Cả nhóm người sau khi được màng ánh sáng bảo vệ thì trong lòng lập tức sinh ra một tia hy vọngBọn họ đều cảm thấy rất bình thản, kết cục phải chết cũng không phải không thể chấp nhận được. Song, khi xuất hiện một con đường sống thì trong lòng họ sẽ dấy lên niềm hy vọng theo bản năng…
“Là La Chinh à?”
“Ca ca…”
“Phụ thân!”
Họ cùng nhau gọi lên, nhưng giọng nói mà họ đang mong ngóng không hề vang lên đáp trả. Ngược lại, một tiếng nói khác không quá rõ ràng lại quanh quẩn bên tai.
“Trốn lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu ra tay à?” Hàng Cách Giả hỏi: “Nhưng ngươi có ra tay thì cũng không thay đổi được vận mệnh của chúng đâu, ha ha ha…”
“Tách tách tách…”
Trong một quả cầu ánh sáng màu tím bỗng có một cây gai nhọn thật mảnh chui ra, cây gai này xoáy tròn như điên, sau đó đâm lên lớp màng ánh sáng màu vàng nhạt này.
Màng ánh sáng màu vàng nhạt chính là Sơ Năng Cực Thái, có thể tuỳ tiện ngăn cách, truyền dẫn và hỗn hợp các loại năng lượng. Nhưng màng ánh sáng được ngưng tụ từ Sơ Năng Cực Thái lại rất kỵ bị cắt chém, gai nhọn chỉ xoắn nhẹ một cái là đã chui vào trong màng ánh sáng rồi.
“Cô cô, cẩn thận!”
Thấy gai nhọn màu tím đâm về phía La Yên, La Niệm vội vàng duỗi căng cơ thể cao to của mình ra, đưa hơn phân nửa bả vai qua đó và ngăn trước mặt La Yên.
“Roẹt…”
Bả vai của La Niệm bị hòa tan ra thành một cái lỗ, xương vai trắng hếu lộ cả ra ngoài.
“A a a…”
Cơn đau dữ dội khiến khuôn mặt cậu nhăn nhúm hết lại, song cậu vẫn nhất quyết chắn trước người La Yên.
“Niệm Nhi!”
La Yên cắn môi, gương mặt toàn là vẻ bối rối. Sao nàng có thể nhẫn tâm nhìn La Niệm gánh chịu thay nàng chứ.
“Ù…”
Nàng không để ý mình đã cạn kiệt sức lực, vội vàng gọi trục năng lượng ra lần nữa nhằm khống chế gai nhọn màu tím kia.
Trước đây, những quả cầu ánh sáng màu tím là năng lượng vô chủ, đương nhiên nàng có thể thuận lợi khống chế chúng. Nhưng bây giờ gai nhọn màu tím do Hàng Cách Giả tự mình điều khiển, trục năng lượng của La Yên không thể đoạt được quyền kiểm soát.
Máu thịt tan xong là đến xương cốt, xương cốt tan là đến lượt nội tạng. Ấy vậy mà La Niệm vẫn cắn chặt hàm răng, không rên lấy một tiếng.
Những người khác thấy cảnh này thì đau lòng vô cùng, nhưng bọn họ đừng nói đến việc hỗ trợ, mà họ chỉ cần chạm nhẹ vào năng lượng Hủy Diệt Cực Thái này thôi là sẽ biến thành tro bụi ngay lập tức. La Niệm nhờ có cơ thể mạnh đến mức biến thái nên mới chống chịu được một chút…
“Đây là con của ngươi đúng không? Ngươi nhẫn tâm nhìn hắn bị tiêu tan từng chút một, chết trong đau đớn cực độ à? Ngươi còn được xem là một người cha đủ tiêu chuẩn không?”
Thật ra Hàng Cách Giả không hề cảm giác được khái niệm tình thân là gì, có điều gã đã đọc ký ức của một vài người nên có thể suy ra cảm xúc của La Chinh lúc này.
