Cô gái này bị điên sao…La Chinh đứng trố mắt nhìn nàng: “Quét sạch cả Thần vực? Ngươi muốn quét cái gì?”
“Toàn bộ đám người hư ảo đó” Cô gái nghiêm túc trả lời.
“Ý ngươi là… ngươi muốn giết hết mọi người à?” La Chinh hỏi.
Cô gái ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt La Chinh bằng cặp mắt tỏa ánh sáng động lòng người, thành thật nói: “Tất nhiên là vậy rồi! Ngươi cảm thấy sao hả?”
Sau khi xác định những điều ấy, La Chinh cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Cô gái này nói phải nghĩ cách có cơ thể thực, vậy nghĩa là bản thân nàng cũng là hung vật được sinh ra trong vực sâu Ma Vực và cần dựa vào sức mạnh tín ngưỡng!
Theo kinh nghiệm bản thân ở biển minh tưởng, La Chinh thấy cô gái này vô cùng có khả năng được sinh ra tại đó, lẽ nào nàng cũng là một trong những “vật sợ hãi không thể xác định” kia?
“Tại sao ngươi muốn giết loài người?” La Chinh lại hỏi.
Đôi mắt cô gái lại lóe ánh sáng tàn nhẫn: “Bởi vì Thần vực thuộc về tộc Cửu Lê chúng ta, làm sao có thể cho đám sâu bọ không có huyết thống này tranh giành? Ngươi xem, những vị trí thánh nhân vốn thuộc về tộc Lê chúng ta, ấy thế mà lại bị đám sâu đê tiện ấy nhúng chàm! Bọn chúng… đều đáng chết!”
“Nhưng ngươi cũng không phải là người tộc Lê, ngươi không có huyết thống Xi Vưu” La Chinh nói.
La Chinh và Lê Lạc Thủy là hai người duy nhất ở Thần vực có huyết thống tộc Lê chân chính thôi. Cô gái trước mắt còn chẳng được tính là “sinh linh” thực thụ nên tất nhiên cũng không phải là người có huyết thống Xi Vưu.
Nghe thấy lời này, cô gái chỉ cười khẽ, ánh mắt khi nhìn La Chinh trở nên mê ly như đang nhìn người yêu chân thành trong tim mình vậy: “Cho nên ta thật sự quá may mắn mới tìm thấy ngươi trong biển minh tưởng, chẳng phải có ngươi là có huyết thống Xi Vưu rồi sao?”
Tuy cô gái này không thể hiện thái độ thù địch nhưng ánh mắt của nàng ta lại làm La Chinh sợ hãi, tại sao biển minh tưởng lại sinh ra một người quái dị như vậy?
Đúng lúc này, La Chinh đột nhiên cảm nhận được cơn chấn động dưới chân.
“Ầm ầm…”
Một tiếng nổ vang truyền đến từ đằng xa.
Tiếng động này xuất phát từ nơi rất xa nhưng uy lực truyền đến đây vẫn mạnh như vậy, điều đó chứng tỏ tầng trên đang có cường giả tùy ý phá hủy cung điện băng này.
“Đó là tiếng gì vậy?” La Chinh ngước đầu nhìn.
Cô gái mỉm cười nhẹ: “Đám thánh nhân vào trong rồi!”
“Bọn họ tìm thấy cung điện băng này bằng cách nào?” La Chinh hơi nhướng mày, mắt lộ vẻ cảnh giác.
Cô gái trước mắt không phải là hạng người thân thiện gì nhưng tạm thời nàng ta sẽ không lấy mạng của mình, lỡ như hắn gặp phải bọn Đông Phương Thuần Quân thì phiền to!
Cô gái liếc nhìn La Chinh: “Ta thả bọn họ vào đấy!”
“Ngươi thả bọn họ vào ư? Tại sao?!” La Chinh lại hỏi.
Cô gái không trả lời mà chỉ nói: “Ngươi cứ chờ ở đây đi…”
Trong mắt nàng ta, La Chinh không có tác dụng mang tính quyết định trong những việc kế tiếp, tác dụng lớn nhất của hắn là huyết thống mà thôi.
Dứt lời, nàng ta khẽ nhún đầu ngón chân, cơ thể lập tức xuyên qua lớp băng và vòng về phía trước.
***
*Wakalà đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩmBách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Tại tầng trên của cung điện băng, sau khi các thánh nhân vào trong cung điện và hoang mang một thời gian thì bắt đầu thăm dò phía dưới.
Cô gái kia đã bảo báu vật tín ngưỡng kiểm soát vực sâu Ma Vực nằm ở đây, vậy bọn họ sẽ không ngần ngại mà đào cả cung điện này lên!
Bọn họ ra tay rồi mới phát hiện cung điện băng này vô cùng lớn.
