Mấy ngày sau đó, Thái Nhất Thiên Cung đều tập trung xử lý hậu chiến tranhCũng may Đế Tuấn và tộc Hữu Hùng chỉ hủy hoại núi Thái Nhất và Long thành, trong đó tổn hại nghiêm trọng nhất là Thái Đích Cung. Cả Thái Đích Cung đều hóa thành phấn vụn, ngoài xây lại thì không còn lựa chọn nào khác.
Đến tận ba ngày sau, núi Thái Nhất mới chờ được viện quân từ Lê Sơn.
Trước lúc tộc Kim Ô phát động tổng tiến công, núi Thái Nhất đã nhìn ra quyết tâm của tộc Kim Ô nên lập tức gửi yêu cầu cứu viện tới Lê Sơn.
Nhưng đường xá từ Lê Sơn tới Trung Thần Châu tương đối xa xôi.
Có điều vấn đề không nằm ở đường xá, lúc Lê Sơn định phái các đại môn chủ ra tay thì cường giả tộc Thần Nông Thị đã đột ngột làm khó ở Bắc Bộ Lê Sơn. Chờ khi người Lê Sơn ra mặt thì người của tộc Thần Nông Thị lại nhanh chóng rút lui.
Lê Sơn biết rõ ý đồ của tộc Thần Nông Thị là ngăn chặn Lê Sơn cứu viện, nhưng cho dù nhìn thấu ý đồ của đối phương thì bọn họ cũng không làm được gì. Phục Hy vì có chuyện quan trọng phải rời khỏi thế giới mẹ, Nữ Oa nương nương vẫn luôn ở trong Bỉ Ngạn cứu viện Đông Hoàng. Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, các cường giả tộc Thần Nông Thị vừa không ra tay cũng không rời đi, vẫn luôn rình rập Bắc Bộ như hổ đói.
Tuy Lê Sơn cường giả đông đúc nhưng hiện tại thời buổi rối ren, các cường giả Lê Sơn không thể không hành động cẩn thận.
Mãi đến khi cường giả tộc Thần Nông Thị rút lui, bọn họ mới chia ra hơn sáu mươi người nhanh chóng chạy tới Thái Nhất Thiên Cung. Nhưng lúc này chuyện trong Thái Nhất Thiên Cung đã bình ổn trở lại, sau khi nghe nói Yêu Hoàng Đế Tuấn qua đời, các cường giả cũng sửng sốt!
Nếu Đế Tuấn đích thân tới Trung Thần Châu, trừ phi Nữ Oa nương nương và Phục Hy đích thân ra tay thì thật sự không ai có thể đánh gục ông ta! Thế mà Thiên Cung lại đánh bại Đế Tuấn?
Cam Cao Hàn vẫn chưa tiết lộ toàn bộ chi tiết trong đó. Cam Cao Hàn thấy chuyện xảy ra trên người La Chinh là ngoài sức tưởng tượng, chuyện như vậy cho dù lộ ra cũng nên do Đông Hoàng báo cho Lê Sơn, tuyệt đối không đến lượt Cam Cao Hàn xử lý.
…
Khung cảnh Hỗn Độn là một màu đen thăm thẳm, ánh sáng có mạnh mẽ cỡ nào cũng không chiếu sáng được. Cho dù có tới hàng vạn mặt trời ném vào Hỗn Độn thì cũng chỉ như mấy đốm nhỏ mờ nhạt mà thôi. Ngược lại thì những đốm nâu mờ nhạt do đám mây Hỗn Độn tỏa ra, từ xa nhìn lại giống như một tầng mây vô biên vô hạn…
Một con thuyền đen khổng lồ lặng lẽ di chuyển trong đám mây Hỗn Độn. Từ trước đến nay Hắc Thuyền vẫn luôn nổi danh về hành tung bất định, trên thế giới này không có mấy người có thể tìm được Hắc Thuyền.
So với những chiếc Hắc Thuyền khác, chiếc Hắc Thuyền này hơi đặc biệt. Phần trước thân thuyền được mài từ những tảng Thất Tinh Diệu Thạch, hai bên thân tàu được khắc một văn tự mơ hồ, đó hẳn là một dòng Phạn văn sau khi phóng đại.
“Vù…”
Ngay khi Hắc Thuyền vừa ra khỏi đám mây Hỗn Độn, phía trước đột nhiên xuất hiện một hình bát quái khổng lồ. Đường đi của Hắc Thuyền bị chặn, đứng yên trên đám mây Hỗn Độn, hình bát quái xoay tròn một vòng, thân hình Phục Hy lập tức xuất hiện.
“Thiên Phương Bát Quái Sách!”
Phục Hy quát nhẹ một tiếng.
Tám hình bát quái giống y hệt nhau nhanh chóng xuất hiện bốn phương tám hướng xung quanh Hắc Thuyền, giam cầm chiếc Hắc Thuyền này vào chính giữa.
Bàn về thực lực, Phục Hy không phải sợ bất cứ “người trong tranh” nào trong thế giới mẹ, kể cả thuyền trưởng thần bí nhất!
Nhưng Phục Hy có một điểm yếu, đó là tốc độ hơi chậm. Lần trước Lôi Li có thể chạy thoát ngay trước mặt Phục Hy cũng là nhờ vào phân thân và tốc độ. Nếu Lôi Li bị Phục Hy quấn lấy, với thực lực của nó thì chỉ có thể bị Phục Hy đập chết.
