Lúc La Chinh rời thành Vạn Linh đã triệu hồi Xích Điện và Huyết HốngNhững ngày qua Huyết Hống thường xuyên vác cây gậy kim loại khổng lồ kia đi qua đi lại trước phủ Thành Vệ. Ngoài tộc trưởng Xích Điện của tộc Dẫn Dứu ra, không ai dám tùy tiện tới gần, một kích toàn lực của Huyết Hống trong lúc cáu kỉnh đủ để đập bất kỳ sinh linh nào thành bánh thịt.
Mấy ngày trước hắn ta dẫn quân, chuẩn bị phá thành Thiên Thủy thì bị La Chinh cưỡng chế triệu hồi!
Một khi nghĩ đến chuyện này, cứ như có cái gai mắc nghẹn ở trong cổ họng vậy, khiến hắn ta vô cùng kích động.
Mấu chốt là Huyết Hống còn lo lắng cho an nguy của La Chinh và Phượng Ca. Ám vực hung hiểm hơn Quang Vực nhiều, La Chinh tùy tiện xông vào như vậy nhất định dữ nhiều lành ít.
Mấy ngày này mấy lần Huyết Hống muốn dẫn tộc Cự Nhân tấn công thành Thiên Thủy nhưng đều bị Xích Điện ngăn cản. Xích Điện hoàn toàn không sợ thế lực còn sót lại trong thành Thiên Thủy, chỉ là dưới tình huống La Chinh không có ở đây, nó sẽ không tự tiện hành động.
Ngay khi Huyết Hống càng ngày càng lo âu, La Chinh và Phượng Ca cuối cùng cũng xuất hiện ở thành Vạn Linh.
Sau khi Huyết Hống thấy La Chinh, thân hình vạm vỡ nghênh đón La Chinh, trên mặt lại toát ra vẻ kích động: “Thành Vệ đại nhân bình yên trở về rồi!”
La Chinh biết Huyết Hống kích động phần nhiều là lo nghĩ cho lợi ích của hắn ta và tộc Cự Nhân, nhưng một sinh linh Bỉ Ngạn thấp thỏm lo cho an nguy của mình như thế vẫn khiến La Chinh cực kỳ cảm động.
Trong đại đường phủ Thành Vệ, nhân vật quan trọng của tộc Dẫn Dứu và tộc Cự Nhân đều tề tụ ở đây.
Những sinh linh Bỉ Ngạn trong thành Vạn Linh còn chưa biết La Chinh đã tới thành Thiên Thủy, Xích Điện nổi điên một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Không biết Thành Vệ đại nhân định khi nào thì tấn công thành Thiên Thủy?”
“Ta đã đi qua thành Thiên Thủy” La Chinh dửng dưng nói.
“Đi qua?” Cặp mắt cỡ hạt đậu nành của Xích Điện lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tộc Tinh Chuẩn đã chạy trốn khỏi thành Thiên Thủy, đã không còn ai dám chống cự, các ngươi dẫn người tới tiếp quản thành Thiên Thủy là được” La Chinh nói.
Tộc Tinh Chuẩn có chạy trốn đi đâu đi nữa vẫn ở bên trong Thập Tứ Trọng Thiên. Không có thành Thiên Thủy làm căn cơ, lại bị La Chinh làm tổn hại nghiêm trọng, trong thời gian ngắn đại tộc này không thể nào khôi phục nguyên khí.
Đương nhiên La Chinh không có tâm tư đuổi theo truy giết tộc Tinh Chuẩn còn sót lại, đến lúc đó để đại tộc trong thành Thiên Thủy và thành Vạn Linh đuổi giết là được.
Ba ngày sau, tộc Cự Nhân và tộc Dẫn Dứu tới tiếp quản thành Thiên Thủy.
Quả nhiên như lời La Chinh đã nói, sau khi vào thành không có bất kỳ ai dám ngăn cản, thậm chí mấy đại chủng tộc trong thành Thiên Thủy còn tranh nhau nương nhờ tộc Dẫn Dứu và tộc Cự Nhân.
Xích Điện và Huyết Hống biết mấy đại chủng tộc liên hiệp với nhau cũng có sức đánh một trận, có thể thuận lợi tiếp nhận thành Thiên Thủy như vậy nguyên nhân lớn nhất vẫn là La Chinh!
