Khê Ấu Cầm không ngờ bỗng nhiên mọi chuyện lại thế này!Thuở nhỏ, mấy thứ cầm kỳ thi họa nàng đều tinh thông cả, thiên phú võ đạo cũng khiến những đệ tử trong tông môn ao ước không thôi. Mỗi lần nàng đi theo Khê Tiểu Giới lên Hư Linh Tông tu luyện, những ánh mắt nam nhân luôn chăm chú trên người nàng.
Cho dù là ở thành Hư Thiên hay trong Hư Linh Tông, nàng đều giống như nữ thần cao cao tại thượng, người bình thường muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng cũng chẳng dễ dàng gì. Ngay cả như vậy thì vẫn có rất nhiều chàng trai trẻ tuấn kiệt muốn lấy lòng nàng, trăm phương nghìn kế muốn dỗ dành để nàng vui vẻ!
Hư Linh Tông đã từng có một thiên tài cấp Thiên, chỉ vì chúc mừng sinh nhật cho Khê Ấu Cầm mà không quản vạn dặm xa xôi, tập hợp mười sáu hạt cỏ phát sáng, xâu thành một chuỗi vòng tay để tặng nàng.
Hạt cỏ phát sáng kia rất khó hái, chúng chỉ sống trong Đại Tuyết Sơn nơi cực tây, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt suốt ngày suốt đêm, trông rất đẹp mắt. Nếu dùng để tặng người khác thì quả thực là lễ vật độc đáo, nhưng chẳng qua trong Trung Vực chưa từng có ai lấy ra làm vòng tay để tặng.
Bởi vì giá trị vốn đã không rẻ, riêng một hạt đã tương đương với một món tiên khí, thế nên chiếc vòng tay gồm mười sáu hạt này cũng được coi như là đồ cực kỳ quý báu.
Nhưng sau khi Khê Ấu Cầm nhìn thấy chiếc vòng tay kia thì lại thuận tay ném trên mặt đất.
Khi đó, già trẻ Khê gia đều yêu chiều nàng, trưởng bối trong nhà thấy hành động bốc đồng của Khê Ấu Cầm thì cũng chỉ cười bất đắc dĩ mà thôi. Còn vị có thiên phú cấp Thiên kia, mặc dù vô cùng tức giận, nhưng dù sao Khê Ấu Cầm cũng là con cháu của Thanh Hư đạo nhân, nên hắn cũng không tiện nổi giận.
Ngày trước nàng kiêu ngạo biết bao, ai ngờ chỉ trong nháy mắt đã bị vây trong địa cung tối tăm này!
Với Khê Ấu Cầm mà nói, chuyện này nhục nhã tới mức nào?
Nàng thử phản kháng, trực tiếp nắm lấy La Chinh rồi cắn luôn!
Nhưng chút sức lực này của nàng làm sao có thể khiến La Chinh tổn thương được? Đừng nói đến việc không vận chuyển được chân nguyên, cho dù nàng có thể vận chuyển được thì cũng chẳng thể khiến thân thể tiên khí thượng phẩm của La Chinh bị thương được.
Khi móng tay của nàng hung hăng cắt lên làn da của La Chinh, chỉ cảm thấy da của hắn rất dai, móng tay của nàng đã sắp nát ra rồi mà chẳng thể lưu lại được bất kỳ dấu vết nào. Khi răng nàng hung hăng cắn vào vai La Chinh, nàng lại cảm thấy như cắn vào khối sắt, suýt chút nữa vỡ cả răng!
“Thả… thả ta ra!”
“Ta… Nếu lần này… may mắn chạy trốn được… ta chắc chắn sẽ giết ngươi!” Khê Ấu Cầm cắn răng nói.
“Từ khi gặp ngươi tới giờ, ngươi đã nói câu này ba lần rồi” La Chinh lạnh nhạt đáp.
Huân nói không sai, làm như vậy quả thực là cách ổn thỏa nhất, cho dù La Chinh có thể may mắn rời khỏi địa cung thì cũng rất khó có thể đưa nữ nhân này theo. Đối với Thôi Tà mà nói, nữ nhân có Âm Thể Tử Cực mà mất đi nguyên âm thì cũng chẳng có tác dụng gì! Khi đó, cho dù La Chinh có đưa nữ nhân này cho Thôi Tà thì chỉ sợ Thôi Tà cũng không hứng thú!
