Tốc độ ban đầu của loại quái vật khổng lồ như Thần vực chắc chắn cực kỳ chậm chạp. Nó tựa như một con voi lớn đang chạy, có lẽ tốc độ quay đầu không được nhanh nhạy, nhưng một khi tăng tốc độ lên mức cao nhất thì sẽ càng lúc càng nhanhKhi La chinh đẩy hai cái vòng trên tay về phía trước, toàn bộ Thần vực càng rung động dữ dội hơn.
Cả Thần vực đều có thể cảm nhận được trận chấn động này, nhưng đa số người không cảm nhận được rằng Thần vực đang chuyển động.
“Rầm rầm…”
Hướng di chuyển của Thần vực thay đổi hoàn toàn, bắt đầu tiến vào sâu trong hỗn độn.
“A, dưới đáy của Thần vực…”
Lúc này, La Chinh bỗng cảm nhận được gợn sóng năng lượng rất mạnh truyền từ đáy Thần vực tới. Sau khi dung hợp ý chí sơ sinh, hắn có thể cảm nhận được toàn bộ mọi thay đổi trong Thần vực chỉ bằng một ý nghĩ trong đầu nên lập tức nhận ra tình huống kỳ lạ kia.
Đó là Ngoạt Hỏa Đồ Lưu đang phun trào!
“Động lực giúp toàn Thần vực di chuyển đều đến từ Ngoạt Hỏa Đồ Lưu ư?” Ánh mắt La Chinh hơi lóe sáng.
Người trong Thần vực chỉ biết ở chỗ sâu trong Thần vực có một dòng sông dung nham màu xanh lục, không một sinh linh hay sự vật nào có thể chạm tới nó. Ngay cả thánh nhân, một khi chạm vào cũng sẽ phải chết, không có cơ hội sống sót nào.
Lúc trước, Lê Lạc Thủy đã dùng Ngoạt Hỏa Đồ Lưu này để giết chết mấy thánh nhân.
Chỉ có điều, tác dụng và lai lịch của Ngoạt Hỏa Đồ Lưu thì lại không hề được ghi chép trong bất cứ cuốn sách nào. Dù sao, những nơi giống như biển Thời Gian, thánh nhân còn có thể đi vào trong thăm dò một chút, nhưng chẳng ai có thể xâm nhập được vào trong Ngoạt Hỏa Đồ Lưu cả.
“Rầm rầm…”
La Chinh nhấn mạnh hai vòng tròn trong tay xuống, tốc độ di chuyển của Thần vực càng nhanh, hắn cũng cảm nhận thấy Ngoạt Hỏa Đồ Lưu càng lúc càng phun trào mạnh hơn.
“Chắc hẳn tốc độ này cũng đủ rồi!” La Chinh khẽ thì thào.
Dù tộc Hữu Hùng biết tin đám người Úy Nhàn chết, sau đó phái người tới đây điều tra thì cũng phải mất một khoảng thời gian không ngắn. Khi đó, chắc hẳn Thần vực đã rời khỏi đây với tốc độ cực cao rồi.
Thần vực đã được khởi động, trong thời gian ngắn sắp tới không cần La Chinh phải điều khiển nữa.
Sau khi rời khỏi vòng tròn, La Chinh vẫn có thể cảm nhận được Ngoạt Hỏa Đồ Lưu đang sôi sục dưới lòng đất thông qua ý chí sơ sinh.
“Không thể có chuyện Ngoạt Hỏa Đồ Lưu này tự nhiên xuất hiện được. E là Xi Vưu đã bố trí thứ gì đó dưới lòng đất để khởi động Thần vực khổng lồ như này. Theo lý thuyết, mình đã kế thừa ý chí sơ sinh nên có thể biết hết tất thảy mọi thứ trong Thần vực, nhưng vì sao mình vẫn chưa điều tra được nơi khởi nguồn của Ngoạt Hỏa Đồ Lưu?”
Một khi sự tò mò sinh ra, La Chinh cũng khó mà ngăn nó lại được. Hắn bèn ngồi ngay ngắn trong đại điện, sử dụng ý chí sơ sinh để khuếch tán thần thức của mình ra.
Thần thức này vượt qua mặt trời, bắn thẳng từ không trung xuống, sau đó chui vào trong tầng nham thạch rồi tới tầng đá than, tầng đá lửa và tầng đá gân. Cuối cùng, luồng thần thức này chui vào trong Ngoạt Hỏa Đồ Lưu.
Nếu là trước kia, vào giây phút thần thức chui vào Ngoạt Hỏa Đồ Lưu là sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức. Nhưng sau khi La Chinh dung hợp ý chí sơ sinh, Ngoạt Hỏa Đồ Lưu này chẳng thể làm gì được thần thức của hắn.