Như vậy, La Chinh coi như đã chiếm cứ hai tòa thành trong Thập Tứ Trọng Thiên.
Sau khi làm xong những chuyện này, La Chinh cũng mời Lê Sơn vào thành Vạn Linh.
Lê Sơn vốn muốn từ chối, dù sao nhiều năm qua cứ điểm của Lê Sơn chưa từng xây dựng ở trong thành.
Nhưng La Chinh không muốn có người lại có ý đồ La Yên nữa, cuối cùng vẫn thuyết phục người của Lê Sơn, dời cứ điểm của Lê Sơn vào trong thành Vạn Linh.
…
Toàn bộ Thập Tứ Trọng Thiên bây giờ đều thuộc về Thái Nhất Thiên Cung, hoặc nói đúng hơn là rơi vào trong tay La Chinh. Tin tức này lại một lần nữa khiến vùng đất Kiếm Đỗng sôi trào.
Tất cả đệ tử Thiên Cung đều có thể đi nghênh ngang trong Thập Tứ Trọng Thiên, nếu là hai tháng trước, đó là chuyện khó có thể tưởng tượng nổi!
Các đệ tử Thiên Cung ở tầng một tôn kính La Chinh như thần.
Mấy ngày sau, lại đến đầu tháng. Dựa theo quy định của vùng đất Kiếm Đỗng, tất cả các đệ tử của vùng đất Kiếm Đỗng đều tự động đạt được một quyền khiêu chiến, có thể khiêu chiến tất cả đệ tử trong tầng thứ nhất, qua đó quyết định vị trí của mình trên Bài Danh Thạch.
Các đệ tử xếp trong mười hạng đầu cũng ngấp nghé vị trí thứ nhất của La Chinh, muốn kéo hắn xuống. Nhưng vì tháng trước La Chinh bế quan, tầng một lại không có ai dám quấy rầy hắn.
Hôm nay đã tới tháng mới, các đệ tử tầng thứ nhất đều lũ lượt lựa chọn xuất quan, lựa chọn đối thủ của mình tiến hành khiêu chiến, đệ tử thiên Cung đã vây kín quanh đài thi đấu ở phía sau tòa kiến trúc đồng xanh.
Sau khi từ phòng số một đi ra ngoài, La Chinh cũng đi tới bên cạnh đài thi đấu.
Hắn vừa mới xuất hiện đã khiến không ít người chú ý.
“La Chinh xuất quan rồi!”
“Lần này hắn định sử dụng quyền khiêu chiến của mình chứ?”
“Hắn sẽ không khiêu chiến tầng thứ hai chứ?”
“Có thể…”
La Chinh không để ý đến những tiếng nghị luận kia, đưa mắt nhìn lên đài thi đấu.
Trên đài thi đấu có hai người đang quyết chiến, một trong số đó là Sầu Tuẫn, người còn lại là một đệ tử của vùng đất Kiếm Đỗng, tên là Triệu Cửu Tương, xếp hạng thứ sáu trăm.
Sầu Tuẫn là đệ tử mới lên cấp, lần thứ hai sử dụng quyền lợi khiêu chiến của mình đã dám khiêu chiến đệ tử xếp hạng sáu trăm, cũng rất can đảm.
Trên thực tế lần này biểu hiện của người mới cũng không tệ, ví dụ như mấy người Phượng Ca, Lăng Sương, Mạc Nhất Kiếm và mấy người khác đều tiến vào thứ hạng một nghìn vào tháng đầu tiên tới đây, so với trước kia thì đã vô cùng đáng kinh ngạc.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại xuất hiện tên quái vật La Chinh này, so ra thì chênh lệch giữa đôi bên quá lớn, biểu hiện “đáng kinh ngạc” của đám người Mạc Nhất Kiếm, Sầu Tuẫn căn bản không hấp dẫn nổi hứng thú và chú ý của những người khác.
“Bốp, bốp, bốp!”
Sầu Tuẫn trên đài thi đấu lượn vòng quanh Cửu Tương như một cơn gió.
