Phần năng lượng còn sót lại tỏa rộng khắp bầu trời, một lúc lâu vẫn không tan. Dù chỉ là phần còn sót lại nhưng nhiệt lượng chứa trong đó vẫn rất kinh khủng, khiến La Chinh và La Niệm đều cảm thấy nóng ran, giống như đang bị mặt trời nướng cháy“Đòn tấn công tưởng chừng bình thường nhưng uy lực lại đáng sợ đến vậy, Thiên Hoàn Trượng này mạnh quá…”
La Chinh vốn định nói rằng Thiên Hoàn Trượng lợi hại hơn so với trọng kiếm Bất Quy Tắc, nhưng khi nghĩ kỹ thì điều này cũng chưa chắc. Cả hai đều có thể sử dụng trọn vẹn sức mạnh từ Thâm Không, chỉ khác là Thiên Hoàn Trượng có trí tuệ và năng lực cao hơn thôi.
Bên trong trọng kiếm Bất Quy Tắc cũng có một linh thể nhưng linh thể này không quá thông minh, cuối cùng còn bị Hàng Cách Giả mê hoặc. Còn Thiên Hoàn Trượng, không những nó có thể nghe hiểu lời người ta nói mà còn có thể đưa ra nhận định thích hợp nhất để phóng ra Đa Phương Cực Thái cùng Thuần Năng Cực Thái.
Chẳng lẽ linh thể lưu giữ ký ức?
Một giả thiết nảy lên trong lòng La Chinh.
“Quả thật Thiên Hoàn Trượng rất lợi hại, nhưng ta cũng không yếu!” La Niệm vừa nói vừa vỗ lên ngực mình.
Lúc này La Chinh mới dời mắt nhìn sang cậu.
Bây giờ La Niệm cao đến hai mươi mét, trông như một người khổng lồ nhỏ. Mặc dù sức mạnh của cậu đã cạn kiệt hết nhưng sức sống vẫn ngời ngời, mỗi một cử động đều rất có sức lực. La Chinh chưa bao giờ thấy được cơ thể nào hoàn hảo như thế.
“Niệm Nhi, có chuyện gì mà con đã trở nên mạnh đến thế!”
La Chinh vô cùng kinh ngạc. Ngoại trừ thể Quỷ Quyệt thì chỉ có thân thể đã được Khởi Nguyên Thần Huyết tôi luyện ngàn vạn lần này của La Chinh mới là mạnh nhất. Song, khi đứng trước La Niệm, người làm phụ thân như hắn lại có cảm giác thua chị kém em!
Trước khi lên đường, La Niệm có thực lực cỡ nào, La Chinh là người biết rõ nhất. Hắn rất khó tưởng tượng ra thủ đoạn nào mới khiến cho Niệm Nhi đột nhiên tăng mạnh như thế.
“Không chỉ có cơ thể đâu…”
La Niệm cười đắc ý, sau đó phóng chút sức mạnh linh hồn còn sót lại của mình ra.
Trong Thâm Không, linh hồn cậu cũng được xem là hàng đầu. Mặc dù vì cậu tự dưng khi không lấy được nên chưa được tôi luyện đủ, nhưng chỉ từ khí tức linh hồn thôi là đã thấy cực kỳ khủng bố rồi.
La Chinh kinh ngạc một lúc lâu, sau đó mới vui mừng không thôi: “Thật không ngờ, thật không ngờ! Chuyến đi này Niệm Nhi đã thu hoạch được nhiều đến vậy, thật khiến vi phụ vui mừng quá đỗi…”
Được phụ thân khen ngợi, La Niệm càng kiêu ngạo ngẩng cao đầu. Rốt cuộc cậu cũng không cần sống dưới cái bóng của phụ thân mình nữa rồi.
Sau đó, hai người họ không nán lại trong Chủ Giới thêm nữa. Một mặt là vì thời gian vốn rất quý giá, mặt khác họ sợ Hàng Cách Giả đột nhiên xông ra.