Vài á thánh và chân thần đại viên mãn thay phiên nhau thử, sau đó Đường Lôn không kiềm được đứng dậy.
Ông ta đạp chân trên mặt băng trong suốt rồi đột nhiên đấm về phía trước!
“Ầm!”
Một luồng khí nóng rực lan ra bốn phương tám hướng và đẩy lùi tất cả khí lạnh xung quanh.
Những bức tường băng gần bên Đường Lôn đều nhanh chóng tan biến.
Sau đó, một cột lửa hình tròn ập xuống dưới!
Mặt sàn và trần nhà của cung điện băng không thể đỡ nổi đòn tấn công của cột lửa nên chỉ thoáng chốc đã bốc hơi thành vô số sương mù trắng.
Trong nháy mắt, Đường Lôn đã “đào” ra lối đi dài đến năm, sáu chục nghìn mét!
Chẳng qua cột lửa chỉ đi được sáu chục nghìn mét thì khựng lại.
Không phải do Đường Lôn nương tay hay kiệt sức, theo lý thì chỉ cần đủ đạo uẩn là ông ta có thể khiến cột lửa này kéo dài vô hạn.
Đường Lôn thu cột lửa lại và nhìn xuống lỗ hổng lớn, kế đó ánh mắt chợt cứng lại.
“Người phụ nữ đó chặn ngọn lửa của ta ở phía dưới…”
Ban nãy Đường Lôn chỉ giao tranh một hiệp với nàng ta mà đã bị mất một cánh tay nên giờ rất là kiêng dè nàng ta.
“Chúng ta xuống dưới đi!”
Đông Phương Thuần Quân dứt khoát nhảy xuống lỗ thủng do Đường Lôn đào ra.
Cô gái kia quả là rất mạnh, nhưng điều đó sẽ không làm Đông Phương Thuần Quân chùn bước.
“Vèo vèo vèo…”
Những người khác thấy vậy bèn nhảy xuống theo.
Cô gái phía dưới thấy các thánh nhân bay từ trên cao xuống bèn cong môi, tiếp đó vươn ngón tay gõ nhẹ lên một cây cột băng ở bên cạnh.
“Vù…”
Sương mù đen thùi trên bầu trời vực sâu Ma Vực nhanh chóng phủ xuống rồi chui vào trong cung điện băng.
Trần Hoàng Dịch Kiếm là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường.
Hắn ta là người cuối cùng vào cung điện băng. Sau khi đi vào, hắn ta lập tức cảm nhận được phương hướng của La Chinh thông qua thanh kiếm La Chinh cắm tại biển minh tưởng.
Hắn ta xác định phương hướng đại khái rồi chợt nghiêm mặt: “Cung điện băng này lớn vậy sao?”
Tuy nhiên, chỉ cần Trần Hoàng Dịch Kiếm còn cầm thanh kiếm này thì sẽ còn cảm ứng được phương hướng của La Chinh, điều này khiến hắn ta tạm yên lòng.
Thế nhưng hắn ta chỉ vừa xuống mấy tầng thì chợt thấy một đám sương mù đen dày đặc chui từ ngoài vào cung điện băng!
Đám sương mù đen ấy không chỉ lan ra không gian trong cung điện mà còn lẻn vào trong khối băng. Kiến trúc băng trong suốt lập tức nhuốm đen như than.
“Đó là sương mù gì…”
Trần Hoàng Dịch Kiếm nhanh chóng chìm trong sương mù đen.
Cùng lúc đó, cảm giác sợ hãi mãnh liệt chợt trào dâng trong lòng hắn ta!
“Sức mạnh sợ hãi nguyên thủy?”
Trần Hoàng Dịch Kiếm lộ vẻ kỳ quặc, cảm giác như có một cơn gió lạnh phất qua lưng như thể ma quỷ thổi vào lưng mình vậy.
Trần Hoàng Dịch Kiếm nhào về phía trước như phản xạ có điều kiện, đồng thời lấy một khối vàng nhỏ từ trong nhẫn tu di ra.
Khối vàng đó chính là “Thảo Viêm Kim” được sử dụng trong nước đen.
Khối Thảo Viêm Kim lập tức phát ra ánh vàng lóa mắt làm những “vật không thể xác định” đang ẩn nấp trong bóng tối đều lùi bước.
Trần Hoàng Dịch Kiếm thở phào nhẹ nhõm khi cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng mình tiêu tan, cứ như tuyết gặp mặt trời vậy.
Xem ra nước đen đã bị cuốn lên bầu trời rồi giờ lan xuống đây, cũng tức là cung điện băng này sẽ biến thành “Hắc Thủy vực” khác. May mà hắn ta còn không ít Thảo Viêm Kim, bằng không phiền to rồi.