La Chinh đập mạnh xuống dưới theo chỉ thị của Thiên Truyền“Rắc!”
Cú đánh này cũng hiện lên một ký hiệu độc đáo.
Ký hiệu thứ hai và ký hiệu đầu tiên có vẻ tương tự, chỉ là phương hướng khác nhau, tất nhiên phải có một mối liên quan nào đó.
Nhưng Thiên Truyền vẫn chưa đưa ra bất cứ một lời giải thích nào, vẫn tiến thẳng về phía trước, chỉ xuống đất cho La Chinh đập vỡ.
“Rầm, rầm, rầm, rầm…”
Một đài Thiên Thanh to lớn như vậy bị đập ra hai mươi cái hố, dưới đáy mỗi hố đều có một ký hiệu.
Lúc La Chinh đập cái hố cuối cùng, Thiên Truyền chợt đưa tay lướt nhẹ qua ký hiệu dưới hố, một vầng sáng màu vàng nhạt từ trong ký hiệu đột nhiên bùng lên.
Sau đó từng ký hiệu dưới hố lần lượt sáng lên. Lúc tất cả ký hiệu đều đã sáng lên, mọi người cũng cảm nhận được mặt đất đột nhiên rung lên một cái.
“Ầm!”
Trong đài Thanh Thiên vang lên một âm thanh trầm đục, như một thứ gì đó rất nặng mở ra.
Đài Thanh Thiên rộng lớn bắt đầu chuyển động chậm rãi, những cột đá đặt áo giáp lúc trước cũng lần lượt dâng lên, đồng thời chính giữa đài Thanh Thiên cũng xuất hiện một vết nứt rõ ràng, như một cái mai rùa bị chém từ chính giữa rồi từ từ tách ra, để lộ cấu tạo phức tạp bên trong.
“Cấu trúc của đài Thanh Thiên này thật là tài tình” Phục Hy tán thưởng.
“Giống như những cơ quan dưới chân Ức Vạn Tháp Sơn” Nữ Oa gật đầu nhìn Thiên Truyền và nói: “Có lẽ mấy thứ này đều là do những người kiến tạo thế giới tỉ mỉ chế tạo”
“Điều khiến ta cảm thấy hứng thú hơn chính là những áo giáp và vũ khí này! Chít!” Đôi mắt đậu tương của Thắng Thiên Thử Vương nhìn chằm chằm vào áo giáp trong những cây cột đá.
Ban nãy lúc nhìn thấy áo giáp và vũ khí trong đó, những người ở đây cũng cảm thấy hứng thú.
Nhưng Thiên Truyền đã cảnh cáo đống vũ khí và áo giáp này đều có cấm chế cường đại bảo vệ, sau đó đụng phải đám Quỷ Quyệt kia, cho nên bọn họ cũng không có ý đồ gì với chúng nữa.
Nhưng hiện tại toàn bộ đài Thanh Thiên đều đã “mở rộng”, khiến Thắng Thiên Thử Vương lại nảy sinh ý đồ.
“La Chinh, chúng ta có thể mang đi một ít áo giáp và vũ khí không? Chít!” Thắng Thiên Thử Vương hỏi.
Nếu những Bất Hủ cảnh sử dụng những vũ khí này, họ cũng có thể dùng ánh sáng Phá Diệt giết chết Quỷ Quyệt.
La Chinh suy nghĩ một chút, bèn hỏi: “Thiên Truyền tiền bối, đống áo giáp và vũ khí này để ở đây cũng vô dụng, có thể tặng cho ta và bằng hữu vài cái, nếu sau này có đụng độ với Quỷ Quyệt thì cũng có vài phần chắc chắn!”
Chỉ cần có thể sử dụng ánh sáng Phá Diệt thì mọi người ở đây đều sẽ có năng lực đối phó với Quỷ Quyệt.
Nghe đề nghị của La Chinh, Thiên Truyền xoay người nhìn hắn một cái, thoáng do dự.
Tuy đôi bên đều có hiểu biết nhất định về đối phương, nhưng Thiên Truyền còn chưa chắc chắn La Chinh có phải người cùng đường với mình hay không. Nói cách khác, ngay cả tương lai của chính mình Thiên Truyền còn rất mờ mịt. Hắn ta thân là người kiến tạo thế giới, vốn là một thành viên của Nhân Linh Môn. Nhưng rốt cuộc Nhân Linh Môn đã ra làm sao, vì sao Thập Phương Phủ lại tấn công mình, nguyên nhân vẫn còn chìm trong sương mù, thiếu niên tên La Chinh này có đáng tin cậy hay không?
Đây có lẽ là một dấu chấm hỏi lớn.
“Thiên Truyền tiến bối vẫn nghi ngờ lập trường và lai lịch của chúng ta phải không?” La Chinh hỏi.
“Phải” Thiên Truyền đáp.
La Chinh nghiêm mặt nói: “Thật ra tại hạ cũng không biết lập trường của Thiên Truyền tiền bối là thế nào, tin rằng hiện tại tiền bối cũng đang rất hoang mang, nhưng chúng ta có thể giúp tiền bối tìm kiếm chân tướng. Trước lúc xác định lập trường của tiền bối thì chúng ta có thể lựa chọn hợp tác”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của La Chinh, trong lòng Thiên Truyền có hơi xúc động, lập tức gật đầu nói: “Thật ra lập trường gì đó có lẽ đã không còn quan trọng nữa, nếu ngay cả Tứ Linh Môn đều đã ngã xuống đúng như những gì ngươi nói, thì những người kiến tạo thế giới như bọn ta đã bị vứt bỏ như những kẻ vô dụng từ lâu…”
Giày vò suốt hơn một nghìn kỷ nguyên Hỗn Độn mới thức tỉnh, lại phải đối mặt với cục diện như vậy, trong lòng Thiên Truyền vô cùng khó chịu.
