Từ lúc bắt đầu đến giờ, Phượng Nữ vẫn luôn rất cẩn thận khi đi trên tầng băng, vậy mà bây giờ lại hơi sốt sắng“Mau, chúng ta qua đó xem đi!” Nàng ta hưng phấn nói.
Lúc này ngược lại La Chinh trở nên cẩn thận: “Trước tiên cứ đợi chút đã, ở trên còn vài khối băng chưa tróc ra hết, nếu bị chúng đập trúng thì chẳng vui vẻ gì đâu”
Vừa dứt lời, phía trên lại có một khối băng cứng trong suốt rơi xuống, “Vụt” một tiếng đập lên tầng băng tạo ra một cái động lớn.
Ba người đứng đợi một lúc ở cách cái hộp không xa, đến khi không còn khối băng nào rơi xuống nữa mới chậm rãi tới gần.
Cánh cửa do tia sáng phác họa nên vẫn đóng chặt.
Phượng Nữ sợ nhiệt độ của hộp kim loại quá thấp và không thể đến gần giống như Lãnh Ngục, nàng ta bèn phóng ra một luồng lửa thần Kim Ô.
Lửa thần Kim Ô đốt trên hộp kim loại không bị dập tắt ngay mà lại như ngọn lửa bình thường, bốc cháy một lúc rồi mới lặng lẽ tắt đi.
“Hộp kim loại này không có vấn đề gì cả, nhưng làm sao đi vào được?” Phượng Nữ lắc đầu nói.
“Phần dưới của cánh cửa có chỗ lõm vào” Lý Bôi Tuyết đứng cạnh đó nói.
La Chinh và Phượng Nữ cùng đưa mắt nhìn sang, vừa rồi họ không chú ý tới, ở giữa cánh cửa kim loại đen thui này đúng là bị lõm vào.
“Chỗ lõm này đặt gì vào được nhỉ?” Phượng Nữ hơi hoang mang.
Trong lòng La Chinh đột nhiên đập thịch một tiếng. Nhìn theo hình dạng và độ lớn nhỏ thì chỗ lõm này hoàn toàn tương ứng với Văn Minh Chi Khí của văn minh Thiên Chấp, xem ra cái hộp kim loại to lớn này gây ra động tĩnh như thế chắc hẳn có liên quan đến Văn Minh Chi Khí mà hắn đang cầm.
“Chắc là ta biết đấy” La Chinh mỉm cười.
Phượng Nữ và Lý Bôi Tuyết cùng nhìn về phía La Chinh, đương nhiên hai nàng không thể ngờ được rằng toàn bộ sự việc đều do La Chinh mà ra.
“Ù…”
Lấy tín vật Bỉ Ngạn đã được dung nạp và gánh chịu ra lần nữa khá là phiền phức. La Chinh điều động một lúc, cuối cùng trong tay hắn bỗng xuất hiện một cái hộp hình vuông bằng kim loại.
“Cái hộp này…”
“Hình như độ lớn rất phù hợp!”
Ánh mắt Lý Bôi Tuyết cùng Phượng Nữ đều sáng rực lên.
La Chinh đẩy Văn Minh Chi Khí vào chỗ lõm kia, hai vật khớp chặt không một kẽ hở.
“Ùng!”
Ánh sáng đỏ xung quanh cánh cửa càng rực sáng hơn. Sau đó chỉ nghe “Két” một tiếng, Văn Minh Chi Khí bị bắn ra ngoài, mà cánh cửa màu đen cũng tự động mở ra.
“Mở rồi…”
Trên mặt Phượng Nữ toàn là vẻ khó tin.
Chuyện này thuận lợi đến mức không thể nào tưởng tượng nổi… Giống như con đường đi qua tầng băng phía trên này được đo ni đóng giày cho riêng La Chinh vậy…
La Chinh đưa Văn Minh Chi Khí vào lại thế giới trong cơ thể, song hắn không vội vã bước vào cánh cửa mà cũng giống Phượng Nữ, phóng ra một cột lửa để thăm dò nhiệt độ bên trong hộp kim loại.
Cột lửa bay vào bên trong, nhiệt độ cũng không thay đổi quá nhiều, bấy giờ La Chinh mới cầm theo cái lồng chui vào trong đó.
Bên trong hộp kim loại này cũng tối đen, từng tia sáng màu lục lượn lờ trên vách tường như những con rắn nhỏ.
Lý Bôi Tuyết đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, sau đó cực kỳ tò mò hỏi: “Hộp kim loại này không phải thần miếu gì cả mà chỉ là một căn phòng trống, rốt cuộc căn phòng trống này để làm gì?”
Phượng Nữ lắc đầu, xưa nay nàng ta chưa bao giờ gặp phải sự việc nào như lúc này.
La Chinh thì lẳng lặng đánh giá tia sáng không ngừng lượn lờ trên vách tường, đồng thời cẩn thận để ý “Văn Minh Chi Khí” ở thế giới trong cơ thể hắn.
“Nhiệm vụ tiến vào trung tâm Thiên Chấp hoàn thành, ban thưởng: Khởi động trung tâm Thiên Chấp!”
“Ù…”
Sau khi Văn Minh Chi Khí phát ra âm thanh đó, tia sáng màu lục trên vách tường càng nhiều hơn. Hàng nghìn hàng vạn tia sáng màu lục lượn lờ khiến toàn bộ hộp kim loại ngập trong ánh sáng xanh.
