Đám người Thu Tư Nguyên, Nguyệt Bạch Hạo tuy thuộc Ngưng Kiếm Cung, nhưng không có nghĩa là thiên phú của bọn họ thật sự kém cỏiThực ra thiên phú của bọn họ gần bằng Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành, ngoài ra còn có hơn mười đệ tử học cung đến từ Táng Kiếm Cung và Yêu Kiếm Cung sở hữu thiên phú chỉ kém Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành chút xíu.
Bỗng chốc trông thấy mười mấy người bay qua tường kiếm, tâm trạng của các kỳ chủ chợt phấn khởi hẳn lên, lòng thầm nghĩ lần này chắc mình cũng có thể chia một chén canh chứ nhỉ?
Lúc các kỳ chủ bắt đầu vây tới, đám người Thu Tư Nguyên vẫn không liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái mà đồng loạt chạy về phía La Chinh.
Các kỳ chủ đều trố mắt há miệng.
“Không phải chứ?”
“Đám người này đều đi theo thằng nhóc kia à?”
“Có lẽ thằng nhóc kia có bối cảnh không bình thường? Đến từ đại gia tộc nào vậy?”
Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành đi theo La Chinh có thể xem là trùng hợp, nhưng mười mấy người xếp hạng đầu đều đi theo La Chinh thì lại có ý nghĩa khác.
Ngay khi các kỳ chủ còn đang không hiểu gì thì lại có hơn trăm người bay qua tường kiếm.
Mà lần này, các kỳ chủ lại càng thêm buồn bực.
Trong hơn một trăm người này, ngoại trừ mười sáu người không đi về phía La Chinh thì hơn tám mươi người khác đều theo đuôi hắn. Mặc kệ các kỳ chủ này dùng mọi lời lẽ thuyết phục như thế nào, đám đệ tử học cung kia vẫn không thèm nhìn họ lấy một cái.
Các đệ tử học cung theo La Chinh đến đây nên hiện tại căn bản không có ý nghĩ nào khác!
Vì vậy trong tường kiếm bỗng xuất hiện một cảnh tượng lạ lùng, phần lớn kỳ chủ đều không thu hoạch được gì, ngược lại một “kỳ chủ” ngay cả cờ cũng không có như La Chinh lại thu được hơn trăm người…
Người bay qua tường kiếm càng lúc càng nhiều, điều này đã hóa giải sự xấu hổ của các vị kỳ chủ.
Mỗi ngày tường kiếm mở ra đều có mấy chục nghìn người tham gia, song số người vượt qua được tường kiếm chỉ chiếm khoảng một phần ba, tức là chừng hơn mười nghìn người. Con số này cũng không hề nhỏ.
Người dưới trướng các kỳ chủ này càng lúc càng nhiều, lúc này vẻ mặt các kỳ chủ mới trở nên hài lòng.
Đợi khi tường kiếm đóng lại, thanh niên áo trắng trên tường kiếm mới tuyên bố: “Tường kiếm hôm nay đã đóng, mọi người hãy rời khỏi tường kiếm. Ai còn tự ý vượt qua, giết không cần hỏi!”
Mọi người dưới chân tường thất vọng tràn trề, có vài người đã thử hơn trăm lần, thậm chí có người còn táng gia bại sản, không tiếc vay nợ mới mua được một lọ Ngộ Kiếm Linh Dịch pha loãng, có thể nói thất bại lần này là một đả kích nặng nề.
Tuy áp lực tường kiếm phát ra đã biến mất, nhưng bọn họ cũng hiểu được hậu quả của việc bất chấp leo tường nên chỉ có thể rời đi, hôm sau lại thử thêm lần nữa.
Ở bên kia tường kiếm, các kỳ chủ cũng dẫn theo người mình chiêu mộ được rời đi.
Nhóm các thanh niên áo trắng cũng bay đi, đặc biệt là Triệu Hạo còn nhìn La Chinh với nụ cười u ám.
Lần này đến lượt La Chinh hoang mang, hắn không biết tiếp theo phải làm gì, dù sao bên trong tường kiếm cũng là một thế giới hoàn toàn xa lạ đối với hắn.
Đúng lúc này, vị nữ kỳ chủ kia dẫn theo hai cô gái đi tới, khẽ mỉm cười với La Chinh: “Thằng nhóc dũng cảm, không biết nên làm cái gì phải không?”
La Chinh vẫn chưa trả lời, nữ kỳ chủ đã nói tiếp: “Từ nơi này đi về phía Bắc một nghìn dặm chính là chân núi Thái Nhất, nơi đó có một tòa thành gọi là Long thành, có thể nhận cờ ở bên ngoài Long thành”
“Rốt cuộc lá cờ này dùng để làm gì?” La Chinh tò mò hỏi.
