Cho dù Nhĩ Thử đã bổ sung rất nhiều khuyết điểm của tín vật Bỉ Ngạn này nhưng vẫn không thể phủ nhận đây là một món tín vật Bỉ Ngạn vô cùng lợi hạiTrên thực tế, tín vật Bỉ Ngạn này là bảo vật trấn tộc của tộc Tinh Chuẩn, bản thân nó cũng có thể kích hoạt ở trong Bỉ Ngạn, hóa thành một con Tam Nhãn Long Mệnh Tước cường đại.
Nhĩ Thử thèm muốn món tín vật Bỉ Ngạn này không phải mới ngày một ngày hai, nhưng dù bỏ ra bao nhiêu tiền tộc Tinh Chuẩn cũng không chịu bán ra.
Hiện tại tộc Tinh Chuẩn đã bị tiêu diệt, bảo vật trấn tộc này cuối cùng rơi vào tay La Chinh.
Tín vật Bỉ Ngạn này tuy cường đại, nhưng cũng không phải thứ hắn muốn.
Thấy Phượng Ca có vẻ hứng thú, hắn bèn hỏi: “Dung hợp tín vật này cần chân ý của đạo nào?”
Nếu Kiếm Vận Vĩnh Hằng Chân Ý không phù hợp, vậy chỉ sợ Phượng Ca không dung hợp được.
“Đạo Pháp Tự Nhiên Chân Ý” Nhĩ Thử đáp.
Ánh mắt La Chinh dừng lại trên mặt Phượng Ca, vừa định mở miệng thì Phượng Ca đã nói: “Ta đã tu thành Đạo Pháp Tự Nhiên Chân Ý…”
Thiên phú của Phượng Ca rất mạnh, Diễm Phi từng nói độ phù hợp giữa nàng và Đạo Pháp Tự Nhiên Chân Ý rất cao, chỉ hạn chế việc tu hành của Phượng Ca ở giai đoạn đầu mà thôi. Phượng Ca càng tiến sâu vào Bỉ Ngạn, những hạn chế đó sẽ không còn tồn tại nữa.
“Vậy thì tốt quá, tín vật Bỉ Ngạn này để Phượng Ca dung hợp đi” La Chinh cười nói.
Phượng Ca cũng không tỏ ra nhún nhường trước mặt La Chinh, đương nhiên là nhận lấy món tín vật Bỉ Ngạn này.
Sau đó ánh mắt La Chinh lướt qua mặt bàn.
Hai Nhĩ Thử vô cùng tinh ý, trả lời mỗi một vấn đề của La Chinh, chúng hiểu biết sâu rộng về tín vật Bỉ Ngạn, ngay cả La Chinh cũng phải cảm thán.
Tìm hiểu một hồi, không có món tín vật Bỉ Ngạn nào phù hợp, nhưng La Chinh lại nhìn trúng một thanh trường kiếm bên cạnh bàn.
Trường kiếm này là do tộc Hà Lạc tạo ra, thân kiếm được bao phủ bởi một lớp hoa văn đám mây, trong hoa văn đám mây có những khe hở, cấu tạo vô cùng phức tạp mà tinh xảo.
“Đây là kiếm Cốt Xỉ của tộc Hà Lạc, nếu được nhận định là tín vật Bỉ Ngạn thì cũng có thể xem là thượng phẩm trong Thập Tứ Trọng Thiên” Nhĩ Thử giới thiệu.
“Ta muốn thanh trường kiếm này” La Chinh nói.
“Dung hợp thanh kiếm này như một tín vật Bỉ Ngạn?” Nhĩ Thử hỏi.
Lấy tín vật Bỉ Ngạn làm vũ khí cũng không phải không thể, nhưng rõ ràng La Chinh còn có lựa chọn tốt hơn.
“Đương nhiên không phải” La Chinh lắc đầu: “Kiếm này có thể làm bội kiếm của ta khi ở trong Bỉ Ngạn”
Vào Bỉ Ngạn lâu như vậy, La Chinh vẫn chiến đấu bằng tay không, thiếu một thanh trường kiếm thuận tay, thanh kiếm Cốt Xỉ này là một lựa chọn không tồi.
Chọn lựa tín vật Bỉ Ngạn xong xuôi, giờ nên cân nhắc chuyện đi lên tầng trời cao hơn.
Nếu tộc Độc Nhãn bắt được Ám Phỉ Trùng trong Ám Vực thì sẽ nhờ tộc Trùng Sư hỗ trợ bảo quản, đợi bọn họ trở về Thập Tứ Trọng Thiên rồi lấy đi cũng không muộn.
Phượng Ca cực kỳ kiên định phải theo La Chinh đi lên tầng cao hơn.
Trước cổng thành Vạn Linh, Huyết Hống và Xích Điện đích thân đưa tiễn, La Chinh vừa đi, Thập Tứ Trọng Thiên phải giao cho hai tộc này quản lý.
Trước lúc đi, La Chinh nhướng mày hỏi: “Lăng Sương có tới thành Vạn Linh không?”
“Gần đây thì không” Một tộc nhân tộc Dẫn Dứu nói.
La Chinh nhìn về phía Phượng Ca, nói: “Ta có nên tới núi Thái Ất thăm nàng ấy không?”
Sau khi trở lại vùng đất Kiếm Đỗng, Sầu Tuẫn đã nói lại tình hình núi Thái Ất cho La Chinh, trong lòng hắn cũng vô cùng lo lắng.
“Hiện tại núi Thái Ất đã vô cùng hỗn loạn, ngươi tới đó cũng chỉ thêm phiền mà thôi, huống chi núi Thái Ất nhiều cường giả như mây, chẳng lẽ chăm sóc Lăng Sương thôi cũng không làm xong?” Phượng Ca hỏi ngược lại.
