Thấy vậy, La Chinh không dám do dự nữa, hắn cung kính quỳ lạy bóng người kiaLúc trước hắn do dự là vì bỗng nhiên phải bái sư. Nhưng suy nghĩ của hắn cũng rất nhanh nhạy. Nếu hắn đã nhận y bát* của Phủ chủ, vậy thì chắc chắn phải bái sư. Dưới gối đàn ông có vàng, làm sao La Chinh có thể tùy tiện quỳ lạy người khác?
* Y bát: Ở đây ý chỉ những gì được Phủ chủ truyền lại, bao gồm cả Tiên Phủ và tất cả những thứ bên trong.
Nhưng nếu đã bái sư, hắn cũng không cứng đầu nữa, mà đương nhiên sẽ hành lễ theo quy củ.
Vị Phủ chủ này lại là người cực kỳ thoải mái, không quá coi trọng nghi lễ bái sư. Ngay lúc La Chinh dập đầu, một luồng sức mạnh vô hình đã ngăn cản hắn, đỡ hắn đứng thẳng dậy.
“Được rồi…” Phủ chủ gật đầu, “Chúng ta là người tu luyện, cũng không cần để ý lễ nghi thế tục. Ngươi đã chịu bái ta làm thầy, tất nhiên ta sẽ truyền thụ công pháp trong quyển sách này cho ngươi. Ngươi có biết vì sao ta lại phải thiết kế ra một con đường trước quyển sách này hay không?”
“Đồ nhi không biết…” La Chinh lắc đầu.
Phủ chủ tiếp tục nói: “Ta đã mất tới vạn năm, suy diễn ra vô số, cuối cùng đã sáng tạo ra một con đường mới. Có điều, cuối con đường này là cái gì thì ta cũng chưa rõ. Nhưng điểm xuất phát của công pháp này chính là lấy hỗn độn thay thế cho chân nguyên. Việc này cần phải đánh nát đan điền, sau đó dẫn hỗn độn vào trong cơ thể. Chỉ những ai có nghị lực cao và thật kiên trì thì mới có thể chịu đựng được nỗi đau đớn này. Mặc dù ngươi dựa vào chính nghị lực của mình để vượt qua con đường kia, nhưng ta vẫn muốn nhắc ngươi, nỗi đau khi lấy hỗn độn thay thế chân nguyên không phải là điều mà ngươi có thể tưởng tượng được đâu, hiểu chưa?”
La Chinh gật nhẹ đầu, thận trọng đáp: “Đồ nhi hiểu rồi”
Phủ chủ mỉm cười: “Bây giờ nói hiểu cũng vô dụng. Đến lúc đó ngươi sẽ cảm nhận rõ sự đau đớn này” Nói xong, Phủ chủ lại đánh giá La Chinh một chút: “Thật kỳ lạ, bên trong cơ thể ngươi hình như có Hồng Mông Thiên Cương? Ngươi đã dùng Hồng Mông Thiên Cương để rèn luyện cơ thể ư?”
La Chinh gật đầu, trong mắt sư phụ, dường như hắn chẳng còn chỗ để che giấu bí mật của thân thể mình.
“Cơ thể của ngươi hơi lạ” Phủ chủ khẽ gật đầu, nhưng ông cũng không nói thẳng ra bí mật trong cơ thể của La Chinh: “Rèn thể là một chuyện rất đau đớn, nhưng sự đau đớn khi lấy hỗn độn thay thế chân nguyên có lẽ còn đau hơn gấp trăm nghìn lần…”
Đau đớn là một thứ không cách nào định lượng được. Có một số nỗi đau nhiều người không chịu đựng được, nhưng nhiều người lại có thể vượt qua.
Vị Phủ chủ này biết rõ trong đó có sự chênh lệch đến nghìn lần. Hẳn là ông ấy đã biết rất rõ về nỗi đau này, cho nên ông không nói ngoa.
La Chinh gật đầu: “Nếu đồ nhi đã bái sư, thì cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi”
“Ừm…” Phủ chủ nói: “Nếu ngươi đã có thể sống sót qua con đường kia thì ngươi xứng đáng được công nhận. Vậy, ta sẽ vì ngươi mà gieo xuống một chút hỗn độn!”
