Mân Hồng và Mân Khải nghe La Chinh đột nhiên lên tiếng thì rất sốt ruột. Nếu La Chinh dâng trùng Ám Phỉ đã chết lên cho Vương Hầu, sợ là sẽ bị Vương Hầu đánh chết ngay lập tức!Mân Khải vội vàng chạy tới nói với La Chinh: “Anh bạn, bọn họ muốn trùng Ám Phỉ còn sống chứ không phải đã chết!”
La Chinh cười nhạt, nói: “Ta đang nói tới trùng Ám Phỉ còn sống!”
“Nhưng trùng Ám Phỉ còn sống lấy đâu ra…” Mân Khải vừa dứt lời đã nhìn thấy Phượng Ca rung nhẹ nhẫn tu di, một con trùng Ám Phỉ cao bằng nửa người đã rơi xuống mặt đất.
Con trùng Ám Phỉ này đâu ra vậy?
Hai huynh đệ Mân Khải, Mân Hồng trợn tròn mắt.
Ba con trùng Ám Phỉ có kích cỡ bằng người trưởng thành đã bị hai người bọn họ chém chết, không thể nào là con trước mắt này được. Hơn nữa hai huynh đệ nhớ rõ lúc trước La Chinh còn không biết trùng Ám Phỉ là thứ gì, càng không thể đi bắt!
Có một điểm còn quái dị hơn nữa…
Tuy con trùng Ám Phỉ này ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất, nhưng nó không hề ngủ say. Tính tình loài côn trùng này vô cùng nóng nảy, sao có thể nghe lời như vậy?
“Không cần nói nhiều, nộp lên đi” La Chinh thấp giọng nói.
Mân Khải và Mân Hồng ôm một bụng nghi hoặc, đặt con trùng Ám Phỉ kia lên bàn sắt. Hai người đi dọc theo đáy khe núi, đưa nó tới trước mặt Vương Hầu.
Bởi vì La Chinh và Phượng Ca vẫn chưa hiện thân, tộc Vương Hầu cũng không biết phía dưới có Nhân tộc tồn tại.
Con Vương Hầu cầm đầu dùng mắt đánh giá trùng Ám Phỉ một cái rồi bĩu môi, bên cạnh có người dọn trùng Ám Phỉ đi. Nó hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu ngựa đưa đội ngũ rời khỏi.
Ý định ban đầu của Vương Hầu là tìm một cái cớ để đồ sát tộc Trùng Sư, không ngờ tộc Trùng Sư này lại thật sự lấy ra một con trùng Ám Phỉ thứ hai, dù sao nó cũng không thể bắt bọn họ lấy ra con thứ ba, cho nên đành phải rời đi.
Vương Hầu dẫn theo đội ngũ đi được một đoạn, chợt nghe nó đột nhiên lớn tiếng quát lên: “Diệt Kiếp, Diệt Bá!”
“Có ta!”
“Có Diệt Kiếp!”
Hai con khỉ đen dáng người cao lớn cưỡi hai con ngựa tiến lên từ hai bên sườn.
“Rõ ràng đám Trùng Sư kia bắt được hai con trùng Ám Phỉ, lúc trước lại định giấu một con, hành vi này không thể tha thứ. Giết chết một nửa, lấy đó làm hình phạt!” Vương Hầu lạnh giọng nói.
“Diệt Bá tuân lệnh!”
Hai Vương Hầu Diệt Kiếp và Diệt Bá chắp tay một cái, mỗi bên dẫn theo sáu con Vương Hầu cưỡi ngựa quay ngược lại, đi thẳng tới khe núi nơi Trùng Sư đang ở.
Thấy tộc Vương Hầu rời đi, nhóm Trùng Sư đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ đều biết nếu La Chinh không lấy con trùng Ám Phỉ kia ra trong lúc nguy cấp, hôm nay tộc Vương Hầu sẽ đại khai sát giới.
Một Trùng Sư đức cao vọng trọng bước ra khỏi hang núi của mình trong sự dìu đỡ của mọi người, đi tới trước mặt La Chinh, nói thẳng vào vấn đề: “Cảm tạ vị ân nhân đến từ xa này đã cứu tộc Trùng Sư chúng ta khỏi dầu sôi lửa bỏng”
“Không cần đa lễ” La Chinh đưa tay đỡ vị Dưỡng Trùng Sư này đứng lên, nói: “Theo ta thấy thì tộc Vương Hầu chỉ muốn tìm một lý do để tàn sát tộc Trùng Sư các ngươi mà thôi, cho dù lần này ứng phó được thì lần tiếp theo tộc Trùng Sư các ngươi cũng khó tránh khỏi kiếp nạn”
Dưỡng Trùng Sư kia nghe La Chinh nói vậy, lập tức nước mắt lã chã: “Ai bảo thực lực bọn ta không bằng bọn chúng, ngoại trừ mặc cho bọn chúng xâm lược thì bọn ta đâu còn lựa chọn nào khác?”
Sống dưới cái bóng của Vương Hầu, vận mệnh của tộc Trùng Sư quả thực vô cùng thê thảm, gần như là mặc người xâm lược, tùy ý tàn sát.
Lúc này Mân Khải chớp lấy cơ hội hỏi: “Không biết ban nãy ân nhân làm sao lấy ra con trùng Ám Phỉ kia, ta nhớ là trong tay ân nhân không có trùng Ám Phỉ còn sống mới đúng…”
Hai huynh đệ Mân Khải và Mân Hồng nghĩ mãi cũng không hiểu.