Nghe Phượng Ca nói vậy, La Chinh gật đầu theo bản năng.
Sau đó hắn lại dặn dò Xích Điện một lượt, dù là tài nguyên gì cũng phải tiến hành phân phối theo yêu cầu của Sầu Tuẫn, nhưng từ sau khi Lăng Sương tiến vào Bỉ Ngạn, mọi tài nguyên đều phải ưu tiên nàng, kể cả phần của La Chinh, Lăng Sương cũng có thể sử dụng.
Ngoài ra, La Chinh cũng để lại một phần tài nguyên cho Tà Thần.
Sau khi Tà Thần đi vào mật thất tu luyện, La Chinh cũng không đi quấy rầy hắn ta, không biết Tà Thần có vượt qua Sắc Giới, tiến lên Dục Giới trong thời gian ngắn hay không.
Ở thế giới bên ngoài, Tà Thần đã trở thành Đạo Luyện Phân Thể của La Chinh, La Chinh có thể can thiệp bất cứ lúc nào, nhưng trong Bỉ Ngạn thì khác, hắn không thể biết được động tĩnh của Tà Thần, chỉ có thể mặc hắn ta làm gì thì làm.
Mỗi một tầng trời trong Sắc Giới đều được nối liền vằng vòng sao, thậm chí mỗi một chủng tộc đều có một vòng sao độc lập, tình hình trong Dục Giới cũng tương tự.
Phía Bắc Thập Tứ Trọng Thiên, từng vòng sao sắp xếp ngay hàng thẳng lối.
Tuy Thập Tứ Trọng Thiên vẫn luôn là sân nhà của “Kim Ô”, nhưng trước đây tộc Tinh Chuẩn cũng không chiếm được thành Vạn Linh, cho nên tộc Tinh Chuẩn không thể khống chế vòng sao, bắt nộp hồn đan như tộc Ly Uyên ở Thập Nhất Trọng Thiên.
Lúc đi tới vòng sao, bước chân La Chinh chợt khựng lại.
“Sao vậy?” Phượng Ca quay đầu lại hỏi.
“Còn có một vấn đề tương đối nghiêm trọng” La Chinh mỉm cười nói: “Không biết chúng ta có thể thuận lợi thông qua hay không”
Phượng Ca thân là Thuần Khiết Giả, lúc vượt qua lốc xoáy năng lượng nối liền Sắc Giới và Dục Giới đã gặp phải rắc rối lớn, khiến La Chinh cũng suýt nữa bỏ mình, tuy sau đó nhờ họa mà được phúc, nhưng La Chinh không hy vọng nguy hiểm như vậy lại tới một lần nữa.
Về lý thuyết thì Thuần Khiết Giả không thể đi tới tầng trời tiếp theo, nếu không thì tại sao bọn họ lại được gọi là Thiên Chủ của một trọng thiên?
“Thử xem sẽ biết!”
Phượng Ca không nghĩ nhiều, nhưng có vẻ rất tự tin.
Thật ra nàng cũng là kiểu con gái thông minh trí tuệ, ở giai đoạn trước không thể nào lỗ mãng như vậy, nhưng sau khi đi theo La Chinh, nàng phát hiện La Chinh luôn có thể hóa nguy thành an một cách thần kỳ.
Hiện tại cho dù gặp phải chuyện gì, trong lòng nàng luôn có một sự tự tin mù quáng đối với La Chinh, như thể La Chinh có thể hóa giải tất cả dễ như trở bàn tay.
“Chỉ có thể thử xem, ta đi vào trước” La Chinh gật đầu.
Để đảm bảo an toàn, hắn bước vào vòng sao trước.
Vòng sao tỏa ra một vầng sáng màu trắng, La Chinh cảm giác thân thể mình như bị vặn nát.
“Vù!”
Phượng Ca ở bên ngoài nhìn thấy vòng sao tỏa ra ánh sáng trắng, phóng thẳng lên cao. Khóe miệng nàng nhếch lên, cười nói: “Không phải vẫn ổn sao?”
Chờ La Chinh lên trên xong, nàng cũng bước vào vòng sao, bay thẳng lên Thập Ngũ Trọng Thiên.
Chuyện mà La Chinh lo lắng vẫn chưa xuất hiện, cả hắn lẫn Phượng Ca đều lên tới Thập Ngũ Trọng Thiên vô cùng thuận lợi, có lẽ bởi vì bọn họ đều không phải sinh linh Bỉ Ngạn, quy tắc Bỉ Ngạn hạn chế Thiên Chủ tại một tầng trời nhất định vẫn chưa có hiệu lực.
Tuy La Chinh lo lắng hụt một phen, nhưng nói thế nào đây cũng là chuyện tốt.
Sau khi La Chinh đi ra khỏi cửa sao, đập vào mắt hắn là một thế giới đen ngòm. Đến khi phát hiện bốn phương tám hướng đều là Ám Vực, trên mặt hắn hiện lên vẻ khó hiểu.
“Khắp Thập Ngũ Trọng Thiên… đều là Ám Vực?” La Chinh lấy làm lạ.
“Ta đã nghe nói Thập Ngũ Trọng Huyền Khánh Thiên bị Ám Vực xâm chiếm toàn bộ, chỉ để lại một khu vực trung tâm, không ngờ hiện tại Ám Vực vẫn đang mở rộng, xem ra ngay cả khu vực trung tâm cũng đã bị Ám Vực xâm chiếm” Giọng nói của Phượng Ca vang lên sau lưng La Chinh.
Trong khắp Thập Ngũ Trọng Thiên, ngoại trừ khu vực đặt vòng sao, những nơi khác đều là Ám Vực, đối với người bình thường thì đã hoàn toàn không có giá trị thăm dò.