“Sao lại thế được…”Lê Lạc Thủy đã phát hiện từ khi Đông Phương Thuần Quân vừa chui vào đất.
Hiện giờ La Chinh đang đột phá cửa ải của chân thần cấp cao, bà không ngờ mình sẽ bị lộ vào lúc này!
Sơ suất quá!
Mấy năm qua, bà sử dụng “Địa Minh” mở không gian riêng nên không có liên hệ với thế giới bên ngoài.
Kể cả lần trước La Chinh xâm nhập vào đất cũng chỉ liên hệ với một tầng không gian trong đó thôi.
Hiện giờ, do Vũ Thái Bạch và La Chinh đến nên bà không tách không gian độc lập ra…
Thần vực chỉ là một chiếc “thuyền”, nhưng trên thực tế thì nó vẫn khá là khổng lồ.
Lê Lạc Thủy đã nghĩ rằng đối phương không thể theo dõi toàn bộ Thần vực mãi như vậy!
Thế nhưng bà đã lầm, hơn nữa còn sơ ý để lộ vị trí của mình vì sai lầm đó!
La Chinh không phát hiện sự khác thường của mẹ, hắn vẫn tập trung chuyển hóa Linh Ô và ngưng tụ thần cách của mình tại thế giới trong cơ thể.
Phân thân do ý nghĩ của Lê Lạc Thủy biến ra lẳng lặng quan sát La Chinh, dù cố gắng duy trì dáng vẻ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng bà đã rối như tơ vò!
“Ta… Ta nhất định phải ngăn cản bọn họ…” Lê Lạc Thủy nói thầm.
Lê Lạc Thủy trong hang động đã bắt đầu hành động.
Bà khẽ vỗ tay làm một luồng sức mạnh lan ra ngoài, đồng thời những vết rạn dần khuếch đại dưới người bà.
Những vết rạn này lan ra hang động với tốc độ rất nhanh, các tảng đá xung quanh vỡ nát liên tiếp, đám quái vật lớn bị nhốt trong tảng đá cũng lần lượt được thả ra.
Sau khi bò ra khỏi tảng đá, các thạch linh chậm rãi bước đến một hướng khác trong hang động.
Sức mạnh mà bọn chúng sở hữu không hề thua kém thánh nhân, nhưng đó chỉ là so sánh về sức mạnh mà thôi.
Đòn sát thủ của thánh nhân không chỉ dựa vào mỗi sức mạnh, bởi thế nên sức mạnh của thạch linh hơi kém hơn so với các thánh nhân, thậm chí là á thánh và đại viên mãn hàng đầu.
Không thể nào ngăn cản các thánh nhân bằng thạch linh được!
Đông Phương Thuần Quân nhanh chóng chui xuống theo lối đi do Vũ Thái Bạch đào ra, một quả cầu lửa đen thùi đang xoay tròn trên tay ông ta.
Trước mặt quả cầu lửa màu đen này, đất thường, tầng đá than hay đá lửa đều tan rã như tuyết vậy.
Vì vậy lần này Đông Phương Thuần Quân đã mở ra một lối đi rất rộng, các thánh nhân khác thoải mái theo sau.
“Hình như có người đến đây trước rồi thì phải?”
“Không biết Thuần Quân huynh muốn tìm cái gì ở dưới này…”
“Bình thường những nơi sâu dưới nền đất Thần vực đều không tốt lành gì”
Cả Thần vực đều cùng chung nhận thức rằng tầng thấp nhất dưới nền đất Thần vực không có vật gì kỳ lạ.
Rất ít sinh linh có thể sinh tồn trong tầng đá than, tầng đá lửa lại càng hiếm hoi, còn tầng đá gân… Không sinh linh nào có thể thích ứng với nó.
Do vậy, các gia tộc quyền thế lẫn chân thần hiếm khi xuống dưới đất thăm dò.
“Sắp qua tầng đá lửa rồi, xuống chút nữa sẽ là tầng đá gân, đừng nói Thuần Quân huynh định tiếp tục đi xuống nhé?” Một thánh nhân lo lắng hỏi.
Tầng đá gân là một tầng rất mỏng, nếu phá vỡ nó thì sẽ gặp phải Ngoạt Hỏa Đồ Lưu bên dưới. Đến thánh nhân cũng sẽ bỏ mạng trước nó.
Không ai muốn vào Ngoạt Hỏa Đồ Lưu cùng với Đông Phương Thuần Quân cả.
“Đùng!”
Chỉ chốc lát sau, Đông Phương Thuần Quân đã đứng trên tầng đá gân.
Ông ta thoáng lưỡng lự một lát rồi nâng tay phải, dao động không gian quẩn quanh bên tay ông ta.
Ông ta nhẹ nhàng chỉ ngón tay về phía trước.
