Lời vừa nói xong, sau lưng La Chinh lại xuất hiện một đôi cánh đầy tia sét, chỉ là đôi cánh sấm sét bây giờ rộng chừng hai trăm nghìn mét. Trước mắt mọi người, hắn xòe rộng đôi cánh vắt ngang nửa bầu trờiLa Chinh cũng không muốn dây dưa với đám chân thần đại viên mãn này nữa.
Thời gian kéo dài càng lâu thì tình hình của hắn lại càng bất lợi.
Tuy đã dạo một vòng quanh đáy hỗn độn, lại nhờ Phục Hy mà thực lực của hắn có bước nhảy vọt đáng kể, nhưng nếu có á thánh, hay thậm chí là thánh nhân đích thân tới đây, khi đó muốn thuận lợi trở về Tiên phủ sẽ không còn dễ dàng như vậy nữa.
“Xoạt!”
Đôi cánh sấm sét rộng chừng hai trăm nghìn mét rung động, thân thể La Chinh nhẹ nhàng xoay chuyển, chuẩn bị bay đi.
Những người khác bị khí thế của La Chinh làm cho kinh sợ, không ai dám ra tay ngăn cản…
Đúng lúc này, Đường Vãn chợt quát một tiếng: “Không được để hắn đi! Cho dù hắn biến lớn cũng chẳng có gì đáng sợ!”
Lần này Đường gia bọn họ đã tổn thất hai chân thần đại viên mãn, nếu còn để La Chinh chạy thoát, Đường Vãn thật sự không biết lúc quay về phải ăn nói với Đường Lôn như thế nào?
Nhưng Đường Vãn vừa mở miệng nói thì thân thể khổng lồ của La Chinh đã bước ra một bước.
Hắn vung bàn tay khổng lồ lên, đập xuống chỗ Đường Vãn…
La Chinh tu luyện hoang thần đã được một thời gian dài, đã có thể khống chế thân thể khổng lồ này như thường, tuy thoạt nhìn thô to cồng kềnh nhưng thực tế lại vô cùng linh hoạt, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với Đường Vãn dự đoán.
Đợi khi Đường Vãn phản ứng kịp thì đã không thể nào tránh khỏi cú nện này của La Chinh, chỉ có thể giơ lá chắn lên che ở trước mặt.
“Choang!”
Lá chắn của Đường Vãn cũng là chí bảo hồng mông trong Thần vực, nhưng lại lập tức vỡ tan thành dưới một đòn đánh của La Chinh.
Sức mạnh khổng lồ xuyên thấu qua lá chắn, lan tới trên người Đường Vãn, khiến gã đâm thẳng vào dãy núi giống như một con diều đứt dây…
“Ầm ầm ầm ầm ầm….”
Đường Vãn va vào một ngọn núi lớn làm nó lập tức đổ sụp.
Không chỉ có mỗi ngọn núi này đổ sụp mà những ngọn núi lớn dọc theo quỹ đạo hình nan quạt quanh biên giới Phương Thiên vực đều bắt đầu lần lượt sụp đổ.
Trong nháy mắt, đã có hơn trăm ngọn núi lớn sụp đổ…
Nếu là những chân thần đại viên mãn khác cứng rắn chống lại một đòn này của La Chinh thì có lẽ đã mất mạng.
Dưới tình thế cấp bách, Đường Vãn kích hoạt thần đạo Hậu Thổ, dịch chuyển sức chịu đựng của bản thân vào trong ngọn núi, cuối cùng cũng miễn cưỡng bảo vệ được một cái mạng.
Nhưng bây giờ ngay cả sức lực để chui ra khỏi đống đá vụn gã cũng không có!
Thấy kết cục của Đường Vãn, hiện trường càng thêm lặng ngắt.
Trong mắt các chân thần đại viên mãn, thực lực của Đường Vãn chỉ đứng sau Mục Huyết Dung và Đông Phương Thái Thanh, thậm chí còn cao hơn Phương Hận Thiếu một bậc.
Đến Đường Vãn cũng bị một bàn tay của La Chinh đánh cho nửa chết nửa sống, nếu lúc này những chân thần đại viên mãn khác còn ra tay thì có khác nào tự tìm đường chết?
Gió biển thổi lất phất, sau khi những ngọn núi lớn này vỡ nát, nước biển bỗng đảo ngược dòng, chảy tràn tới, phát ra tiếng nước rì rào…
Lúc này, ngay cả Mục Huyết Dung cũng phải ngậm chặt miệng.
Đông Phương Thái Thanh từ xa bay tới, sắc mặt ông ta đã tái nhợt.
Một đòn của La Chinh đã đánh cho ông ta bay xa hơn trăm dặm.
Bàn tay sắt của ông ta đã hóa thành kích cỡ vốn có, nhưng trên mu bàn tay sắt đã hiện đầy vết nứt nhỏ vụn, rõ ràng một quyền của La Chinh đã làm ông ta bị thương không nhẹ.
Đông Phương Thái Thanh nhìn thân thể khổng lồ kia bằng ánh mắt phức tạp.
Lần này vây bắt La Chinh là chuyện không thể nào.
Mặc dù liên minh các gia tộc quyền thế vô cùng coi trọng chuyện này, tất cả các đại viên mãn đã dốc hết toàn bộ lực lượng nhưng từ đầu tới cuối bọn họ vẫn cho rằng mục tiêu chỉ là một chân thần, tu vi cùng lắm cũng chỉ là cảnh giới đại viên mãn.
