Pháp tắc không gian vô hiệu tại vực sâu Ma vựcKhông ai biết rõ nguyên nhân trong đó.
Kể cả á thánh lẫn thánh nhân đều không thể thi triển dịch chuyển không gian.
Bọn họ cũng không biết đường hầm không gian trước mắt được tạo ra như thế nào.
Đông Phương Thuần Quân không do dự gì nhiều, ông ta lập tức dẫn đầu đi vào đường hầm không gian này.
Những thánh nhân, á thánh và đại viên mãn khác cũng từng bước đi vào.
Cuối cùng là người Hàm gia.
“Không ngờ thằng nhóc Đông Phương gia cũng đã phát hiện lối tắt này, nhưng chỉ sợ nếu đi qua đường tắt này các ngươi sẽ phải trả một cái giá đắt…” Trong lòng Hàm Thanh Đế nổi lên gợn sóng.
Hoa Thiên Mệnh không là phải người đầu tiên phát hiện ra lối tắt.
Trước đây rất lâu, Hàm Thanh Đế đã chạy ra khỏi vực sâu Ma Vực thông qua lối tắt này.
Trong tất cả các thánh nhân khắp Thần vực, có lẽ Hàm Thanh Đế là người hiểu rõ nhất về vực sâu Ma Vực.
“Chúng ta cũng vào thôi” Ông ta nói chầm chậm.
Hàm Thương Yên, Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt lơ lửng đằng sau Hàm Thanh Đế, trên mặt ba vị chân thần đại viên mãn này toàn là vẻ hờ hững.
Trong chuyến đi đến vực sâu Ma Vực lần này, gia chủ Hàm gia là Hàm Thiên Tiếu không đi theo mà ở lại trấn giữ trên đảo nổi Hàm gia.
“Vâng!” Ba người đồng thanh.
“Vù vù vù vù vù…”
Bốn người hóa thành bốn tia sáng, lướt vào trong đường hầm không gian.
Hơn một trăm người bay qua đường hầm không gian dài đằng đẵng.
Đường hầm này có cấu trúc hết sức kỳ lạ, có những vòng sáng kỳ quái hiện lên xung quanh đường hầm, còn có một vài hình bóng quái dị.
Ngay cả các thánh nhân cũng khó mà hiểu được pháp tắc trong đường hầm này.
“Pháp tắc không gian trong vực sâu Ma Vực căn bản không thể hình thành, không biết đường hầm không gian này được hình thành như thế nào…” Thánh nhân Phương Thập Hình của Phương gia cau mày nói.
“Những ác ma này vô cùng trí tuệ, ẩn nấp ở vực sâu Ma Vực lâu như vậy, luôn có thể tìm được một số thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi” Lãnh Diệu đáp.
Mục Hải Cực cảm nhận đạo uẩn của pháp tắc không gian: “Chẳng lẽ có ác ma vượt qua Bỉ Ngạn rồi?”
Cho tới bây giờ, ký ức của Mục Hải Cực về đường hầm không gian mà Minh Vi cấu tạo nên vẫn còn rất mới mẻ.
Đường hầm không gian xuyên qua vũ trụ Đại Cực thật sự bá đạo đến cực điểm. Có thể nói Mục Hải Cực đã chiếm cứ toàn bộ ưu thế về trí tuệ và năng lực tại vũ trụ Đại Cực, nhưng vẫn phải bó tay chịu trói trước đường hầm không gian kia.
Nghe vậy, Đông Phương Thuần Quân cười nhạt một tiếng, lắc đầu: “Vượt qua Bỉ Ngạn? Đâu có dễ dàng như thế. Nếu thật vậy thì ta quyết sẽ không để cho các huynh đệ theo ta xông pha vào vực sâu Ma Vực. Cho dù những ác ma này có trí tuệ cao siêu hơn nữa thì cũng chỉ là hung vật trong cấm địa mà thôi, bọn chúng được sinh ra với hình thể to lớn đến mức cực hạn, căn bản không thể nào vượt qua Bỉ Ngạn. Hải Cực huynh bị mấy người ngoại vực Bỉ Ngạn cảnh hù dọa rồi sao?”
Sinh linh trong cấm địa thực ra chính là sinh linh giả tưởng, bản chất của bọn chúng giống như Thần Vũ tệ, là do sức mạnh tín ngưỡng tạo thành.
Nỗi sợ hãi trong lòng những thần dân Thần vực liên tục hiển hiện hóa ra. Vô số năm qua, bọn họ tưởng tượng ra một loại sinh vật tập hợp đủ “kinh khủng”, “hùng mạnh”, “thông minh”, “tàn nhẫn”, sau đó ác ma được sinh ra.
Ở một mức độ nào đó, sinh linh như vậy còn hoàn mỹ hơn cả thánh nhân trong Thần vực, nhưng bọn chúng vẫn chỉ là “giả tưởng” mà thôi. Mặc kệ bọn chúng có lợi hại đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể rời khỏi cấm địa một bước, một khi thoát khỏi cấm địa thì sẽ biến mất không còn chút tăm hơi.
Chỉ có một lần ngoại lệ duy nhất là cái lần ở vùng đất Đạo Tranh khi đó.
Nhưng lần đó Đồ Ách xuất hiện dưới hình hài hóa thân của sợ hãi, tình huống khác biệt.