Đương nhiên La Chinh sẽ không nói thật cho bọn họ, chỉ cười ha hả cho có lệ thì trên khe núi bỗng vang lên tiếng vó ngựa.
“Lộc cộc lộc cộc…”
Nghe được tiếng vó ngựa, tất cả Trùng Sư đều biến sắc.
Chỉ chốc lát sau, hơn mười con Vương Hầu lại xuất hiện bên cạnh khe núi, chợt nghe con Vương Hầu tên Diệt Kiếp kia lớn tiếng nói: “Tướng quân có lệnh, tộc Trùng Sư có ý đồ giấu trùng Ám Phỉ, tội này không thể tha thứ, giết một nửa tộc để làm răn đe!”
Giọng nói to rõ của Diệt Kiếp vang vọng khắp khe núi, các Trùng Sư nghe được lời này đều tái hết mặt mày.
Bọn họ không ngờ nộp trùng Ám Phỉ rồi mà tộc Vương Hầu vẫn còn quay lại.
“Trùng Sư trong Trùng cốc tự động đi lên nhận lấy cái chết!” Diệp Kiếp quát lớn trên khe núi.
Trong mắt đám Vương Hầu, Trùng Sư trời sinh yếu đuối, thực lực lại không đủ, căn bản không có khả năng phản kháng, chỉ biết ngoan ngoãn làm việc theo mệnh lệnh của các Vương Hầu, thậm chí đám Vương Hầu còn không định xuống khe núi tàn sát mà chỉ bảo Trùng Sư tự mình đi lên ngoan ngoãn chịu chết.
Các Trùng Sư trong khe núi đều không dám nhúc nhích…
Ai muốn nằm trong một nửa số người phải chết kia?
“Xem ra tất cả Trùng Sư đều muốn chết chung một chỗ, vậy chúng ta cho các ngươi toại nguyện” Diệt Bá quát lớn một tiếng, xoay người nhảy xuống lưng ngựa, trong tay xuất hiện một thanh trường côn hai lưỡi.
Ngay khi tất cả các Trùng Sư đều đang run lẩy bẩy thì giọng nói của La Chinh chợt vang lên: “Khoan đã”
Thời điểm giao nộp trùng Ám Phỉ cũng có giọng nói này vang lên, Diệt Kiếp và Diệt Bá đều nhớ rõ.
Nhưng bởi vì La Chinh và Phượng Ca ở tận dưới đáy khe núi, vẫn chưa từng lộ mặt cho nên chúng nó cho rằng La Chinh cũng là một Trùng Sư, nhưng sau khi La Chinh và Phượng Ca ra mặt, đám Vương Hầu trên khe núi đều thoáng sửng sốt.
“Các ngươi là ai?” Diệt Bá nhìn La Chinh chằm chằm.
Các Trùng Sư đều mặt mày căng thẳng nhìn La Chinh. Hắn vừa dùng một con trùng Ám Phỉ giải quyết nguy cơ cho tộc Trùng Sư, đương nhiên bọn họ đều hy vọng hắn sẽ có cách khuyên đám Vương Hầu kia đi, tuy trong lòng bọn họ cũng biết khả năng này cực kỳ bé nhỏ.
Ai ngờ La Chinh lại đột nhiên thở dài một hơi: “Nếu các vị chịu rời đi cùng đám Vương Hầu kia thì còn có thể sống một thời gian, nhưng các ngươi lại vòng trở về, tự tìm đường chết, cái này không thể trách ta”
Đương nhiên trùng Ám Phỉ La Chinh đưa cho Vương Hầu không phải trùng Ám Phỉ thật, chỉ là Hóa Hình Ma Khối biến thành mà thôi.
Trước đây La Chinh lấy được cái rương màu đen trong căn phòng sắt, đặt Hóa Hình Ma Khối vào trong đó, lúc đó hắn đã định phóng sinh Hóa Hình Ma Khối vào Ám vực. Nhưng hiện tại La Chinh đang vội vàng tìm muội muội trở về nên không có cơ hội này.
Nếu tộc Vương Hầu đã muốn nhiều trùng Ám Phỉ hơn nữa thì La Chinh cũng biết thời thế, ép buộc Hóa Hình Ma Khối biến hình, hóa thành một con trùng Ám Phỉ.
Ban đầu Hóa Hình Ma Khối không đồng ý, nhưng dưới sự ép buộc của La Chinh, nó chỉ có thể lựa chọn tuân theo, hơn nữa La Chinh còn bảo Phượng Ca để lại một ấn ký linh hồn trên người nó. Đám Vương Hầu kia mang Hóa Hình Ma Khối rời đi, bọn họ có thể truy lùng vị trí rồi sau đó suy nghĩ xem nên ra tay như thế nào.
Nhưng La Chinh không ngờ sẽ có một nhóm Vương Hầu quay ngược trở lại.
Diệt Kiếp, Diệt Bá và đám Vương Hầu khác nghe được lời này, trên mặt khỉ tức khắc hiện lên vẻ không biết nên khóc hay nên cười.
Ám vực trong Thập Tứ Trọng Thiên mà lại có sinh linh dám nói chuyện với bọn chúng như vậy, nếu không phải chính tai nghe thấy, chúng sẽ không tin.
“Tự tìm đường chết? Diệt Bá ta sẽ nói cho ngươi biết cái gì mới là tự tìm đường chết!” Diệt Bá cười phá lên, cầm lấy trường côn hai lưỡi nhảy lên một cái.
Một đường cong xẹt qua không trung, trường côn xoay tròn, bổ xuống đầu La Chinh.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!