Cho dù vượt qua đoạn thứ tư, lực linh hồn của La Chinh cũng tiêu hao không nhiềuLăng Sương cảm nhận được La Chinh đang không ngừng ngưng tụ sức mạnh linh hồn, nhìn tư thế như muốn ra tay.
Nàng khẽ cau mày, đưa tay ấn nhẹ vào dây chuyền Vu Hồn trên ngực, trong mặt dây chuyền tỏa ra một luồng khí tức linh hồn hùng mạnh.
Ba người kia cảm nhận được khí tức từ dây chuyền Vu Hồn của Lăng Sương thì bỗng biến sắc. Ý thức được đôi nam nữ này không dễ trêu vào, họ liền quay đầu thuyền định bỏ chạy.
“Đã tới đây rồi còn muốn chạy?” Giọng nói lạnh lùng của La Chinh vang lên, định thúc đẩy thuyền chân ý đuổi theo.
Nhưng Lăng Sương đã nhanh hơn một bước, ngăn cản phía trước La Chinh.
Hai chiếc thuyền chân ý va nhẹ vào nhau, phát ra một âm thanh trầm thấp.
“Ngăn ta làm gì?” La Chinh lạnh giọng hỏi.
Lăng Sương im lặng nhìn chăm chú vào đường nét trên người La Chinh, nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng.
Mặc dù không nhìn thấy mặt Lăng Sương, nhưng La Chinh có thể cảm nhận được cảm xúc phát ra từ dương hồn của nàng. Cảm xúc này khiến La Chinh thoáng bình tĩnh lại.
“Ngươi bị Long thành ảnh hưởng rồi…” Lăng Sương nhẹ giọng cười nói.
“Bị ảnh hưởng?” La Chinh sửng sốt.
Lăng Sương ừ một tiếng, còn nói thêm: “Ngươi đến từ bên ngoài thế giới mẹ nên không biết đến câu nói này, đó là Long thành là cổ”
“Long thành là cổ” La Chinh lặp lại câu nói của Lăng Sương.
“Đúng, Long thành chính là một con cổ to lớn hung mãnh, không ngừng hấp thu người từ khắp các châu vào bên trong. Cánh cửa đi vào Long thành không cao, nhưng muốn sống trong Long thành thì không hề đơn giản, phàm là người có thể trổ hết tài năng trong Long thành thì đều có thể trở thành Thái Nhất Vệ ưu tú nhất. Trong đó có một vài người thiên phú bình thường, nhưng sau khi trở thành Thái Nhất Vệ thì còn lợi hại hơn cả thiên tài trên núi Thái Ất và núi Thái Nhất chúng ta…” Lăng Sương bình tĩnh nói.
Sau khi La Chinh tiến vào Trung Thần Châu, suốt dọc đường đi hắn vẫn luôn bị kẻ khác khiêu khích. Thấy Thái Nhất Thiên Cung không giống như trong truyền thuyết, lòng hắn lại càng mất mát, tâm trạng cũng càng lúc càng nóng nảy.
Nghe Lăng Sương giải thích, La Chinh không những không thoải mái hơn mà còn cười lạnh, nói: “Nói như vậy, từ thời khắc ta bị đưa qua đây đã bị xem như một con cổ trùng bị ném vào Long thành?”
Tập trung vài loại độc trùng lại với nhau, chém giết lẫn nhau, con sống sót cuối cùng mới có thể xưng là cổ. Ý tứ của Lăng Sương rất rõ ràng, đương nhiên La Chinh có thể suy luận ra.
“Đây cũng chỉ là suy đoán của ta, ta nghĩ bọn họ sẽ không có ác ý với ngươi, cũng không nỡ để ngươi chết. Có lẽ là muốn tạo ra thành tựu vĩ đại hơn?” Lăng Sương lại nói.
“Tôi luyện ta sao?” La Chinh bất đắc dĩ cười.
Đứng ở góc độ của đối phương, đưa ra lựa chọn này cũng không có gì đáng trách. Dù sao, kể cả Thu Âm Hà lẫn Lâm Chiến Đình đều không biết lai lịch của hắn.
Nếu đứng ở vị trí của đối phương mà suy nghĩ, La Chinh hắn mà chiếm được một khối ngọc thô thì có lẽ cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Chỉ là bọn họ không ngờ làm như vậy sẽ dẫn đến phản tác dụng, cuối cùng còn phải bảo Ân Nguyệt Hoàn đứng ra trấn an, chỉ sợ đây cũng là lựa chọn bất đắc dĩ.
“Bất kể thế nào, ngươi lựa chọn Thái Nhất Thiên Cung tuyệt đối không sai, huống chi ta cũng sẽ giúp ngươi” Lăng Sương nói bằng giọng nhẹ nhàng.
Nghe Lăng Sương nói thành khẩn như vậy, La Chinh cũng khẽ thở dài, gật đầu nói: “Hiểu rồi…”
Trong lúc hai người đối thoại, thuyền chân ý cũng đã chậm rãi trôi về phía trước. Bây giờ La Chinh mới chú ý phía trước xuất hiện một vùng nước biển màu vàng nhạt.
Hắn khẽ híp mắt lại, phát hiện vùng nước biển màu vàng này còn đang xoay tròn chầm chậm. Hắn liền nói: “Đây cũng là một vòng xoáy à?”
Lần trước Lăng Sương có nhắc tới, nếu một vùng biển xuất hiện vòng xoáy thì các gia tộc lớn sẽ nghĩ biện pháp nhuộm màu cho nước biển bên trong vòng xoáy.