Nói xong, Phủ chủ chỉ tay về phía xa. Ở sâu trong không gian, một luồng sương mù xám xịt lập tức xuất hiện.
“Đây chính là hỗn độn ư?” La Chinh nhìn chằm chằm vào luồng sương mù xám xịt kia, lông mày nhướng lên.
Luồng hỗn độn kia quanh quẩn trên không trung một vòng, sau đó bay thẳng vào bụng La Chinh. Chỉ trong nháy mắt, nó đã chui thẳng vào đan điền của hắn.
Từ đầu đến cuối, La Chinh vẫn không cảm nhận được điểm khác thường nào. Nhưng khi luồng sương mù kia chui vào trong đan điền thì hắn có cảm giác phần bụng giống như bị kim đâm, hơi nhói đau…
“Ta đã gieo hỗn độn cho ngươi” Phủ chủ thản nhiên nói.
La Chinh thử vận chuyển chân nguyên, cũng không thấy có gì khác thường, không thấy cái gọi là đau đớn không chịu đựng được. Hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu. Hắn cho rằng bây giờ hắn sẽ đau đến chết đi sống lại, nhưng hiện tại lại không có cảm giác gì.
Thấy sắc mặt của La Chinh như vậy, Phủ chủ mỉm cười: “Mới chỉ là gieo hỗn độn vào trong đan điền của ngươi thôi. Vi sư sẽ truyền cho ngươi một bộ công pháp, nuôi dưỡng hỗn độn. Đến lúc đó ngươi sẽ hiểu…
Nói xong, trời đất xung quanh liền quay cuồng. Từng câu khẩu quyết công pháp huyền ảo được rót vào trong đầu La Chinh. Trong lúc truyền công pháp cho La Chinh, Phủ chủ đột nhiên “A” lên một tiếng, trên mặt là vẻ kinh ngạc… Không ngờ chín con Chân Long lại bị đỉnh Thần Hỏa trấn áp…
“Ha ha, cơ duyên của đồ nhi cũng không nhỏ nhỉ?” Với bản lĩnh cao cường của mình, sao Phủ chủ có thể nhận người thường làm đồ đệ cho được?
Trên thực tế, trong số những năm tháng vô tận này, ông cũng chỉ mới nhận hai đồ đệ, chẳng qua ông không nói cho La Chinh biết. Đồ nhi tự có cơ duyên của mình, ông làm sư phụ cũng sẽ không can thiệp quá nhiều. Nhưng nghĩ đến lai lịch của đỉnh Thần Hỏa, ông vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Nếu sau này ngươi phi thăng Thượng Giới, nhất định không được tiết lộ về đỉnh Thần Hỏa trong đầu. Trước khi ngươi thật sự trưởng thành, đây là bí mật lớn nhất cần phải che giấu”
“Đỉnh Thần Hỏa?” La Chinh cũng biết, muốn che giấu bí mật của mình trước mặt sư phụ là một chuyện viển vông. Tuy nhiên, khi nghe sư phụ đọc thẳng tên lò luyện thần bí này ra thì hắn vô cùng ngạc nhiên.
La Chinh biết lò luyện thần bí này có lai lịch không nhỏ, nhưng Thanh Long không chịu nói, hắn cũng chẳng biết tìm hiểu ở đâu. Cho nên, hắn nào biết tên của lò luyện thần bí này?
Bây giờ thông qua sư phụ, hắn đã biết được tên của nó.
Nhưng có vẻ sư phụ hắn cũng không muốn nói quá nhiều về đỉnh Thần Hỏa, mà chỉ nói: “Mặc dù ta đã lưu lại một hình chiếu trong sách, nhưng hôm nay nhận ngươi làm đồ đệ, vi sư cũng không có quà gặp mặt. Ta chỉ có những vật này, có lẽ ngày sau ngươi sẽ cần dùng đến…”
Sau khi nói xong, bóng người ông nhẹ nhàng vung tay lên. Một vài món đồ sáng lấp lánh bay đến chỗ La Chinh.
