Sau khi đốm sáng ở đằng xa dần dần biến mất, Phi Dục đăm chiêu nói: “Vị huynh đệ tộc Mệnh kia đã thất bại”“Thất bại? Sao biết được thế?” La Chinh kinh hãi nói.
Bọn họ quan sát từ quảng trường này chỉ có thể thấy được một điểm sáng nhanh chóng chuyển động ở đằng xa và cuối cùng biến mất, La Chinh không biết Phi Dục làm sao lại đạt được kết luận ấy.
“Nếu hắn đi vào phòng dung hợp huyết mạch thì sẽ có một luồng ánh sáng rực cháy lấp lánh. Bây giờ ấn quang hộ thể đã biến mất mà lại không có ánh sáng rừng rực, chứng tỏ huynh đệ tộc Mệnh đã không đi vào phòng” Phi Dục giải thích.
“Quá liều mạng” Khoái Kiếm lắc đầu lên tiếng.
Thật ra vòng xoáy trong trang thứ ba khá là an toàn, chỉ cần cơ thể không bị ăn mòn hết sạch, lựa chọn một phòng ở gần đó là có thể nhận lấy huyết mạch và thuận lợi trở thành Bất Hủ cảnh. Ấy thế mà có vài người lại tham lam quá mức, rõ ràng không đủ thực lực mà cứ muốn gắng gượng đạt đến bước kia.
“Để ta lên!”
Lúc này, tộc nhân tộc Ngọc Đỉnh đứng dậy. Sau khi bước vào Lục Giác Tinh Trận, hắn ta nhanh chóng rời khỏi quảng trường và lao vụt vào trong chỗ sâu của vòng xoáy.
Khoảng chừng hai nén nhang sau, khi hộ thể ấn quang kia càng lúc càng tối dần thì một luồng sáng rực rỡ bắn vọt lên trời. Tộc nhân tộc Ngọc Đỉnh đã chọn ra một phòng và đi vào, sau khi dung hợp huyết mạch thì cho ra đời một Bất Hủ cảnh.
“Tộc nhân tộc Ngọc Đỉnh này ngược lại khá lý trí. Tính theo khoảng cách thì có lẽ hắn đang ở trong vòng thứ chín, kết quả này không sai lệch là bao so với thực lực khắc ấn mà hắn lấy được” Phi Dục nói và gật gật đầu với Khoái Kiếm, bây giờ đã đến lượt Khoái Kiếm tiến vào vòng xoáy.
Khắc ấn của Khoái Kiếm và tộc nhân tộc Ngọc Đỉnh đều có tổng cộng bảy cái, bản thân Khoái Kiếm cũng không theo đuổi ước vọng quá cao, sau khi đến vòng thứ chín thì dứt khoát chọn ra một căn phòng Lục Giác Tinh Trận và bước vào.
Tiếp theo đó, mấy tộc nhân Bỉ Ngạn còn lại chắc vì đã chứng kiến tình cảnh thê thảm của tộc nhân tộc Mệnh mà mất hết ý chí đánh cược, trong chuyến đi này không dám cắn răng liều mạng nữa. Đa số mọi người đều thừa dịp ấn quang hộ thể vẫn còn mà chọn ra một căn phòng Lục Giác Tinh Trận.
Phi Dục là người thứ ba đếm từ dưới lên đi vào vòng xoáy. Ấn quang hộ thể được ban từ mười khắc ấn đủ để bảo đảm cho cậu đi xa hơn, cuối cùng cậu vẫn đạt được điều mình mong muốn, tiến vào vòng thứ sáu.
Trên Bình Dịch Thiên, tộc nhân tộc Tam Mục đang chìm trong không khí vui sướng. Lần này Hắc Họa nổ ra mà tộc Tam Mục của họ vẫn còn hai người thành công tiến vào Bất Hủ, nhất là Phi Dục còn đạt đến mục tiên tiến vào vòng thứ sáu, cho nên trên mặt họ đương nhiên rất rạng rỡ và vẻ vang.