Ngay lúc này, từng gợn sóng màu lục bao phủ trên người La Niệm, năng lượng Sinh Mệnh Cực Thái nhanh chóng chữa trị cho thân thể của cậu. Đồng thời, từng sợi tơ mỏng màu vàng sinh ra bên trong màng ánh sáng, cuốn về phía gai nhọn màu tím đang xoáy tròn thật nhanh kia.
Sau khi Sơ Năng Cực Thái hòa vào Hủy Diệt Cực Thái, năng lượng Hủy Diệt Cực Thái cuồng bạo nhanh chóng bị bào mòn và trừ khử, không còn lực phá hoại đáng sợ nữa.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười của Hàng Cách Giả lại vang lên. Trước đây gã đã chặn đứng được La Chinh một lần, bây giờ chẳng qua là lặp lại thêm lần nữa mà thôi.
“Tách tách tách tách tách…”
Vô số gai nhọn màu tím chui ra từ trong quả cầu ánh sáng màu tím, đâm về phía màng ánh sáng màu vàng nhạt, tấn công từ khắp bốn phương tám hướng, gần như không thể phòng ngự.
Nhưng những gai nhọn này còn chưa đâm xuyên qua màng ánh sáng thì cơ thể mọi người đã lóe lên vầng sáng màu lam, sau đó được dịch chuyển rời đi…
Giây trước bọn họ còn đang chen nhau trong một không gian nhỏ hẹp, giây sau họ đã xuất hiện trong Tiên Phủ.
Vị trí của Tiên Phủ nằm khá gần khu vực trung tâm, chưa bị các sinh linh hỗn loạn tấn công tới.
Ngoại trừ mấy người Hoa Thiên Mệnh, Nữ Oa, Phục Hy, La Yên, Văn Địa Chi thì mấy chục người đang ở trong Thần Vực như Lê Lạc Thủy, La Tiêu, Cố Bắc, Linh Thù cũng được dịch chuyển đến đây.
“Tạo sao chúng ta lại xuất hiện ở đây?”
“Yên Nhi, mặt ngươi sao tái vậy…”
“Chinh Nhi đâu?”
Quy Khư Mộ Địa bị ăn mòn hơn phân nửa, tình hình của Thần Vực cũng rất tệ, sau khi sinh linh hỗn loạn xâm lấn thì mọi người gần như đều bị động chịu chết.
Mấy người Lê Lạc Thủy cùng Linh Thù tiến vào Đại Diễn Chi Vũ tạm lánh nạn, nhưng đây chỉ là biện pháp tự lừa mình dối người, với tốc độ của sinh linh hỗn loạn thì chẳng mấy chốc toàn bộ Thần Vực sẽ bị nuốt hết.
Lúc trong Tiên Phủ đang hoang mang hỗn loạn thì vài hạt tròn màu vàng bé xíu chợt trôi nổi trong đình viện, trông chúng tựa như những hạt lúa mạch chắc nịch. Chúng bắt đầu hóa lỏng rồi nhanh chóng hòa vào nhau, cuối cùng hóa thành một thân thể màu vàng kim.
Ánh vàng tản đi, thân hình La Chinh dần hiển hiện.
“Chinh Nhi!”
“Quả nhiên là La Chinh…”
“La Chinh không sao cả, hắn không bị gì cả!”
Những người này cơ bản đều là những người thân nhất của La Chinh, cũng là mối quan tâm lo lắng nhất của hắn.
Trước đây Hàng Cách Giả dùng Khái Suất Cực Thái chiếm lấy toàn bộ vùng đất Tuyệt Táng, sau đó giải quyết hết mọi phân thân mà La Chinh đã phân ra trên khắp vùng đất Tuyệt Táng.