“Thiên Truyền tiền bối tự xem nhẹ mình rồi” La Chinh lắc đầu: “Nếu các ngươi đã bị vứt bỏ thì Thập Phương Phủ sẽ không phái người canh giữ nơi này, Mạch phủ tướng kia cũng sẽ không đặc biệt tới đây”
Lời của La Chinh khiến trong lòng Thiên Truyền dễ chịu hơn một chút, bèn nói: “Số áo giáp và vũ khí này không thể tặng cho các ngươi, những người kiến tạo thế giới khác còn cần những thứ này để thức tỉnh”
Những người kiến tạo thế giới tiến tới đài Thanh Thiên chính là quá trình thỏa mãn chấp niệm, những vũ khí và áo giáp này chính là điều kiện cần để thức tỉnh, huống chi chúng cũng không thuộc về Thiên Truyền.
“Nhưng áo giáp và vũ khí đều không phải nguồn phát ra ánh sáng Phá Diệt” Thiên Truyền chỉ xuống dưới cột đá: “Thứ thực sự quan trọng nằm ở đó, ngươi lấy ra đây”
Mặc dù thấy hơi khó hiểu nhưng La Chinh vẫn tới gần cột đá rồi vươn tay sờ mó bên dưới.
Hắn vừa sờ một cái đã sờ được một phiến đá hình vuông lớn bằng bàn tay, chính giữa phiến đá hình vuông này được khảm một viên sỏi màu trắng, La Chinh cầm lấy đưa tới trước mặt Thiên Truyền và hỏi: “Tiền bối, đây là…”
“Đây cũng là đá thánh, chỉ là rất nhỏ” Thiên Truyền mỉm cười: “Ánh sáng Phá Diệt trong áo giáp và vũ khí là từ hòn đá thánh nhỏ bằng viên sỏi này mà ra”
Lúc này La Chinh mới chợt hiểu ra, đồng thời cũng có chút ngạc nhiên.
Một viên đá thánh nhỏ bằng hòn sỏi đã có thể cung cấp rất nhiều ánh sáng Phá Diệt, viên đá thánh cướp được từ tay Lôi Sát còn lớn hơn gấp trăm lần, chẳng trách ánh sáng Phá Diệt trong đó lại cuồn cuộn không ngừng.
“Ánh sáng Phá Diệt trong đá thánh dùng xong sẽ từ từ bổ sung trở lại, chính là vũ khí chống lại Quỷ Quyệt, mỗi người ở đây đều có thể lấy một viên” Thiên Truyền nói.
La Chinh thuật lại lời của Thiên Truyền cho những người ở đây, trong mắt bọn họ ánh lên vẻ kích động, nhất là ba huynh đệ thợ săn Bất Hủ.
Ánh sáng Phá Diệt khắc chế Quỷ Quyệt tới mức tuyệt đối, đúng là một món vũ khí lợi hại.
Nhận được sự chấp thuận, những người khác đều lấy một viên đá hình vuông từ dưới cột trụ.
Thiên Truyền hướng dẫn cho mọi người phương thức kích hoạt ánh sáng Phá Diệt, bọn họ nghe xong rồi cất giữ cẩn thận.
Sau đó Thiên Truyền mới đưa mắt nhìn về phía chính giữa đài Thanh Thiên, bên cạnh vị trí mở rộng có một vách tường: “Đã đến lúc rời khỏi nơi này rồi, đánh vỡ vách tường kia là được”
Nghe lệnh xong, La Chinh chợt bay lên, tung một nắm đấm về phía bức tường.
“Rầm rầm!”
Vách tường đổ ầm ầm, để lộ một đường hầm cao bằng nửa thân người.
La Chinh khom lưng chui vào đường hầm, đi được khoảng hai mươi trượng, trước mắt lại xuất hiện một bức tường khác, hắn lại tung ra một nắm đấm.
“Ầm!”
Bức tường sập xuống, một cái ao lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Những người khác nối đuôi nhau ra khỏi đường hầm, lại nhìn thấy ao nước và những bức tượng thanh đồng, trong lòng đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Sau chuyến này, Lê Sơn và thợ Săn Bất Hủ không có tổn thất, xem như một kết quả vô cùng may mắn.
Bên nhóm người áo đen lại ngã xuống hơn phân nửa.
Lúc trước trong lòng những người áo đen cũng hơi oán trách thủ lĩnh, dù sao mạo hiểm đi theo La Chinh cũng chẳng có lợi ích gì, đã thế còn mất đi nhiều huynh đệ như vậy.
Nhưng thủ lĩnh áo đen khuyên giải một hồi, bây giờ cảm xúc của bọn họ đã bình tĩnh rất nhiều.
Dù sao cũng nhờ La Chinh bọn họ mới lấy được trứng của chim ưng sáu đầu, bảo vệ được toàn bộ tộc Dạ Nhân, ân tình này lớn biết bao.
Huống chi mỗi người bọn họ còn lấy được một viên đá thánh, nhìn từ góc độ đối phó Quỷ Quyệt thì có thể xem như một thu hoạch lớn.