“Ầy, đúng vậy. Nói gì thì nói, những cường giả Bỉ Ngạn cảnh do thằng nhóc La Chinh kia dẫn tới quả là một mối họa lớn” Mục Hải Cực thoải mái thừa nhận.
Các thánh nhân ở đây nghe được lời này, ánh mắt cũng hơi ảm đạm.
Những cường giả Bỉ Ngạn cảnh này chính là thanh kiếm treo lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ. Có lẽ mấy năm, cũng có lẽ là vài chục năm nữa, thanh kiếm này sẽ rơi xuống.
“Lão Hốt sẽ nghĩ cách” Đông Phương Thuần Quân bỗng mở miệng nói: “Huống chi lần này ta đến để nắm giữ vực sâu Ma Vực, lẽ nào không thể dốc sức đánh với bọn họ một trận!”
Cách đó không xa, Hoa Thiên Mệnh lặng lẽ nghe các thánh nhân nói chuyện, trong lòng cũng âm thầm giật mình.
Hắn ta không ngờ sau khi La Chinh trở về Thần vực lại còn dẫn theo một nhóm cường giả Bỉ Ngạn cảnh?
Có vẻ như những thánh nhân này cũng khá kiêng dè bọn họ!
Tuy trong lòng giật mình nhưng ngoài mặt Hoa Thiên Mệnh không hề để lộ chút nào.
Bất kể thế nào, đây quả thực là một tin tức cực kỳ tốt, nhất là đối với hắn ta…
Hoa Thiên Mệnh của trước đây cam tâm tình nguyện vì La Tiêu mà hiến dâng cả tính mạng, thế nhưng lòng dạ của một người sẽ thay đổi theo thời gian. Sau khi trải qua quá nhiều chuyện, hắn ta lại càng đắm say thế giới này hơn, trong lòng bắt đầu hoài nghi sứ mệnh của mình.
Nếu những cường giả Bỉ Ngạn cảnh này ra tay, biết đâu có thể thay đổi vận mệnh của mình? Tia hy vọng này cứ thế lặng lẽ sinh sôi nảy nở trong lòng hắn ta.
Khoảng ba giờ sau, cuối cùng mọi người cũng băng qua hết đường hầm không gian.
Khoảnh khắc khi vừa bước ra khỏi đường hầm, bọn họ lập tức rơi vào một vùng sương mù màu tím.
Sương mù dày đặc làm cho không một ai có thể thấy rõ cảnh vật trong phạm vi trăm mét xung quanh.
Thấy tình cảnh này, Đông Phương Thuần Quân khẽ cau mày: “Thiên Kiếm, chỗ này là thế nào?”
Hoa Thiên Mệnh lượn quanh một vòng, vẻ mặt cũng trở nên thận trọng: “Lần trước ta đi không có nhiều sương mù màu tím đến vậy”
“Cái này không giống sương mù” Mục Hải Cực đưa tay bắt lấy không trung, chộp một nắm “sương mù” vào trong tay mình. Sau khi thả tay ra, nó trượt ra khỏi tay ông ta tựa như một nắm cát.
“Là một đám côn trùng, chi chít côn trùng!” Một đại viên mãn nhìn chằm chằm vào “sương mù” mà nói.
Những người khác nghe xong đều nheo mắt quan sát.
Quả nhiên…
Luồng “sương mù màu tím” này là một loại côn trùng cực kỳ nhỏ, thậm chí còn nhỏ hơn cát rất nhiều, thoạt nhìn không khác gì sương mù cả.
“Thực sự là đám côn trùng ghê tởm, đốt sạch chúng nó đi!”
Đường Lôn cười khẩy, đồng thời giơ tay lên phẩy nhẹ.
Một ngọn lửa bùng lên, lập tức lan rộng ra. Chỉ trong nháy mắt lửa đã bao phủ khắp phạm vi mấy nghìn mét trên đỉnh đầu mọi người, giống như có thể đốt ra một lỗ thủng trên bầu trời.
Bất cứ loại côn trùng nào cũng sợ hãi các loại lửa, Đường Lôn tưởng rằng chúng sẽ bị đốt thành tro bụi ngay tức khắc. Nhưng nào ngờ, chẳng có một con côn trùng nào bị chết cháy cả.
Lửa mạnh hừng hực lan ra khắp không trung, nhưng sương mù màu tím lượn vòng trên đỉnh đầu mọi người vẫn không hề giảm bớt.
“Côn trùng không sợ lửa? Kỳ lạ!” Đường Lôn vừa trố mắt vừa nói.
Ngay cả lửa của thánh nhân mà cũng không sợ, thế thì chỉ có một cách giải thích là đám côn trùng này có thể miễn dịch với tất cả các loại lửa.
“Thần thức không thể khuếch tán…” Một á thánh hốt hoảng kêu lên.
Nghe vậy, những người khác cũng đồng loạt phóng thần thức ra ngoài. Ngay khi bọn họ vừa phóng thần thức ra, khóe miệng Hàm Thanh Đế hơi nhếch lên, nở nụ cười tươi vô cùng rõ ràng.
Cũng vào khoảnh khắc đó, sương mù màu tím vốn đang yên ả bỗng nhiên bắt đầu xoáy trào như gió lốc.