“Chắc là vậy, chúng ta qua xem một chút” Lăng Sương khẽ mỉm cười.
Tuy đây cũng là lần đầu tiên Lăng Sương nhìn thấy vòng xoáy nhuộm màu, nhưng thực ra nó cũng không khó nhận biết.
Vùng biển này cũng có vài ba thuyền chân ý lái qua, những người này nhìn thấy vòng xoáy thì đều cách ra xa.
Đương nhiên họ không biết rằng La Chinh và Lăng Sương từng thoát ra khỏi vòng xoáy nên sẽ không sợ hãi như những người khác.
Chỉ có điều, vòng xoáy này đã xuất hiện từ rất lâu, những người rơi vào đó đều đã bị cuốn vào chính giữa, căn bản không dám trở lại biển Chân Ý, bọn họ cũng không nhìn thấy bất cứ ai ở sát biên giới vòng xoáy.
Ngay khi La Chinh và Lăng Sương đang chuẩn bị vòng qua vòng xoáy thì biên giới vòng xoáy bỗng xuất hiện một bóng thuyền nho nhỏ.
“Chít chít… Các ngươi… Đợi đã…”
Thuyền chân ý kia chỉ cao chừng nửa người, một bóng chuột thấp bé đứng trên thuyền.
“Ồ?”
“Là tộc Nhĩ Thử”
Lăng Sương hơi sửng sốt, La Chinh cũng dừng thuyền chân ý.
“Mau cứu ta, chít…” Con Nhĩ Thử này nỗ lực dùng giọng nói không được tự nhiên mà thốt ra tiếng người.
“Rơi vào vòng xoáy là tình thế không cách nào cứu vãn, chúng ta làm sao cứu được ngươi?” Lăng Sương nhìn bóng chuột, nói.
Tuy đúng là La Chinh có thể cứu nó, nhưng Lăng Sương cũng không chắc việc hắn lấy nến đi có để lại mối họa ngầm nào hay không. Biển Chân Ý lớn như vậy, La Chinh cũng không thể cứu hết tất cả.
“Chít chít… Ta nghe nói có một người thuộc Nhân tộc có thể giải trừ vòng xoáy, chít… Không biết có phải các ngươi hay không?” Con Nhĩ Thử kia nói thêm.
Nghe đến đây, La Chinh và Lăng Sương khẽ mỉm cười.
Không hổ là tộc Nhĩ Thử, tin thức cực kỳ nhanh nhạy.
Lúc La Chinh phá giải vòng xoáy, không chỉ cứu Lăng Sương mà còn cứu một số lượng kha khá Nhân tộc và dị tộc, e rằng tin tức có người có thể phá giải vòng xoáy đã lưu truyền trong phạm vi nhỏ rồi.
Ở thế giới mẹ, Nhĩ Thử gần như không gì không biết, rất nhiều tin tức được lan truyền và tiết lộ đều có bóng dáng của chủng tộc này đứng đằng sau.
Con Nhĩ Thử này bị nhốt trong vòng xoáy đã vài năm, nó tự biết không thể rời khỏi đây nên rất ít khi đi vào biển Chân Ý, vì vậy vẫn chưa bị cuốn vào trung tâm vòng xoáy.
Sau khi thu được tin tức kia, con Nhĩ Thử này bèn thường xuyên tiến vào biển Chân Ý, hỏi thăm tin tức từ người qua đường, hy vọng có thể gặp được người phá giải vòng xoáy. Dù sao, nếu La Chinh cứ tiến thẳng về phía trước thì xác suất rất lớn.
Cách một khoảng La Chinh vẫn có thể cảm nhận được sự trông mong của con Nhĩ Thử này.
Lăng Sương không nói gì, phá giải vòng xoáy là năng lực của La Chinh nên phải xem ý muốn của hắn.
La Chinh nhìn chằm chằm con Nhĩ Thử trong vòng xoáy: “Ta cứu ngươi thì được lợi gì?”
Lời này vừa ra, Nhĩ Thử đã kêu lên chói tai, hưng phấn hét to: “Chít chít… Ngươi thật sự có thể cứu ta?”
“Có thể, nhưng phải xem ngươi có đáng để ta cứu hay không” La Chinh đáp.
“Chít chít… Ta bằng lòng trả mười lăm triệu Thần Tinh! Cộng thêm một chiếc chìa khóa Bỉ Ngạn!” Nhĩ Thử nói.
Nghe Nhĩ Thử báo ra mấy con số, Lăng Sương cũng phải giật mình.
Các gia tộc lớn trong Thần Châu cùng lắm chỉ có thể bỏ ra một triệu đến hai triệu Thần Tinh, đám người vượt tường kiếm mua một lọ Ngộ Kiếm Linh Dịch cũng phải tốn hết cả gia tài. Ngay cả đối với núi Thái Ất thì đây cũng không phải một con số nhỏ.
Tuy trong tay La Chinh có một khoản lớn do Xi Vưu để lại, nhưng số tiền này không tới thời khắc quan trọng thì không được sử dụng. Bây giờ hắn lãnh đạo các đệ tử học cung tự lập cờ riêng, đúng là thời điểm cần tiêu tiền.
Huống chi, nếu bỏ qua mối nguy bị các sinh linh trong Bỉ Ngạn phát hiện thì việc phá giải vòng xoáy đối với La Chinh chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi. Hắn hỏi: “Một số lượng Thần Tinh lớn như vậy, giao dịch thế nào? Chìa khóa Bỉ Ngạn mà ngươi nói là cái gì?”