Nữ kỳ chủ lắc đầu: “Chẳng biết gì cả mà còn dám làm kỳ chủ… Toàn bộ vật tư và nhiệm vụ do Thái Nhất Thiên Cung ban bố đều ở trong Long thành, chỉ có kỳ chủ mới được đi vào Long thành. Ngươi đi nhận cờ rồi sẽ hiểu thôi. Với lại…”
Nói đến đây, nàng ta nhìn lên bầu trời. Lúc này đã là hoàng hôn, sắc trời đã mỗi lúc một tối dần. Nàng ta nói: “Ngươi phải lấy được cờ trước lúc trời tối, bằng không ngươi sẽ gặp phải nguy hiểm. Phải nhanh một chút. Chúc ngươi may mắn”
Nói xong, nữ kỳ chủ dẫn theo hai cô gái rời đi. Lần này nàng ta cũng không chiêu mộ những người khác mà đến đây chỉ vì hai cô gái này, nên thực ra nàng ta có thể rời đi từ lâu rồi. Chẳng qua nàng ta còn nán lại đến bây giờ chỉ là để nhắc nhở La Chinh.
Lời cảnh báo cuối cùng của nữ kỳ chủ khiến La Chinh cau mày.
“Trời tối là có ý gì?” Lại Hoa Bắc hỏi với vẻ khó hiểu.
Nguyệt Bạch Thành suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: “Nơi này là Thái Nhất Thiên Cung, không thể nào có đại yêu lui tới. Nguy hiểm duy nhất chỉ có thể đến từ… người khác”
La Chinh cũng gật đầu: “Triệu Hạo luôn nhằm vào ta mọi lúc mọi nơi, nhưng từ khi ta vào tường kiếm đến giờ hắn vẫn chưa ra tay chọc phá. Trời tối… có lẽ mang ý là quy định sẽ thay đổi?”
Hai người suy luận một hồi, nhanh chóng đưa ra một kết luận có khả năng. Có thể là nữ kỳ chủ ám chỉ rằng trời tối sẽ có người ra tay với La Chinh!
“Cho dù như vậy, lấy được cờ thì có ích lợi gì?” Nguyệt Bạch Hạo hỏi.
La Chinh lắc đầu nói: “Không rõ lắm, nhưng chắc là rất quan trọng, bây giờ đến lúc trời tối còn có một canh giờ, chúng ta chạy tới đó là biết thôi”
***
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Mọi người đi về phía Bắc một nghìn dặm dọc theo đồng bằng dưới chân núi, rốt cuộc thấy được một tòa thành trắng như tuyết.
Hình như tòa thành này được cắt từ đá cẩm thạch trắng, cả một tòa thành lớn giống như một chỉnh thể có sẵn từ thiên nhiên, tỏa ra hơi thở sạch sẽ.
Lúc La Chinh dẫn theo các đệ tử học cung đi tới trước cửa thành, hai thị vệ trước cửa thân mặc áo giáp, tay cầm kiếm ngọc đi lên ngăn cản.
“Đứng lại!”
“Chỉ có kỳ chủ mới được vào Long thành!”
Đối mặt với tiếng quát tháo của hai gã thị vệ, La Chinh lạnh nhạt nói: “Ta chính là kỳ chủ, không biết nhận cờ ở đâu?”
Hai gã thị vệ quan sát La Chinh với vẻ kỳ quái, kẻ không phải Bỉ Ngạn cảnh lại chạy tới nhận cờ quả là chuyện hiếm thấy. Một tên thị vệ trong đó chỉ tay sang một bên: “Ở kia!”
Lúc này La Chinh mới phát hiện bên cạnh Long thành còn có một cánh cửa nhỏ.
Sau khi tiến vào cánh cửa này, hắn thấy một ông lão ở trần đang ngồi trong đó. Hắn không hề cảm nhận được làn sóng dao động sức mạnh trên người ông lão này, thậm chí ông ta còn không bằng thần dân, giống hệt người phàm tại thế giới trong cơ thể La Chinh.
Cảm giác này vô cùng quỷ dị, ngay cả ở Thần vực hắn cũng chưa từng thấy chuyện như thế nhưng bây giờ lại thấy được trên người ông lão này.
“Ngươi muốn nhận cờ?” Ông lão hỏi.
La Chinh gật đầu: “Đúng”
Ông lão rút ra một tấm thiếp treo trên tường: “Hôm nay chỉ có một người treo kiếm lên tầng sáu của tường kiếm, là ngươi à?”
“Là ta” La Chinh đáp.
Ông lão run rẩy đi tới một góc tường, trong góc tường có mấy cột cờ được cắm thẳng đứng. Ông ta nhấc một cột cờ trong đó lên, ném về phía La Chinh, đồng thời nói: “Trước khi trời tối, ngươi phải tìm được địa bàn của mình, bằng không người khác sẽ tập kích ngươi bất cứ lúc nào, chết cũng chết vô ích”
“Tìm được địa bàn?” Ánh mắt La Chinh bỗng khựng lại.
Ông lão làm động tác cắm cột cờ xuống đất, cười nói: “Cắm cột cờ xuống đất, ngươi sẽ biết”
“Địa bàn trống trải bên ngoài đều có thể cắm cờ ư?” La Chinh lại hỏi.
“Đều có thể, chỉ cần ngươi cắm được” Ông lão cười nhạt.
Cắm một lá cờ thì có gì khó?
La Chinh khiêng cờ đi ra từ cửa nhỏ, trong lòng thầm nghĩ.
Tuy nghĩ vậy nhưng hắn không dám xem thường ông lão này chút nào. Ngay đến hắn cũng không thể che đậy khí tức trên cơ thể đến mức giống như người phàm, chứng tỏ ông lão này không đơn giản như vẻ bề ngoài.