La Chinh nói một câu cảm ơn, sau đó thu tất cả vào trong tay. Hắn phát hiện ra đây đều là những mảnh vỡ trong suốt sáng lấp lánh, nhưng bên trong mảnh vỡ lại có mấy bảo vật được cất giữ.
“Được rồi, ta rời đi đã lâu, hình chiếu linh hồn này cũng chỉ tồn tại được trong thời gian ngắn. Ta đã gieo hỗn độn và truyền dạy công pháp cho ngươi, ngươi hãy cố gắng tu luyện. Biết đâu có một ngày vi sư sẽ từ ngoại vực vô tận trở về, khi đó vi sư sẽ kiểm tra lại thực lực của tên đồ đệ hời nhà ngươi…” Tiếng nói càng lúc càng nhỏ, bóng người kia cũng càng lúc càng mờ.
“Nhưng vật này dùng như thế nào?” La Chinh vuốt ve mảnh vỡ trong tay. Kích cỡ của mảnh vỡ còn không bằng ngón tay cái của La Chinh, rất dễ bỏ túi.
“Bóp nát là được” Bóng người càng lúc càng mờ, giọng nói cũng nhỏ đến mức không thể nghe được.
“Bóp nát?” Ánh mắt La Chinh lóe lên, nhìn bóng người đã hoàn toàn biến mất, khó hiểu hỏi: “Đồ đệ hời… hời chỗ nào?”
Đúng lúc này, giọng nói của Thanh Long vang lên: “Ha ha, tự nhiên vớ được một đồ đệ như ngươi, tất nhiên là ông ta kiếm hời rồi” Vừa nãy Thanh Long không dám nói câu nào, nhưng nó biết, nếu sư phụ của La Chinh đã phát hiện ra đỉnh Thần Hỏa, thì tất nhiên cũng sẽ phát hiện ra chín con Chân Long, chẳng qua ông ấy không có hứng chỉ ra mà thôi. Người ta không nói, Thanh Long tất nhiên cũng không chủ động hiện thân.
“Cái này mà cũng gọi là kiếm hời?” La Chinh dở khóc dở cười.
Hắn mò được một bộ công pháp trong Tiên Phủ, lại còn lấy được những “vật phẩm” này, nhìn từ góc độ nào cũng là La Chinh kiếm được lợi.
Thanh Long lại cười: “Nhận một người có thể nở ra hoa sen đại thừa làm đồ đệ, tất nhiên là kiếm hời rồi…” Góc nhìn vấn đề của Thanh Long đương nhiên khác với La Chinh.
La Chinh không quan tâm vấn đề này quá nhiều. Lúc này, bên trong không gian phía sau xuất hiện một cánh cửa, tất nhiên là cánh cửa trên bức tranh bên ngoài kia lại mở ra. La Chinh vừa nắm chặt những mảnh vỡ sáng lấp lánh trong tay, vừa bay ra bên ngoài.
Trong quá trình này, La Chinh dựa theo lời sư phụ chỉ dạy, bóp nát một mảnh vỡ trong tay. Mảnh vỡ kia nhìn thì rất cứng, nhưng thật ra lại rất giòn, xốp. Chỉ cần bóp nhẹ một cái là vỡ ngay. Bên trong mảnh vỡ thứ nhất là một tấm điêu khắc to bằng bàn tay, là hình của một con gấu đang há miệng.
“Đây là vật gì?” La Chinh tò mò nhìn miếng điêu khắc.
Ngay cả kẻ có kiến thức rộng rãi như Thanh Long cũng phải nhìn chằm chằm tấm điêu khắc to chừng bàn tay kia, trên mặt hiện vẻ do dự.
Đúng vào lúc này, La Chinh đã bước ra khỏi quyển sách. Tiên trong sách nhìn tấm điêu khắc trong tay La Chinh, cười nói: “Quả nhiên chủ nhân đã lưu lại truyền thừa trong quyển sách. Ngài ấy đã để lại Thét Lệnh cho ngươi”
“Thét Lệnh!” Thanh Long nghe xong, kinh hãi thốt lên trong đầu La Chinh.