Đám người Phục Hy, Đông Hoàng liên tục đặt câu hỏi. Thông qua những câu hỏi này, bọn họ mới có hiểu biết sơ bộ về đảo Dạ KiếnSố lượng dị tộc trên toàn bộ dãy núi hình vòng cung của hòn đảo Dạ Kiến này nhiều đến lạ thường, có đến hơn hai nghìn dị tộc! Trên một hòn đảo nho nhỏ lại có nhiều chủng tộc như vậy, đúng là khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Gần như trong mỗi một ngọn núi đều có một đến hai dị tộc, mà thực lực của những dị tộc này chia làm ba cấp bậc, tộc nhân tộc Mộc Diệp thuộc về loại yếu nhất.
Cũng nhờ tộc Mộc Diệp hiểu rõ thực lực của mình yếu hơn, tranh đấu với ngoại tộc trước mới có thể sống sót trong hoàn cảnh phức tạp nơi này.
“Quỷ Quyệt gai độc mà tộc Mộc Diệp các ngươi sử dụng cũng bắt được trong ngọn núi này?” Phục Hy lại hỏi.
Phục Hy hỏi như vậy, ánh mắt của đám người Nữ Oa đều trở nên cực kỳ chăm chú. Điều này liên quan đến một vấn đề rất quan trọng, Quỷ Quyệt trên đảo Dạ Kiến nhiều như vậy là từ đâu tới?
Trước khi bọn họ tới ngọn núi này, dọc theo đường đi cũng gặp không ít con lười Quỷ Quyệt, mà theo như lời Thương Đa nói, những con lười Quỷ Quyệt kia chỉ là một góc nhỏ của núi băng. Số lượng Quỷ Quyệt trên đảo Dạ Kiến nhiều và phong phú như vậy, vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Thương Đa lắc đầu nói: “Quỷ Quyệt trong núi đa số đều rất yếu, Quỷ Quyệt cường đại phần lớn là loại giết chóc, tuy rằng loại giết chóc cũng thích “Mê”, nhưng bọn chúng sẽ giết ngươi, sau đó cướp đoạt Mê trên người ngươi, không thích hợp để dung hợp. Quỷ Quyệt gai độc của bọn ta là lấy được từ trên núi quỷ”
“Núi quỷ?” Lông mày Phục Hy nhướn lên.
“Ở tít phía Tây của đảo Dạ Kiến, phía sau dãy núi hình vòng cung có một ngọn núi quỷ rất lớn, trên ngọn núi quỷ kia có đông đảo các loại Quỷ Quyệt loại hiền lành, dạng gì cũng có” Thương Đa tiếp tục nói.
Phục Hy vừa nghi hoặc vừa tò mò: “Ý các ngươi là các ngươi có thể tùy ý tiến vào một ngọn núi quỷ chọn Quỷ Quyệt?”
Thương Đa lắc đầu, nói: “Không thể tùy tiện tiến vào núi quỷ, phải tích lũy đủ số lượng “Mê” mới có thể vào”
“Tại sao lúc bọn ta từ hồ đi ra không thấy được ngọn núi quỷ kia?” La Chinh nghi ngờ hỏi lại.
Thương Đa ra vẻ hiểu rõ trong lòng, nói: “Chỉ khi vượt qua dãy núi hình vòng cung mới có thể thấy được, bên trong đảo không nhìn thấy”
La Chinh vẫn không tin như cũ, xoay người hỏi: “Thiên Truyền tiền bối, đảo Dạ Kiến này chỉ có một dãy núi hình vòng cung thôi sao?”
Lúc bọn họ từ trong hồ chui ra ngoài đã quan sát được toàn cảnh trên cả đảo Dạ Kiến, chỉ có một cái hồ cộng thêm một dãy núi hình vòng cung. Nếu thật sự tồn tại một ngọn núi quỷ lớn, bọn họ có thể nhìn thấy mới phải.