Dưới tình huống không thể dùng tín vật Bỉ Ngạn, hai người so đấu bằng sức mạnh, cường độ thân xác và cả kỹ năng thuần túy.
Triệu Cửu Tương chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt cường độ thân xác, nhưng thân pháp không bằng Sầu Tuẫn, mỗi khi Triệu Cửu Tương muốn đến gần Sầu Tuẫn luôn bị Sầu Tuẫn né tránh một cách khéo léo.
Số lần né tránh càng nhiều, Triệu Cửu Tương bắt đầu mất kiên nhẫn. Nhịp bước dưới chân đột nhiên tăng nhanh, muốn đẩy Sầu Tuẫn vào góc chết.
Nhưng Sầu Tuẫn dường như đã tính toán xong từ trước, chỉ khẽ lắc vai đã lướt qua bên người Triệu Cửu Tương linh hoạt như một con cá.
Triệu Cửu Tương không ngờ đến chiêu này, đã để hở sau lưng.
Cơ hội như vậy, Sầu Tuẫn sao có thể bỏ qua?
Hắn ta dừng chân, xoay người dồn nén sức mạnh của bản thân tới mức tận cùng, đánh ra ba chưởng về phía Triệu Cửu Tương!
“Tam Điệp Lãng!”
Sầu Tuẫn làm việc chú trọng mưu tính rồi mới hành động, sở dĩ hắn ta dám khiêu chiến Triệu Cửu Tương ở vị trí hạng sáu trăm cũng là vì bản thân mới dung hợp một món tín vật Bỉ Ngạn mới ở Thập Tứ Trọng Thiên. Tín vật Bỉ Ngạn ở bên trong Dục Giới ban cho sức mạnh Bỉ Ngạn mạnh hơn, đây cũng là sức mạnh của Sầu Tuẫn.
Ba chưởng hắn ta toàn lực đánh ra có ẩn chứa huyền cơ bên trong, mỗi một chưởng đều đến gần ba nghìn thần quân lực, ba chưởng lại chồng lên nhau, uy lực mạnh hơn.
Triệu Cửu Tương tiến vào Hồn Nguyên cảnh đã lâu, tu luyện lâu dài, Hồn Nguyên Chi Linh trong cơ thể sớm đã có bước tiến nhảy vọt, nhưng vẫn khó mà giữ vững trước công kích như vậy.
Chưởng lực hùng hồn từ lưng ông ta đánh thẳng vào trong cơ thể, Hồn Nguyên Chi Linh trong thân thể ông ta lần lượt rơi vào mệt mỏi, sức mạnh còn lại vẫn mãnh liệt quấn quanh trong cơ thể ông ta, bức ra một ngụm máu tươi.
“Đa tạ” Sầu Tuẫn chắp tay với Triệu Cửu Tương.
Triệu Cửu Tương hơi suy sụp, thua dưới tay đệ tử mới lên cấp đúng là nỗi nhục cực lớn, nhưng nghĩ tới chuyện tên Thuần Hạo kia cũng thua đệ tử mới lên cấp, trong lòng Triệu Cửu Tương lại cân bằng hơn một chút, bình thản gật đầu rồi rời khỏi sân đấu.
“Triệu Cửu Tương mà lại bị đánh bại?”
“Cũng không thể coi thường tên Sầu Tuẫn kia, mới vào vùng đất Kiếm Đỗng nửa tháng đã đánh bại được Triệu Cửu Tương!”
“Lợi hại thì lợi hại, nhưng vẫn không thể so được với La Chinh…”
Sầu Tuẫn ở trên đài thi đấu nghe vậy, trên mặt cũng nở nụ cười bất đắc dĩ.
Tín vật Bỉ Ngạn mà hắn ta mới dung hợp là tín vật được tộc Nhĩ Thử tặng cho, mà nguyên nhân tộc Nhĩ Thử tặng hắn ta tín vật Bỉ Ngạn đương nhiên là vì nể mặt La Chinh rồi. Dù sao thì cả thành Vạn Linh đều đang lấy lòng La Chinh.
Còn so sánh mình với La Chinh á?
Trước khi vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới, Sầu Tuẫn còn cho rằng mình có cơ hội, nhưng bây giờ, chính hắn ta cũng cảm thấy đó là lời nói đùa mà thôi.