nhanh gọn nhất. Dù sao Hỗn Độn rộng lớn như vậy, Đế Hồng Thị làm sao mà tìm được? Chẳng hay ta nói có đúng hay không?”
La Tiêu hỏi ngược lại như vậy, khiến nhóm lão Kim, Phù Nhị hơi sững sờ.
Mặc dù biết tên thánh nhân này là phu quân của Lê Lạc Thủy, nhưng nhóm Xi Vưu Vệ này không có hứng thú. Người đáng để bọn họ tôn kính là Lê Lạc Thủy và La Chinh…
“Nói cũng phải” Lão Kim gật đầu.
Muốn dồn hết toàn bộ người dân tộc Lê vào thế giới bên trong cơ thể của những cường giả Bỉ Ngạn cảnh này cũng không thành vấn đề.
“Nhưng Xi Vưu lại không làm như vậy, chứng tỏ ông ấy đã lén phóng chiếc thuyền này vào trong Hỗn Độn, những người khác không hề hay biết” La Tiêu Tiếp tục nói.
“Cho dù là lén phóng chiếc thuyền Thần vực này cũng không ảnh hưởng đến việc phái cường giả lợi hại hơn đến trấn giữ” Trì Nghĩa phản bác.
“Sau đó thì sao? Chiếc thuyền này chỉ để lưu giữ huyết thống Cửu Lê các ngươi? Để tộc Lê sống vô lo vô nghĩ trên chiếc thuyền này? Nếu chỉ vì như vậy, hẳn là Xi Vưu phải có lựa chọn tốt hơn” La Tiêu tiếp tục nói.
Lão Kim nhìn chằm chằm La Tiêu, hỏi: “Dường như ngươi biết gì đó?”
Từ sau khi “Thánh tộc” đột nhiên biến mất, Thần Vực bị các thần dân đời sau chiếm cứ mới từ từ sinh ra những nhân vật ưu tú như Đông Phương Thuần Quân, La Tiêu, Cố Bắc. Nhưng những người này đã không còn thuộc về truyền thừa của Cửu Lê, bọn họ không có huyết thống Cửu Lê.
Đối với những người này, Thần vực là một di tích rộng lớn, bọn họ tu luyện, nghiên cứu ở trong đó, tiến từ chân thần cấp thấp đến thánh nhân, khám phá từng bí ẩn trong Thần vực, đồng thời cũng có rất nhiều suy đoán về Thần vực.
Nguồn gốc của Thần vực, sự biến mất của Thánh tộc đều là những bí mật từ thời viễn cổ, những bí mật này được kể thành đủ các loại truyền thuyết.
Mãi đến khi Lê Lạc Thủy xuất hiện, những truyền thuyết này mới biến mất…
La Tiêu đã biết lai lịch của Thần vực, cũng biết thực ra bên ngoài Thần vực còn có không gian rộng lớn hơn nữa, thậm chí ở đó còn có cường giả Bỉ Ngạn cảnh lợi hại hơn cả thánh nhân.
Nhưng có một vấn đề vẫn luôn làm ông nghi hoặc, rốt cuộc mục đích của Xi Vưu khi tạo ra chiếc thuyền này là gì?
“Thứ quan trọng nhất trên chiếc thuyền này có lẽ không phải Đằng Xà kiếm, cũng không phải các cấm địa lớn, thậm chí không phải bản thân chiếc thuyền, mà là hai hạt giống kia và xích Lượng” La Tiêu thản nhiên nói.
“Hạt giống? Xích Vô Lượng?”
Mấy người Xi Vưu Vệ nghe mà mờ mịt.
Bấy giờ Lê Lạc Thủy mới giải thích: “Hai hạt giống kia và xích Vô Lượng đều là phụ thân cho ta, là Định Huyết Bí Chủng lục văn. Một hạt trong đó là huyết thống của tộc Lê, một cái khác là huyết thống tộc Nữ Oa. Định Huyết Bí Chủng lục văn của tộc Nữ Oa nghe nói là do Nữ Oa đích thân giao cho phụ thân”
Nói xong, Lê Lạc Thủy đưa mắt nhìn sang hướng khác.
Nhóm Minh Vi của tộc Nữ Oa chưa từng tham gia vào cuộc nói chuyện này, bởi dù sao đây cũng là việc nội bộ của tộc Lê. Thế nhưng, khi nghe đến việc Nữ Oa giao Định Huyết Bí Chủng lục văn, Minh Vi đột nhiên mở hai mắt ra.