Trong hẻm núi không còn lại nhiều Rùa Giáp ĐenKhông lâu sau, La Chinh giết chết con Rùa Giáp Đen cuối cùng, bốn thanh kiếm lớn nhanh chóng yếu đi rồi biến mất.
Không có sự phối hợp của Rùa Giáp Đen, La Chinh không thể “sao chép” ra thanh kiếm lớn như thế.
Sau đó, hắn quay trở về dưới tượng nữ thần.
“La… Thiên Hành” Hàm Lưu Tô mặt mày áy náy nhìn La Thiên Hành.
Giống như lời của Mục Huyết Dung, tên không phải là điều quan trọng nhất.
Trên thực tế, ở Mục gia, e rằng chỉ có Mục Cửu, Mục Thiên và Mục Hàn biết đến cái tên “La Chinh”. Nhưng ba tên đệ tử này của Mục Hải Cực đã chết trong vũ trụ Đại Diễn.
“Không sao” La Chinh cười dịu dàng với Hàm Lưu Tô, hắn không để việc này trong lòng.
Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La cũng mím môi, không lên tiếng.
Hàm Bích La vẫn hơi mơ hồ không biết rõ tình hình, còn tưởng là Mục Huyết Dung cố ý gây chuyện với La Chinh, an ủi nói: “Ừ, quả thật không có việc gì, tin rằng các Thánh Hoàng đều phân rõ phải trái”
Nghe vậy, trong lòng Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Lưu Tô đều thở dài một tiếng.
Nếu thật sự để các thánh nhân đi điều tra, sợ là La Chinh chẳng còn giấu được gì nữa…
Về phần các vị thần khác thì thật ra họ không mấy quan tâm cho lắm. Đa số đều quan tâm đến đợt tấn công tiếp theo của thú dữ.
Bình thường, để bảo vệ tượng nữ thần cần phải trải qua tám đợt tấn công của thú dữ. Trong đó, khó khăn nhất là đợt thứ bảy và đợt thứ tám. Hai đợt này có phần phưởng nhiều nhất, chỉ có điều nó chỉ là Thần vũ tệ mà thôi.
Lần này, cấm địa biển Thời Gian xuất hiện bất thường, đương nhiên tình huống sẽ rất khác.
Đợt tấn công thứ sáu của thú dữ xuất hiện Rùa Giáp Đen, ai biết phía sau sẽ nhảy ra cái gì?
May mắn có rất nhiều thần đại viên mãn canh giữ trong hẻm núi, cho dù những con thú dữ kia cực kỳ mạnh thì hẳn họ vẫn có thể đối phó được.
“Ầm ầm…”
Không bao lâu sau, cùng với một tiếng chấn động ầm ầm trong vực, mọi người liền biết đợt thú dữ thứ bảy đã xuất hiện.
Mọi ánh mắt của các thần đều nhìn xung quanh hẻm núi!
Nhưng phía tây, phía bắc, phía nam đều không có con thú dữ nào xuất hiện.
“Ở phía đông… Phía đông!” Một thần nhìn phía đông hẻm núi la toáng lên.
Tất cả các thần đều dời ánh mắt về phía đông, đương nhiên La Chinh cũng như vậy.
“Không, không phải chứ! Dù độ khó của việc bảo vệ tượng nữ thần tăng lên rất nhiều, nhưng cũng không thể xuất hiện cái thứ kia chứ?” Bình tĩnh như các thần cấp cao là Chiến Minh và Đông Phương Ninh cũng khó có thể ngăn vẻ sợ hãi lộ ra trên mặt.
“Tỷ tỷ… Cái kia rốt cuộc là cái gì…” Mục Ngưng run giọng hỏi.
Ba cô gái Hàm gia cũng trốn sau lưng La Chinh, nhất là Hàm Bích La, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hoàn toàn trắng bệch.
Phía đông xuất hiện một con quái vật cả thân mình có màu nâu xám.
Con quái vật kia to cao như một cung điện nhỏ, sau lưng mọc một đôi cánh hình thù kỳ lạ. Lúc này đôi cánh đang dang ra, nên có thể thấy rõ màng xương trên đó đang chảy từng tia sức mạnh thời gian năm màu.
Con quái vật đó giống như một con dê bị lột da, nhưng khuôn mặt lại hung ác hơn, hai mắt như đao khắc, ánh mắt sắc bén như dao.
“Bàn chân kia…”
Ánh mắt La Chinh tập trung nhìn vào chân của con quái vật kia. Trên bàn chân mọc ra ba ngón chân, giống như đúc ba móng vuốt đâm thủng Tinh Môn lúc trước.
“Đó không phải thú dữ tập kích gì, chắc hẳn thử luyện bảo vệ tượng nữ thần là đã sớm xong rồi” Mục Huyết Dung nhanh chóng đứng dậy, một thanh đoản kiếm và một thanh đoản đao xuất hiện trong tay nàng: “Đó là quái vật cấp sáu – Thời Mi – bị chúng ta dẫn xuống từ tầng ba của biển Thời Gian”
Trong Thần Vực, cấp bậc quái vật tương ứng với cấp bậc của cấm địa.