Trước khi trở về, hai người thu nhặt tro cốt của Khương Tử Nha. Nếu không nhờ ông hy sinh thân mình vào lúc mấu chốt thì tình thế đã rẽ sang một hướng khác.
Sau khi thu nhặt toàn bộ tro cốt của Khương Tử Nha xong, hai mắt La Niệm đỏ ửng. Trong suốt quãng thời gian đi thám hiểm tự do vừa qua, cậu chỉ có duy nhất ông lão này bầu bạn. Bây giờ trơ mắt nhìn ông chết đi, đương nhiên cậu rất thương cảm.
“Nhân tộc chúng ta đã trải qua hơn nghìn kỷ nguyên, tất cả đều vì kháng cự lại tai kiếp này. Mỗi người đều nên có giác ngộ của việc hy sinh, bất luận là Khương Tử Nha, là ta, hay là nhóm anh kiệt Nhân tộc… Bây giờ con đã được thay da đổi thịt, con nhất định phải có loại giác ngộ này” La Chinh nghiêm mặt nói.
Không một người cha nào muốn để con cái mình đi hiến thân, cho dù lý do có cao thượng đến mấy đi chăng nữa. Thế nhưng cục diện hiện giờ chính là ngươi chết ta sống, chỉ cần là sinh linh của thế giới ngăn thứ ba thì không còn sự lựa chọn nào khác ngoại trừ phải đối chọi lại.
Dứt lời, La Chinh vỗ vỗ vai La Niệm.
“Đi thôi”
La Niệm điều chỉnh lại cảm xúc của mình, trên khuôn mặt tái xanh lộ vẻ trưởng thành, sau đó cậu không nhiều lời nữa mà dứt khoát đi theo La Chinh tiến vào trong cánh cửa. Hai người họ quay về lối đi trong bức tranh bất hủ.
Theo quy tắc trong lối đi, hai người vừa bước vào cửa là sẽ biến ngay thành một bức vẽ. Song, chỉ trong nháy mắt, La Chinh và La Niệm đã đứng ở trên bức tranh bất hủ. La Chinh cúi đầu nhìn, lập tức phát hiện một pháp trận Lục Mang Tinh bố trí tại cửa ra vào.
Đây là do Hồ Nữ sắp xếp…
Đây là lần đầu tiên La Niệm tiến vào bức tranh bất hủ, cậu nhìn trang “giấy trắng” dưới chân rồi nhìn khắp xung quanh, vô cùng tò mò.
“Đi nhanh đi, để tránh đêm dài lắm mộng” La Chinh căn dặn.
Hai người đi xuyên suốt qua bức tranh bất hủ, Hồ Nữ và Chấp Bút Giả đều không xuất hiện.
Khi đến phần cuối ở bên kia bức tranh, hai người đẩy cửa và quay về hành lang bên trong Đại Sai Tưởng phủ. Văn Địa Chi cùng Khổ Thụ, Lăng Sương và cả nhóm quái vật lông dài đều đang canh giữ trước cánh cửa ở hành lang.
Trên gương mặt xinh tươi của Lăng Sương như phủ lên một lớp băng tuyết, từ nãy đến giờ vẫn luôn xụ mặt. Còn Khổ Thụ đứng cạnh chỉ biết cười trừ, chọc giận con gái mình chính là kết cục như thế đấy.
Với tình hình này thì nếu La Chinh không thể thuận lợi trở về, e là Lăng Sương sẽ khó mà tha thứ cho người cha là ông.
“Kẹt kẹt!”
Cửa sắt bỗng nhiên bị đẩy ra, La Chinh cùng La Niệm nối bước tiến vào.
Mấy người Lăng Sương, Khổ Thụ cùng Văn Địa Chi đều đứng bật dậy.
“May mắn không để nhục sứ mệnh” La Chinh giơ Thiên Hoàn Trượng trong tay lên.