“Theo ta biết, đảo Dạ Kiến chỉ có diện tích lớn như vậy, một dãy núi, một cái hồ, bên ngoài dãy núi hình vòng cung chính là hư không” Thiên Truyền cực kỳ quả quyết nói.
Nghe thấy câu trả lời khẳng định này, trong mắt La Chinh hơi lóe lên vẻ lạnh lẽo: “Ngươi nói láo”
Huyết Lang khẽ móc tơ nhện màu bạc trên ngón tay một cái, tơ nhện màu bạc một lần nữa siết vào cổ Thương Đa, vết thương bị cắt ra nhanh chóng có máu tươi chảy xuống…
“Đau, đau…” Thương Đa bị đau, gần như là lạc giọng kiệt lực hô: “Thật đó! Tất cả những gì ta nói là thật! Không tin các ngươi hỏi tộc trưởng!”
Cổ Đa cũng vội vàng nói: “Đúng, đúng! Ngọn núi quỷ kia vẫn luôn trôi lơ lửng bên ngoài đảo Dạ Kiến, phải bay qua sau đó mới thấy được, các ngươi có thể phái người đi, xem thử là biết!”
Huyết Lang thấy dáng vẻ thành thật của Thương Đa và Cổ Đa, tơ nhện màu bạc trên đầu ngón tay gã hơi buông lỏng một chút: “Nhìn dáng vẻ của bọn họ không giống giả bộ”
“Chẳng lẽ thật sự có một ngọn núi quỷ…” Nữ Oa trầm giọng nói.
Dựa theo giải thích của Thiên Truyền, trên thế giới bên ngoài đài Thanh Thiên hiện đầy “hư trần”, những hư trần này có thể cắn nuốt tất cả vật chất và năng lượng.
Thiên Truyền đồng thời nói tới việc hắn ta có cách ngao du bên trong hư trần, chính là lợi dụng cái gọi là “linh chu”. “Linh chu” kia dùng chất liệu gì chế tạo ra thì Thiên Truyền không nói, có lẽ bản thân núi quỷ và linh chu đều có thể ngao du ở trong hư trần?
“Vấn đề này tạm thời gác lại” La Chinh lấy lại bình tĩnh, lại nói: “Hôm qua lúc ta nói tới Nhân tộc, ngươi nói ngươi không biết, bây giờ hỏi ngươi một lần nữa, đã từng gặp Nhân tộc hay chưa?”
Đây mới là vấn đề bọn họ quan tâm nhất, dù sao bọn họ cũng vì tìm Nhân tộc mà tới.
Đối mặt với câu hỏi này, Thương Đa lần đầu tiên do dự.
“Nói mau” Huyết Lang lạnh như băng thúc giục.
Thương Đa bèn nói: “Trước kia từng gặp một lần! Đó là một người đàn ông Nhân tộc dáng người khôi ngô, ngồi trên một đóa sen lửa, trong mắt cũng bốc lửa, mà bên cạnh hắn còn có một Quỷ Quyệt giao long hỏa hình. Con Quỷ Quyệt kia mạnh vô cùng, lúc ấy người đàn ông này đốt cháy hơn mười ngọn núi lớn, diệt cả tộc Chân Lôi và tộc Bạch Cốt lúc ấy đang như mặt trời ban trưa…”
“Không biết vì sao tộc Chân Lôi và tộc Bạch Cốt chọc phải người đàn ông Nhân tộc nọ, lửa của hắn ta thật sự rất lợi hại, hai ngọn núi lớn đều bị đốt thành nham thạch chảy vào trong hồ” Lúc ấy Cổ Đa cũng chứng kiến cảnh tượng đáng sợ đó, ngọn lửa kia thiêu mấy ngày mấy đêm mới tắt.
Phải biết tộc Chân Lôi và tộc Bạch Cốt từng là đại tộc số một số hai trên đảo Dạ Kiến, loại tộc nhỏ như Mộc Diệp này không thể so sánh được, nhưng người kia nói diệt là diệt!