Lần này Phục Hy truy tìm được vị trí của thuyền trưởng thì lập tức bao vây bắt giữ, tránh giẫm lên vết xe đổ ngày xưa.
“Soạt…”
Một luồng khói đen không ngừng biến ảo, biến thành một chiếc mũ trùm đầu, dưới mũ trùm đầu là một người không thấy rõ diện mạo. Chưa ai nhìn thấy diện mạo của thuyền trưởng. Ngay cả trong mắt các thuyền viên Hắc Thuyền, sự tồn tại của hắn ta cũng giống như một ký hiệu.
“Thì ra là Nhân Hoàng đích thân tới, không biết có chuyện gì?” Thuyền trưởng thản nhiên hỏi.
“Vòng Tròn Giáng Lâm Hồn Nguyên Đại Thế Giới của ta bị Lôi Li cướp đi” Phục Hy bình tĩnh nói.
Giọng nói của thuyền trưởng rất bình thản: “Vậy Nhân Hoàng đại nhân có thể đi tìm Lôi Li, cướp lại từ tay nó là được”
Phục Hy hừ lạnh một tiếng, vươn tay ném vào không trung. Một vòng tròn không gian hiện ra, một cái đầu dơi khổng lồ rơi ra từ trong đó.
Người đội mũ trùm đầu màu đen nhìn thấy đầu dơi, thân thể thoáng chấn động. Thập đại hung thú Hỗn Độn Lôi Li mà lại bị Phục Hy đánh chết?
“Ta không ra tay nhiều năm, hình như có vài tên ngốc đã quên mất thủ đoạn của ta, dám cướp đồ ngay trước mặt ta, chán sống rồi” Nói xong, Phục Hy đánh một quyền về phía đầu dơi.
Một quyền ấn mang theo hư ảnh bát quái khắc vào đầu dơi.
“Soạt!”
Đầu Lôi Li lập tức bị đánh thành bột phấn.
Trong thập đại hung thú Hỗn Độn, kẻ nào cũng đều uy danh hiển hách, thực lực không thua gì một “người trong tranh”. Nhưng một thứ lợi hại như Lôi Li vẫn bị Phục Hy đánh chết, thực lực chân chính của Phục Hy khiến người ta thật sự kiêng dè.
“Lôi Li lấy đi mười hai Vòng Tròn Giáng Lâm, trong đó có sáu cái nằm trong tay các ngươi, trả lại cho ta” Phục Hy nói thẳng.
Thần Nông và Cơ Hiên Viên đã phải bỏ ra cái giá rất lớn mới mời được Lôi Li ra tay.
Lôi Li lại không ngờ rằng sau khi nhận được thù lao kếch xù, thứ chờ đón nó lại là sự đuổi giết vô tận của Phục Hy!
Khi ở trong Hỗn Độn, nó từng chạy thoát mấy lần nhưng cuối cùng vẫn bị Phục Hy bắt giữ. Trước lúc chết, Lôi Li đã khai ra tung tích của mười hai Vòng Tròn Giáng Lâm, sáu cái đưa cho Thần Nông Liệt Sơn Thị, sáu cái bị Hắc Thuyền cướp đi.
Phục Hy cân nhắc một lúc, cảm thấy đi tìm Hắc Thuyền vẫn hơn.
Thuyền trưởng im lặng giây lát, sau đó nói: “Nhân Hoàng đại nhân cảm thấy một Thiên Phương Bát Quái Sách là có thể nhốt được ta?”
Hắc Thuyền của hắn ta tung hoành khắp Hỗn Độn và thế giới mẹ, cho dù chọc giận rất nhiều thế lực cũng có thể bình yên an ổn, chính là vì có được năng lực thoát thân kinh khủng.
“Không nhốt được, nhưng thêm một Dự Ngôn Chi Giới thì thế nào?” Phục Hy lạnh lùng hỏi.
Thuyền trưởng đứng trên boong thuyền, người dưới mũ trùm đầu như rơi vào trầm tư, qua hồi lâu mới thở dài một hơi, vươn tay một cái, ba Vòng Tròn Giáng Lâm hiện lên: “Ta có thể trả cho ngươi ba Vòng Tròn Giáng Lâm, nhưng có một điều kiện, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ nói cho ngươi một vài tin tức hữu ích”
Phục Hy nhìn ba Vòng Tròn Giáng Lâm, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Hắn ta vốn nghĩ rằng không chừng mình và Hắc Thuyền còn có một trận ác chiến, không ngờ thuyền trưởng lại chịu giao ra một nửa số vòng tròn dứt khoát như vậy.
“Điều kiện gì?” Phục Hy hỏi.
“Ta cần Hồn Nguyên Chi Linh màu vàng óng để trao đổi” Thuyền trưởng nói.
“Hồn Nguyên Chi Linh màu vàng óng?”
Phục Hy sửng sốt một lúc mới phản ứng lại.
Sau khi mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh bị đánh chết, La Chinh đã lấy đi một vài Hồn Nguyên Chi Linh đặc biệt trong đó.
Lúc ấy La Yên còn lấy ra một mảnh cho Phục Hy nghiên cứu, Phục Hy mày mò một thời gian cũng không phát hiện ra phương pháp luyện hóa vật này.