Với thực lực của người đứng đầu Trung Vực, Thôi Tà chẳng thiếu gì nữ nhân, đặc biệt là võ giả toàn tâm toàn ý muốn tiến lên đỉnh cao thì cũng sẽ không ham mê nữ sắc quá độ, chỉ có ai tu theo tà đạo thì mới có thể sa ngã mà thôi.
“Trong địa cung này có hơn mấy trăm lối rẽ, Thôi Tà cũng không thể tìm được nơi này chỉ trong chốc lát, nhưng La Chinh vẫn muốn đánh nhanh thắng nhanh” Huân bĩu môi.
Chính lúc này, từng tia sáng màu tím không ngừng phun ra, chúng giống như những sợi tơ mà con tằm xuân phun ra, không ngừng lan rộng, ngưng kết rồi quấn quanh, cuối cùng tạo thành một kén ánh sáng màu tím, bao vây hai người lại bên trong.
Những tia sáng màu tím này chính là một loại nguyên tố đặc thù của Âm Thể Tử Cực, Thôi Tà muốn tập hợp đủ ba người, lợi dụng đại trận Thiên Ma Hợp Hoan mới có thể kích phát hoàn toàn những nguyên tố này.
Cho dù không cần đại trận Thiên Ma Hợp Hoan mà cứ thế hấp thu thì sau đó dù là đối với La Chinh hay Khê Ấu Cầm đều có lợi rất lớn!
Ở trong ánh sáng màu tím này, mồ hôi hỗn hợp trên cơ thể hai người dần dần thấm vào cơ thể La Chinh và Khê Ấu Cầm, Âm Thể Tử Cực chính là một cặp thân thể tuyệt vời, sau khi hấp thu nguyên tố như vậy, thân thể của hai người đều có ảnh hưởng rất lớn!
Mồ hôi của Khê Ấu Cầm làm ướt vạt áo, ngồi xếp bằng trên mặt đất lạnh giá, toàn thân đều toát mồ hôi, hai mắt sững sờ nhìn chăm chú vào La Chinh, trong ánh mắt vốn ảm đạm và rời rạc lại tăng thêm một tia nghi ngờ.
Trong lòng Khê Ấu Cầm vẫn luôn có sát ý với La Chinh, nhưng nàng lại có cảm giác mâu thuẫn, bởi nam nhân này không hề đáng ghét như trong tưởng tượng của nàng!
Đây cũng là lý do vì sao Khê Ấu Cầm lại mê man.
Sau khi La Chinh đứng dậy, chỉnh đốn một lúc, lấy một bộ quần áo rộng rãi ra khỏi nhẫn tu di, hơi nghiêng mặt rồi ném cho Khê Ấu Cầm.
Thấy vẻ mặt của La Chinh, Khê Ấu Cầm lập tức bị hành động này chọc giận. Luôn ức hiếp ta, bây giờ lại không định nhìn ta một cái sao?
Khê Ấu Cầm quả thực đã đoán đúng!
La Chinh thực sự hơi xấu hổ, lúc nãy hắn tức giận mà đẩy ngã Khê Ấu Cầm chẳng qua cũng là vì hiện tại hắn đã bị Thôi Tà đẩy vào địa cung không có lối thoát này. Hắn sợ Khê Ấu Cầm rơi vào trong tay Thôi Tà, thế nên vì đại cục, vì muội muội của mình, La Chinh cần phải đảm bảo nắm chắc mọi việc.
Mặc dù có nhiều lý do, nhưng La Chinh vẫn là một trai tân chính hiệu, sau khi xong chuyện, đương nhiên hắn sẽ có cảm giác không được tự nhiên!
Nhưng đứng ở góc độ của Khê Ấu Cầm thì lại khác, hành động này của La Chinh có thể dùng một câu trong dân gian để hình dung, chính là lật mặt nhanh hơn lật sách…
“Mặc quần áo vào, chúng ta nghĩ cách rời khỏi địa cung này” La Chinh đưa lưng về phía Khê Ấu Cầm mà nói.
Không biết vì sao, Khê Ấu Cầm bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói ra một câu: “Không mặc!”
Vừa nói xong, mặt Khê Ấu Cầm bỗng đỏ lên. Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình cũng có ngày chơi xấu trước mặt một nam nhân như vậy.
– Hết tập 46 –