Đàn ông Nhân tộc, dùng lửa, dáng người khôi ngô, sen lửa.
Đám người Nữ Oa đều đồng loạt nhìn La Chinh, bọn họ biết trong cơ thể La Chinh có bản tôn của những người đó.
Sau khi La Chinh liên lạc với thế giới bên trong cơ thể, từ trên đỉnh đầu hắn hiện ra một bóng người mơ hồ. La Chinh chỉ vào bóng người và hỏi: “Người đàn ông Nhân tộc mà các ngươi nói là hắn?”
Thân hình của Chúc Dung từ từ hiện rõ. Mặc dù chỉ có nửa người, khí tức khí hồn kia cũng không cường đại, nhưng sau khi Thương Đa và Cổ Đa nhìn thấy y, vẻ mặt lập tức biến thành sợ hãi.
“Đây, đây…”
“Đúng! Chính là vị đại nhân này! Vì sao vị đại nhân này ở bên trong cơ thể ngươi!”
Thương Đa và Cổ Đa đều lộ ra vẻ mặt như gặp ma.
Chúc Dung thấy hai vị tộc nhân tộc Mộc Diệp kinh hoàng và kính sợ như vậy, trên mặt ngược lại có vẻ đắc ý, xem ra bản tôn của mình lăn lộn trên đảo Dạ Kiến cũng không tệ lắm.
Sớm biết chuyện này thì Thương Đa căn bản không dám ra tay với những Nhân tộc xa lạ này.
“Vị đại nhân này đang ở nơi nào trên đảo Dạ Kiến?” La Chinh lại hỏi lần nữa.
Lần này Thương Đa vẫn lắc đầu: “Không biết, nhưng ta đoán có lẽ hắn đang ở trên núi quỷ, tồn tại cường đại thật sự trên đảo Dạ Kiến đều ở đó, vị đại nhân kia có lẽ cũng không ngoại lệ”
“Đã như vậy, chúng ta lên đường thôi” Đông Hoàng đề nghị.
Con ngươi của Nữ Oa nhìn lướt qua bên ngoài sơn động, hai ngón tay khẽ vân vê, hai Oa Ảnh nhỏ bé như con sâu giãy giụa thân thể, đây là cổ năng lượng mà Oa Ảnh biến thành.
Nàng nhét hai con cổ năng lượng này vào miệng Thương Đa và Cổ Đa: “Bảo tộc nhân của các ngươi biết điều một chút”
Con trùng năng lượng nhỏ này sẽ không ngừng bơi trong cơ thể hai người, ít nhất phải ba tháng năng lượng trong đó mới có thể suy kiệt, mà ở khoảng thời gian này chỉ cần một suy nghĩ của Nữ Oa, con trùng năng lượng nhỏ kia sẽ nổ tung.
Những tộc nhân tộc Mộc Diệp khác đã sớm canh giữ ở bên ngoài sơn động, bọn họ tay cầm trường cung tên nhọn, trên đầu tên lại có khí tức Quỷ Quyệt truyền ra ngoài, dáng vẻ như gặp đại địch.
“Mọi người buông vũ khí xuống!” Thương Đa hạ lệnh.
Vẻ mặt của các tộc nhân vẫn đầy thờ ơ, uy tín của Thương Đa không đủ để ra lệnh cho bọn họ.
Cổ Đa cũng thở dài, khuyên nhủ: “Buông vũ khí xuống, bọn họ không phải người các ngươi có thể đối phó, đừng gây ra họa diệt tộc cho tộc ta”
Vị tộc trưởng tộc Mộc Diệp này xem như đã nhìn ra, cho dù những người này chính diện khai chiến với tộc Mộc Diệp, chỉ sợ tộc Mộc Diệp cũng không phải đối thủ, Thương Đa không nên chọc vào những sát tinh này.