“Vòng thứ sáu chắc đã là điểm cao nhất trong bức tranh bất hủ lần này rồi nhỉ?” Một tộc nhân tộc Tam Mục kiêu ngạo nói.
Đám con cháu của các đại tộc kia hoặc đã chết ở trang thứ nhất, hoặc bỏ mạng ở trang thứ hai, vốn không có cơ hội nào để cạnh tranh cả.
Nhưng vào lúc này, lại có một người bắt đầu lao vụt vào trong vòng xoáy. Cái đầu của người đó rất nhỏ, đó chính là tộc nhân tộc Mãnh.
Cảm giác tồn tại của tộc Mãnh trên Bình Dịch Thiên lại càng ít ỏi, thậm chí còn chẳng bằng tộc Mệnh nên đương nhiên không được người ngoài coi trọng. Thế nhưng khi tộc nhân tộc Mãnh thấy người trong tộc mình xuất hiện thì trên mặt đều toát lên vẻ đợi chờ.
Đã biết bao nhiêu năm rồi, tộc Mãnh bọn họ mới có được một nhân vật thiên tài cỡ ấy. Nếu hắn ta có thể tiến vào vòng trong và trở thành Bất Hủ cảnh thì chắc chắn có thể giúp thực lực của tộc bọn họ tăng lên thêm một bậc.
Trong ánh mắt hờ hững của rất nhiều chủng tộc Bỉ Ngạn, tộc nhân tộc Mãnh di chuyển qua từng vòng một, tiến thẳng vào trước vòng thứ tư với tư thái không gì địch nổi, đồng thời lấy được một huyết mạch trong vòng thứ tư.
Huyết mạch ở vòng trong cũng chính là huyết mạch cấp căn nguyên. Từ xưa đến nay, người lấy được loại huyết mạch này cực kỳ ít ỏi, ít ra trong số mấy nghìn lần bức tranh bất hủ mở ra thì có lẽ chỉ có một người có thể đi vào vòng trong!
Vì vậy, lúc tộc nhân tộc Mãnh này vọt thẳng lên trời, rất nhiều chủng tộc Bỉ Ngạn bùng nổ.
Chủng tộc nhỏ xíu không hề nổi danh ấy lại cho ra được một nhân vật tiến vào vòng trong, điều này hoàn toàn có thể thay đổi vận mệnh của tộc nhân tộc Mãnh.
Chỉ có điều, sắc mặt của một vài chủng tộc Bỉ Ngạn ở gần tộc Mãnh lại khá khó coi. Bình thường giữa mấy chủng tộc này đã xảy ra không ít tranh chấp, đương nhiên họ không mong nhìn thấy tộc Mãnh xuất hiện nhân vật như thế.
“Sao còn chưa đến lượt La Chinh?”
“Cũng sắp rồi”
“Người cuối cùng là hắn đấy!”
Mấy người Cam Cao Hàn thân ở Bình Dịch Thiên nên biết mỗi một lần BỨC tranh bất hủ mở ra đều như một bữa tiệc náo nhiệt, nhưng mấy người đến từ thế giới mẹ như họ thì thông thường đều vắng mặt.
Lần này La Chinh mang theo mười tám khắc ấn đến đây, không biết mấy người kia nhìn thấy sẽ có vẻ mặt như nào nữa?
Trên quảng trường, sau khi nhìn thấy tia sáng chói rực phóng lên trời ở đằng xa, La Chinh cũng bước một bước vào Lục Giác Tinh Trận, lập tức hóa thành bức vẽ phẳng lì và không hề ngần ngại tiến lên theo vòng xoáy.
Dù đã hóa thành bức vẽ rồi nhưng lớp ấn quang hộ thể kia vẫn sáng rực vô cùng. Hễ có cát Hư Vô đến gần đều bị ấn quang hộ thể ngăn trở, đoạn đường đi của La Chinh gần như không gặp phải bất cứ một lực cản nào.