Dao động không gian lan rộng ra mọi hướng như những cơn gió tán loạn.
“Đá gân” vững chắc cũng bị dao động không gian làm nứt vỡ và để lộ những cái khe.
Đôi mắt Đông Phương Thuần Quân lóe sáng khi nhìn về một hướng, đồng thời nở nụ cười.
Phía sau một cái khe có hang động.
Ông ta dứt khoát rảo bước đến chỗ hang động đó.
“Nơi này lại có hang động ư?”
Các thánh nhân ngẩn ra, thầm nghĩ mục đích của Đông Phương Thuần Quân là hang động này.
Khi Đông Phương Thuần Quân vào hang động, những thánh nhân khác cũng nối gót theo.
Nhưng bọn họ vừa mới bước chân vào trong, những thạch linh cao to đột nhiên vọt ra.
Cánh tay các thạch linh gần như dài bằng cơ thể, tuy động tác chậm rãi nhưng không thể vì thế mà coi thường sức mạnh của bọn chúng.
Đông Phương Thuần Quân không hề bất ngờ khi thấy đám thạch linh này xuất hiện.
“Giải quyết chúng” Ông ta thản nhiên ra lệnh.
“Không ngờ dưới lòng đất còn có thứ kỳ lạ như vậy, ha ha” Đường Luân hơi hưng phấn, vừa bước về trước một bước thì cả người đã được bọc trong lửa.
Những thánh nhân khác cũng sử dụng thần thông của mình.
Không ai sử dụng vũ khí cả, bởi vì đám sinh linh này còn chưa đủ tư cách khiến bọn họ nghiêm túc.
“Ầm ầm…”
“Roẹt…”
“Xoẹt…”
Đủ loại năng lượng bắn khắp hang động.
Các thạch linh mạnh mẽ không thể chịu nổi một đòn tấn công của các thánh nhân.
Đông Phương Thuần Quân không ra tay, cơ thể chợt lóe lên. Ông ta chẳng thèm đoái hoài gì đến những đòn tấn công của thạch linh, cứ thế tiến vào sâu bên trong.
Lúc đến cuối hang động, ông ta cẩn thận quan sát dấu vết trên vách.
“Ở đây!”
Đông Phương Thuần Quân khẽ đập lên vách hang để dao động không gian vô hình cấu xé nó. Ngay sau đó, một hang động khác xuất hiện, đương nhiên là cũng chứa đầy thạch linh.
Lúc Lê Lạc Thủy dẫn La Chinh đi qua những hang động tiếp nối nhau này, những vết nứt để lại tuy đã được khôi phục như cũ nhưng vẫn có thể lần ra dấu vết.
Đông Phương Thuần Quân nhanh chóng di chuyển qua những hang động phức tạp bằng cách lần theo dấu vết ấy, các thánh nhân theo sau thì lo giết thạch linh.
“Đến quá nhanh…”
Sắc mặt của Lê Lạc Thủy ở tầng dưới chót của hang động trở nên khó coi.
Bà hoàn toàn không có khả năng ngăn cản nhiều thánh nhân như vậy.
Tuy rằng bà còn chừa đường lui trong Thần vực nhưng bây giờ chưa phải là lúc sử dụng nó.
***
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
La Chinh vẫn nhắm mắt và tập trung hấp thu Linh Ô, hắn không biết mẹ đang lo lắng đến tuyệt vọng và cũng không biết nguy hiểm đang đến gần.
Đôi mắt đầy lo lắng của Lê Lạc Thủy đã chuyển sang tuyệt vọng.
Trong lúc hết hy vọng, Lê Lạc Thủy chỉ nghĩ ra một cách duy nhất.
“Chinh Nhi, xin lỗi…”
Bà nhìn chăm chăm vào con trai bằng biểu cảm phức tạp xen lẫn thương tiếc, dường như chỉ còn cách cược một phen thôi.
Bà khẽ giơ ngón tay lên, mảnh ngọc xanh nho nhỏ vừa xuất hiện trong tay bà chợt bắn ra một vòng sáng màu tím rồi bao phủ cả người La Chinh.
Động tác của Lê Lạc Thủy quá nhẹ nên La Chinh không nhận ra, mọi sự chú ý của hắn đều tập trung vào hóa thân của mình tại thế giới trong cơ thể.
Vòng sáng màu tím bao phủ La Chinh phát ra dao động không gian mãnh liệt, vừa bao phủ lên người hắn liền lập tức xoáy tròn. Chỉ thoáng sau, La Chinh đã biến mất trước mặt bà!
Lê Lạc Thủy đứng lên, nụ cười tuyệt vọng trên môi đẹp đến não nề. Bà vươn tay búng một cái làm vị trí giữa hang động nứt ra, dòng dung nham màu xanh với tên gọi Ngoạt Hỏa Đồ Lưu lập tức tuôn trào.