Phượng Nữ cùng Lý Bôi Tuyết nhìn xung quanh, đứng nép vào bên cạnh La Chinh. Vẻ mặt họ đều vô cùng căng thẳng, lỡ có cạm bẫy gì thì các nàng sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng không trở lại được… Không nói đâu xa, chỉ một Lãnh Ngục bao phủ xuống thôi là các nàng sẽ bị đông lạnh và vỡ thành từng mảnh nhỏ.
“Đừng, đừng sợ…”
Bị hai cô gái chen tới như vậy, La Chinh cũng hơi cạn lời. Hắn chỉ đành nói: “Những hiện tượng này là do ta”
“Do ngươi?” Phượng Nữ sững sờ.
“Đúng vậy, chỗ này được gọi là trung tâm Thiên Chấp, chắc hẳn là do văn minh Thiên Chấp lưu lại” La Chinh nói.
“Vậy trong này dùng để làm gì…” Phượng Nữ lại hỏi.
La Chinh lắc đầu, nói: “Ta cũng không rõ lắm”
Trong lúc hai người họ đang nói chuyện, trên vách tường ngay phía trước có một tia sáng bắn ra.
Tia sáng ấy lượn vòng qua ba người Phượng Nữ, La Chinh cùng Lý Bôi Tuyết, sau đó có một bóng người màu xanh lục hiện ra trên vách tường đằng trước. Theo như đường cong của cái bóng thì đây hẳn là một cô gái loài người, mà kích thước lại vô cùng đồng nhất với Phượng Nữ.
Lúc La Chinh đang đánh giá bóng người màu xanh lục thì cái bóng bỗng phát ra một giọng nói êm ái dễ nghe.
“Chào các ngươi…”
Giọng nói này rất đặc biệt, không giống nam cũng chẳng giống nữ, không già mà cũng không trẻ, nghe như đồng thời có cả nam nữ già trẻ đang nói chuyện vậy. Chỉ xét theo âm thanh này thôi thì rất giống với Văn Minh Chi Khí của văn minh Thiên Chấp.
“Ngươi là ai?” La Chinh mở miệng hỏi.
“Ta?” Bóng người màu xanh lục suy tư một chút rồi nói: “Ta là một ý thức do văn minh Thiên Chấp sáng tạo”
“Ý thức được sáng tạo? Ngươi là một phân hồn?” La Chinh hỏi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đang lẳng lặng lắng nghe tại thế giới trong cơ thể La Chinh cũng lộ vẻ lạ lùng.
Với các đại thần thông trong Bỉ Ngạn thì đồ vật nào cũng có thể sáng tạo ra, duy chỉ có “ý thức” là không thể nào tạo ra được. Vì vậy, suy nghĩ của ông cũng giống với La Chinh, đầu tiên sẽ nghĩ ngay rằng đối phương là một phân hồn.
“Không, ta không phải phân hồn, ta không có người mà mình lệ thuộc. Ta là một cá thể độc lập, là được tạo ra” Bóng người màu xanh lục trả lời đầy khẳng định. Hiển nhiên nàng ta hiểu ý nghĩa của phân hồn, nhưng không cho rằng mình là phân hồn.
La Chinh vẫn không hiểu rõ cho lắm, hắn chỉ đành hỏi theo một góc độ khác: “Vậy ngươi cũng không phải là vật sống, có thể xem là một con rối à?”
“Ta cũng không phải con rối. Để ta ngẫm lại xem nên giải thích cho ngươi thế nào…”
Bóng người hình thành từ tia sáng màu xanh lục hơi nhúc nhích một chút rồi đột nhiên biến mất.
Tất cả tia sáng xanh lá trước mặt họ xếp thành một dãy, tạo thành tấm màn che màu lục.
Không bao lâu sau, tấm màn màu lục bắt đầu tỏa ra màu sắc khác, một bức tranh hiện ra trước mặt ba người, thể hiện hình ảnh của một thế giới.
Lúc ba người nhìn thấy hình ảnh này, trên mặt đều có vẻ chấn động.
“Đây không phải huyễn cảnh?” Phượng Nữ giật mình, kinh ngạc nói.
“Giống như là một bức tranh có thể cử động và hình thành cảnh tượng…” Lý Bôi Tuyết nói.
La Chinh gật đầu: “Tất cả những cảnh này đều do các tia sáng không ngừng biến đổi và tạo thành, ta chưa bao giờ nghe tới phương pháp này…”
Các loại huyễn cảnh, huyễn trận trong thế giới hỗn độn đều là thần thông rất đỗi bình thường. Trong mắt La Chinh, Phượng Nữ cùng Lý Bôi Tuyết, loại cảnh tượng phức tạp tạo nên bởi vô số tia sáng biến đổi và chiết xạ ra như này chính là việc làm tốn công vô ích, đã rất khó làm được mà dù có làm được thì cũng chẳng có ý nghĩa gì…
“Thủ đoạn rất khó đối với các ngươi nhưng lại hết sức đơn giản đối với bọn ta” Bóng người màu xanh lục nói.
Lúc này trên màn che đã hiện lên một “vùng đất Sơ Khai”, từng con côn trùng nho nhỏ sinh ra trên vùng đất Sơ Khai ấy, đồng thời giọng nói của bóng người màu xanh lục lại vang lên: “Thật ra văn minh Thiên Chấp là kỷ nguyên hỗn độn vòng thứ hai mà bọn ta trải qua, và hỗn độn vòng đó chắc hẳn đã bị chôn vùi trong lịch sử. Có điều, chắc hẳn các ngươi từng nghe nói đến kỷ nguyên hỗn độn vòng đầu mà văn minh chúng ta trải qua, đó chính là văn minh Kế Trù”