Ở cấm địa biển Thời Gian mà được xác định là quái vật cấp sáu, vậy con Thời Mi này chính là con quái vật mạnh nhất ở cấm địa biển Thời Gian.
Có lẽ tầng thứ tư, tầng thứ năm của cấm địa biển Thời Gian còn có quái vật mạnh hơn, nhưng những chỗ ấy không thể tiến vào, đương nhiên không nằm trong phạm vi lo lắng.
Các thần đại viên mãn cực cực khổ khổ dẫn con Thời Mi này từ tầng ba xuống tầng một. Trong lúc quần ẩu với họ, nó đã tiến vào trạng thái cuồng hóa. Họ không thể không tạm thời tiến vào Tinh Môn lánh nạn, coi như giành được chút thời gian nghỉ ngơi quý giá.
Ban đầu, họ nghĩ có thể nghỉ ngơi lâu hơn, dù sao bình thường thử luyện tượng nữ thần đều có tám đợt thú dữ tập kích. Đôi khi còn có tình huống có chín đợt, thậm chí mười đợt, không ngờ lần lại kết thúc sớm như vậy.
Đợi đến khi quầng sáng ngăn cách hẻm núi biến mất, đương nhiên Thời Mi chờ bên ngoài hồi lâu sẽ lập tức vọt vào!
Con Thời Mi này ẩn chứa một luồng khí thế khiến người ta sợ hãi. Người có tâm trí không kiên định gần như mất hết can đảm chống cự khi ở trước mặt nó. Có lẽ các thần ở đây đều là thiên tài trong nhà quyền thế, nhưng chính vì thế, rất nhiều thần không có kinh nghiệm phong phú, tâm trí chưa hoàn toàn được rèn luyện.
Khi đối mặt Thời Mi, đương nhiên sẽ cực kỳ sợ hãi.
Trái lại, La Chinh lại bình tĩnh giống như những đại viên mãn khác.
“Nhìn đi, quyết định của ta là chính xác, Thời Mi chỉ có thể cuồng hóa liên tục trong ba nén hương” Mục Huyết Dung thản nhiên nói, sau đó nàng quay đầu nhìn Đường Vãn gần đó nói: “Suy nghĩ gì đấy! Còn không lên?”
Đường Vãn đã khiêng một cây đao lớn màu tím trên vai, thân đao dày rộng giống như một cái chày lớn bị ép dẹp, cực kỳ khí thế.
“Biết rồi” Đường Vãn không tình nguyện trả lời, rồi lập tức gắt gỏng thét lên với các thần: “Không muốn chết thì đừng ngẩn người ra đấy, cút hết sang một bên cho ta. Không ai có thể đảm bảo các ngươi an toàn tuyệt đối, lát nữa thông minh lên một chút!”
Rất nhiều thần đã bị khí thế Thời Mi phát ra làm đóng đinh tại chỗ. Khi chợt nghe thấy lời nói của Đường Vãn, tâm thần cả đám run lên, vội vàng rời khỏi tượng nữ thần, chạy về phía tây của hẻm núi, tốc độ chạy trốn nhanh như chớp.
Uy lực lan ra khi hai thần đại viên mãn đánh nhau đã vô cùng khủng bố, thần bình thường bị cuốn vào trong đó chỉ có chết, huống chi là hơn mười vị đại viên mãn đánh nhau với Thời Mi?
“Bà mịa nó, đúng là xui như chó, sớm biết vậy nên chạy từ sớm cho rồi!”
“Cho dù đối mặt với oán linh Thời Gian, cũng còn có hội giữ được mạng sống, haiz…”
“Giờ hay rồi, chạy cũng không có chỗ mà chạy!”
Rất nhiều thần vừa chạy trốn về sau vừa oán giận nói.
Ngay từ đầu, một số thần nhìn thấy đại viên mãn tiến vào vực, còn cho rằng cứu tinh đến.
Kết quả, họ lại dẫn một thứ càng thêm khủng bố tới, bọn họ chỉ có thể khóc không ra nước mắt.
“Grào!”
Con Thời Mi đó bỗng ngẩng đầu lên không trung, điên cuồng hết lên một tiếng.
Toàn bộ khe núi bắt đầu chấn động dữ dội, không gian mơ hồ có dấu hiệu sụp đổ.
Ngay cả thời không đều có chút rối loạn, chẳng qua nó khó có thể phát hiện mà thôi.
“Vèo!”
Cơ thể Đường Vãn lóe lên, biến mất tại chỗ, rồi chợt xuất hiện trước mặt Thời Mi.
Đường Vãn khiêng một cây đao lớn, không sợ hãi chút nào, ngược lại còn lộ vẻ bất cần. Hắn giậm chân một cái.
“Đùng!”
Theo một tiếng trầm đục vang lên, đạo uẩn màu vàng đất nhanh chóng lan ra, hắn đã hoàn toàn hợp thành một thể với đất đai trong hẻm núi!
Hắn và Đông Phương Dương giống nhau, đều tu luyện thần đạo Hậu Thổ.
Chỉ có điều, hắn đã tu đến viên mãn!