Đối với Lăng Sương thì Thiên Hoàn Trượng này chỉ là một khúc gỗ mục, đương nhiên nàng không để ở trong mắt, chỉ vội vàng nhào vào trong lòng La Chinh.
La Niệm sau khi bước vào trong đường hành lang thì đầu chạm lên cả đỉnh nóc, thấy vậy cậu chỉ biết bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Khổ Thụ, Văn Địa Chi cùng nhóm quái vật lông dài thì vô cùng phấn khởi nhìn chằm chằm Thiên Hoàn Trượng. Họ đều trông mong thứ này có thể hóa giải lời nguyền trên người họ…
Đương nhiên La Chinh đã để ý thấy biểu hiện của nhóm Văn Địa Chi, hắn chầm chậm ôm Lăng Sương chuyển sang một bên và nhìn Thiên Hoàn Trượng, nói: “Giải trừ lời nguyền trên người bọn họ!”
“Soạt…”
Năng lượng của Khởi Nguyên Thần Huyết lập tức bị hút đi.
Điều vượt ngoài dự đoán của La Chinh là việc hóa giải lời nguyền này cần không ít năng lượng!
Từng điểm sáng màu xanh lá cây đậm trôi nổi trong hành lang, lông tóc trên người họ bắt đầu dần dần biến hóa, hình thể thay đổi, hai tay từ từ rút ngắn lại và biến thành bộ dáng bình thường của loài người.
“A…”
Lăng Sương bỗng hét lên một tiếng, che mắt xoay người đi chỗ khác.
Quần áo của những Nhân Linh này đã mục nát từ lâu, mấy năm qua họ đều chỉ dùng lông tóc của mình để che phủ cơ thể, sau khi lời nguyền được hóa giải đương nhiên sẽ là cảnh tượng không được tao nhã lắm.
La Chinh cũng tỏ vẻ xấu hổ, hắn bèn dùng Tam Linh Kiến Vật Chân Ý tạo ra từng bộ quần áo bình thường.
Các Nhân Linh của Đại Sai Tưởng viện đã làm quái vật vô số năm rồi, bây giờ rốt cuộc khôi phục lại thành Nhân Linh, ai nấy cũng đều hưng phấn như đám trẻ. Bọn họ đùa giỡn, chơi đùa, sờ sờ khuôn mặt của mình, thậm chí còn chọc chọc vào mông người khác. Tất cả đều vui cười ầm ĩ không ngừng trong hành lang.
Khổ Thụ hiểu tâm trạng của họ nên cũng không khuyên can gì.
Lúc này, La Niệm nhìn trừng trừng Lăng Sương, trong mắt toàn là vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, giống như có chuyện gì đó nghĩ không ra.
“Niệm Nhi, sao vậy?” La Chinh không biết vì sao La Niệm có phản ứng này.
“Ta từng gặp một người có dáng vẻ rất giống nàng, giống cực kỳ” La Niệm nói.
“Rất giống?” La Chinh không để ý lắm: “Trùng hợp chăng?”
Người trong thiên hạ có cả tỉ, tướng mạo giống nhau nhiều như biển, ngay cả trong vùng đất sơ khai cũng có thể tìm ra người giống với Lăng Sương.
Khổ Thụ thì ngược lại, ông vội tra hỏi: “Ngươi gặp ở đâu?”
“Trong thế giới Hỗn Độn, nàng khảm trên vách tường ở hỗn độn, cả người đều không thể động đậy. Hơn nữa nàng đang gánh chịu một món Thánh Tá Chi Vật, cũng nhờ kết nối với Thánh Tá Chi Vật nên ta mới nhìn thấy nàng” La Niệm nói.
“Cái gì!” Sắc mặt Khổ Thụ thay đổi hoàn toàn.
La Chinh cũng nhận ra điểm bất thường.
Người con gái khảm trên vách tường hỗn độn có dáng dấp rất giống với Lăng Sương, e rằng đây chẳng phải chuyện gì trùng hợp.