Những phân thân hắn tạo ra để bầu bạn cùng với Ninh Vũ Điệp, Khê Ấu Cầm đều hóa thành bãi máu tươi, các nàng thật sự nghĩ rằng hắn đã gặp chuyện xấu.
La Chinh không quay người lại đáp lời họ mà chỉ ngẩng đầu nhìn trời.
“Rào rào rào rào…”
Trên bầu trời Tiên Phủ bắt đầu lần lượt xuất hiện từng Hàng Cách Giả.
Đây không phải là ảo ảnh tạo ra từ Khái Suất Cực Thái, mà là phân thân thật sự.
Một nghìn…
Mười nghìn…
Trăm nghìn…
Một triệu…
Số lượng Hàng Cách Giả càng lúc càng nhiều, mọi người cũng cảm thấy càng ngột ngạt hơn, giống như ngay cả không khí cũng trở nên đặc quánh lại.
“Ngươi đích thân ra tay thì cũng bảo vệ được ai đâu?” Hàng Cách Giả hỏi.
La Chinh nhìn Hàng Cách Giả với nụ cười như có như không, lạnh nhạt nói: “Ngươi có thể thử xem”
Hàng Cách Giả nhìn thấy chút tự tin trong mắt La Chinh, gã cảm thấy hơi lạ.
Chắc hẳn La Chinh phải ý thức được khoảng cách năng lượng giữa đôi bên, hắn không có bất kỳ phần thắng nào cả, vậy sự tự tin đó đến từ đâu? Lẽ nào hắn điên rồi?
“Bày đặt tỏ vẻ!” Hàng Cách Giả nói rồi đấm một cú ra, một triệu phân thân cũng cùng đấm ra.
Gợn sóng vô hình truyền đi trong không gian…
Mỗi một cú đấm mà nhóm phân thân đấm ra tương đương với cú đấm toàn lực của La Niệm, bây giờ có cả triệu cú đấm đập lên Tiên Phủ, sức mạnh này có thể biến mọi thứ trong đó thành viên bi nhỏ thuần túy nhất, La Chinh tuyệt đối không thể nào chặn được.
“Ầm!”
Một tiếng vang trầm truyền đến, một dấu đấm hiển hiện trên bầu trời cách Tiên Phủ hơn trăm mét. Một lớp kết giới che chở Tiên Phủ đã cản cú đấm này lại.
“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm…”
Sau chừng nửa hơi thở, vô vàn dấu đấm xuất hiện trên bề mặt kết giới, cả một triệu cú đấm của Hàng Cách Giả đều bị kết giới chặn lại hết!
“Cái gì?” Hàng Cách Giả hơi sững sờ: “Cái này… Sao có thể như vậy?”
Một triệu cú đấm là sức mạnh mà La Chinh không thể nào chịu nổi, thế nhưng hắn lại chống đỡ được!
“Đánh giá thấp ngươi rồi?”
Hàng Cách Giả nhận ra năng lượng mà Khởi Nguyên Thần Huyết ban cho La Chinh nhiều hơn gã tưởng rất nhiều. Ý nghĩ của gã thoáng lướt qua, toàn bộ phân thân và bản tôn cùng biến mất, gã lại tiến vào Khái Suất Cực Thái rồi tấn công Tiên Phủ.
Vô số Hàng Cách Giả thông qua đám mây Khái Suất bao vây xung quanh Tiên Phủ, đồng thời cùng đánh một chưởng xuống dưới.
“Chục tỷ lần…”
“Bộp bộp bộp bộp…”
Trên kết giới Tiên Phủ xuất hiện hơn mười tỷ dấu chưởng, kết giới lung lay dữ dội nhưng vẫn vững vàng hiện hữu.
“Bộp bộp bộp bộp…”
“Trăm tỷ lần…”
Hàng Cách Giả tăng đòn tấn công của mình lên thêm một cấp, nhưng kết giới Tiên Phủ vẫn chịu được.
Lần này gã im lặng, bởi gã đã hiểu rồi.