La Chinh đúng là cảnh giới đại viên mãn, nhưng thực lực bây giờ ngay cả á thánh cũng khó mà chống lại hắn…
Hiện tại bọn họ có đồng loạt xông lên cũng không thể giữ La Chinh ở lại, chỉ chuốc lấy thương vong mà thôi!
Trước mắt bao người, La Chinh hóa thành tia sáng rồi bay đi.
Những chân thần đại viên mãn kia đều đứng chết sững một chỗ, đồng thời nhìn về phía Đông Phương Thái Thanh, bọn họ cũng muốn biết hiện tại nên làm như thế nào.
“Lên!” Đông Phương Thái Thanh trầm mặt khoát tay.
Ngay sau đó, các chân thần đại viên mãn cũng chỉ có thể “cẩn thận dè dặt” đi theo phía sau La Chinh.
Bởi vì thận trọng cho nên khoảng cách giữa những chân thần đại viên mãn với La Chinh càng lúc càng xa, lỡ như người này thay đổi ý định, bọn họ cũng dễ tách ra chạy trốn.
Tuy bọn họ đánh không lại La Chinh, nhưng chạy trốn thì vẫn không thành vấn đề.
Vậy là một đám chân thần đại viên mãn dập dà dập dìu đi theo La Chinh, giống như hộ tống.
Lúc lướt qua Hoa Thiên Mệnh, La Chinh kín đáo liếc mắt nhìn hắn ta một cái, sau đó âm thầm sử dụng chân nguyên truyền âm nói: “Thiên Mệnh huynh”
Sau khi nghe được một tia chân nguyên truyền âm, Hoa Thiên Mệnh lập tức bay lên cao.
Trong quá trình chân nguyên truyền âm sẽ truyền ra dao động chập chờn, những chân thần đại viên mãn ở đây đều có thể nhận ra được.
Để tránh bị những chân thần đại viên mãn khác phát hiện, Hoa Thiên Mệnh đã dồn hết sức xông lên phía trước bọn họ, như vậy dao động khi hắn ta dùng chân nguyên truyền âm để nói chuyện với La Chinh cũng sẽ không bị những người khác phát hiện, hơn nữa biểu hiện của Hoa Thiên Mệnh trong suốt những năm qua vẫn luôn là tài cao lớn mật. Người khác nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh theo sát phía sau La Chinh cũng sẽ cho rằng hắn ta không quá e sợ La Chinh.
“La Chinh huynh, mấy năm nay không gặp, sự tiến bộ vượt bậc của huynh làm Hoa Thiên Mệnh tự thấy hổ thẹn” Hoa Thiên Mệnh khẽ mấp máy môi, dùng chân nguyên truyền âm nói chuyện.
“Huynh nằm vùng ở gia tộc nào?” La Chinh hỏi.
“Đông Phương gia” Hoa Thiên Mệnh đáp.
Nghe được đáp án này, La Chinh hơi bất ngờ.
Lúc ở trong vũ trụ Đại Diễn hắn từng nghe Tinh Vĩ nhắc tới Hoa Thiên Mệnh có số mệnh của riêng mình. Không ngờ sau khi tới Thần vực, quả nhiên hắn ta đã đi một con đường hoàn toàn khác với mình, vậy mà lại nằm vùng trong Đông Phương gia…
Nhưng vừa nghĩ tới Đông Phương gia, trái tim La Chinh chợt nhảy lên một cái.
Khi đó hắn gặp lại mẫu thân ở trong lòng đất, sau đó sử dụng Linh Ô để tu luyện rồi bị mẫu thân đưa ra khỏi Thần vực.
Bà cũng nói cho hắn biết những Thánh Nhân này đã tìm được bà, cho tới bây giờ La Chinh vẫn không biết vận mệnh của bà ra sao, có phải bà đã bị Đông Phương Thuần Quân bắt đi rồi không?
“Huynh ở Đông Phương gia có từng nghe nói về một người tên Lê Lạc Thủy hay không?” La Chinh đột nhiên hỏi.
“Lê Lạc Thủy?” Hoa Thiên Mệnh chưa từng nghe tới cái tên xa lạ này, lập tức đáp: “Chưa từng nghe nói, Lê Lạc Thủy là ai?”
Nghe Hoa Thiên Mệnh nói như vậy, tâm trạng của La Chinh hơi chùng xuống.
Điều hắn sợ nhất là Lê Lạc Thủy đã chết, so với việc này, hắn thà rằng mẫu thân mình bị Đông Phương Thuần Quân bắt đi, như vậy chí ít hắn vẫn còn có cơ hội…
“Bà ấy là mẫu thân ta” La Chinh đáp.
“Mẫu thân…” Hoa Thiên Mệnh hơi sửng sốt.
“Mười năm trước, vì cứu ta nên mẫu thân đã đưa ta rời đi, sau đó bà ấy mới rơi vào tay Đông Phương Thuần Quân” La Chinh lại nói.
Ánh mắt Hoa Thiên Mệnh lóe lên một cái, trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: “Mấy năm nay ta rất được Đông Phương Thuần Quân coi trọng, ngoại trừ phía sau đảo nổi, ta có thể túy ý ra vào bất cứ nơi nào trong đảo nổi của Đông Phương gia. Ta còn nghe một vị á thánh trong Đông Phương gia từng oán trách Thuần Quân đại thánh sa vào nữ sắc, mấy năm nay không biết tiến thủ…”
Sau khi nhận được chân nguyên truyền âm của Hoa Thiên Mệnh, ánh mắt La Chinh chợt bừng sáng.