Chỉ một lát sau, hắn đã thuận lợi tiến vào trước vòng thứ tư, cũng chính là vòng trong.
So với “kỳ tích” mà tộc Mãnh tạo nên, biểu hiện của La Chinh cũng nhận được rất nhiều sự chú ý. Nhưng trước đây thái độ của tộc Nguyên Linh cùng tộc Vô Không đã nói rõ rằng La Chinh là người bất phàm rồi, thế nên việc hắn tiến vào vòng trong vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của mọi người.
Dù sao, kẻ được A Hỏa cùng Thông Thiên giáo chủ coi trọng mà còn chẳng thể vào được vòng trong thì chẳng phải buồn cười lắm sao?
Sau khi tiến vào vòng trong rồi, La Chinh cũng không thư giãn. Độ lớn và mật độ của cát Hư Vô trong vòng trong đều tăng lên rất nhiều, cát Hư Vô ồ ạt xô tới đang điên cuồng bào mòn ấn quang hộ thể của hắn. Mặc dù ấn quang hộ thể của hắn rất mạnh nhưng cứ bị tiêu hao như vậy thì cũng chẳng kiên trì được bao lâu.
Chỉ có điều, những vòng càng sâu trong vòng xoáy thì khoảng cách càng ngắn lại.
La Chinh không hề ngừng lại, đi dọc theo con đường trong vòng xoáy, nhanh chóng tiến lên từng vòng từng một.
Trước vòng thứ tư…
Trước vòng thứ ba…
Trước vòng thứ hai…
Các sinh linh Bỉ Ngạn trên Bình Dịch Thiên vẫn giữ nguyên sự yên tĩnh. Bọn họ cứ thế nhìn chằm chằm vào La Chinh đang thuận lợi tiến vào trước vòng thứ tư, trước vòng thứ ba, trước vòng thứ hai. Trong suốt quá trình đó, vẻ mặt họ cũng thay đổi rất nhiều.
Thực lực giữa các cường giả Bất Hủ cảnh chênh lệch nhau khá nhiều, mà độ chênh lệch ấy đã được quyết định vào giây phút khi đạt đến Bất Hủ cảnh. Những người ở vòng ngoài đều là Bất Hủ cảnh bình thường, người đi vào được vòng trong thì có tư cách thành tộc trưởng của thế lực lớn. Đương nhiên, khả năng lớn nhất là trực tiếp được mời chào vào tộc Nguyên Linh hoặc là tộc Vô Không.
Sinh linh Bỉ Ngạn trước vòng thứ ba và thứ hai là trụ cột chinh chiến Tam Thập Tam Trọng Thiên, qua một thời gian nữa thậm chí có thể hùng bá một phương.
Người vào được đến vòng trong cùng lại còn khác nữa, đó chính là tồn tại hùng mạnh nhất có tiềm lực đi tranh đấu khắp cả Bỉ Ngạn!
Bây giờ La Chinh đã dễ dàng tiến vào trước vòng thứ hai mà còn chưa định dừng bước, xem ra hắn định xông vào vòng trong cùng à?
“Thảo nào hai đại tộc lại tranh nhau như vậy…”
“Hóa ra bọn họ đã biết rõ từ lâu!”
“Vòng thứ nhất đó, đến giờ cũng mới chỉ xuất hiện mười một loại huyết mạch cấp tôn thôi, không biết liệu tên nhóc Nhân tộc này có lấy được loại thứ mười hai không?”
Có vài chủng tộc Bỉ Ngạn gọi huyết mạch ở vòng trong cùng là “huyết mạch cấp tôn” và nhận định rằng đó là tốt nhất. Tuy nhiên quan điểm này vẫn còn đang tranh cãi, dù sao có vài nhân vật cực kỳ mạnh nhưng lại không xếp hạng cao trong bức tranh bất hủ. Bọn họ cho rằng huyết mạch của trước vòng thứ tư không chênh nhau nhiều lắm.
(Hết tập 192)