Thần thức liên tục xuyên qua Ngoạt Hỏa Đồ Lưu, chẳng mấy chốc La Chinh đã phát hiện ra dòng sông dung nham màu xanh lục kia gần như bao phủ toàn bộ đáy của Thần vực, nhiều hơn hẳn những gì hắn tưởng tượng.
Ngoạt Hỏa Đồ Lưu giống như một vùng biển rộng mênh mông ở dưới lòng đất, bị bao bọc lại bởi tầng đá gân. Hơn nữa diện tích của đại dương này còn gần bằng Thần vực!
Bên trong vùng biển màu xanh lục rộng lớn này, dù có bất cứ sinh vật kỳ lạ nào xuất hiện thì La Chinh cũng không cảm thấy lạ.
Có điều, chỉ lát sau hắn liền phát hiện ra bản thân đã cả nghĩ quá rồi, rốt cuộc Ngoạt Hỏa Đồ Lưu cũng vẫn là cấm địa của các sinh linh.
Ngay cả trong lửa mặt trời cũng sinh ra hỏa linh, tiến hóa thành sinh linh kỳ lạ, nhưng trong Ngoạt Hỏa Đồ Lưu lại vô cùng tĩnh mịch.
“Ùng ục ục, ùng ục ục…”
La Chinh đưa thần thức bay xuyên xuống dưới, phát hiện ra Ngoạt Hỏa Đồ Lưu ở xung quanh càng lúc càng sôi sục mãnh liệt hơn. Ban đầu, dòng sông dung nham màu xanh lục kia chỉ lục bục như nước sôi, giờ thì đang sôi sục một cách điên cuồng.
“Tình huống lạ này bắt nguồn từ phía trước!”
Sau khi xác định được phương hướng, tốc độ khuếch tán thần thức của La Chinh nhanh hơn mấy phần. Không lâu sau, hắn thấy được một màn khó mà tưởng tượng nổi: Ở giữa Ngoạt Hỏa Đồ Lưu có một vòng xoáy cực lớn màu xanh lục!
Vòng xoáy đang xoay với tốc độ cực nhanh, làm ảnh hưởng tới toàn bộ Ngoạt Hỏa Đồ Lưu của Thần vực!
“Vào xem nào!”
La Chinh lập tức rót thần thức của mình vào trong vòng xoáy, nhưng khi thần thức vào trong thì biến mất ngay lập tức!
Thần thức của mình bị mất liên kết với mình…
La Chinh thoáng sững sờ, trên mặt là vẻ kinh ngạc khó tả.
Thông thường, việc thần thức bị đứt liên kết cũng rất hay xảy ra. Chẳng hạn bây giờ La Chinh cảm nhận được có chân thần khác điều tra mình thì có thể biến sức mạnh linh hồn thành một con dao chém đứt thần thức của đối phương.
Nói thẳng ra, thần thức cũng chính là linh hồn được mở rộng mà thôi, chỉ là sức mạnh linh hồn chứa trong thần thức khá nhỏ.
La Chinh không thể kìm nén được sự tò mò trong lòng, lại thả một luồng thần thức nữa ra.
Lần này hắn đã xác định được vị trí, vì thế tốc độ nhanh hơn nhiều. Trong nháy mắt hắn đã tìm được vòng xoáy kia, nhưng tình huống lần này vẫn giống lần trước y như đúc. Khi thần thức của hắn vừa tiến vào trong vòng xoáy kia thì lập tức bị hút đi.
La Chinh quyết định không thử lần thứ ba, bởi kết quả của lần thử tiếp theo chắc cũng sẽ giống hai lần trước mà thôi.
Sau khi trầm tư một lúc lâu, La Chinh đột nhiên đưa ra một suy đoán. Có lẽ vòng xoáy kia liên quan tới việc hắn khởi động Thần vực.
Nghĩ tới đây, La Chinh lại bọc bảy vòng tròn kia lên người một lần nữa. Sau khi hắn kéo hai vòng tròn trong tay ngược về sau, toàn bộ Thần vực từ từ dừng lại rồi bất động tuyệt đối, lơ lửng trong hỗn độn.
Trên đảo nổi, mấy người Minh Vi và lão Kim cũng cảm nhận được động tĩnh, ai nấy đều lấy làm quái lạ.
“La Chinh vừa khởi động Thần vực xong, vì sao lại dừng nó lại?”
“Có phải hắn phát hiện ra gì rồi không?”
Sau khi dừng Thần vực lại, La Chinh lại rót thần thức của mình xuống lòng đất một lần nữa.
Quả nhiên, đúng như hắn dự đoán, vùng xoáy nước cực lớn trong Ngoạt Hỏa Đồ Lưu đã biến mất, Ngoạt Hỏa Đồ Lưu vốn sôi sục đang dần dần bình ổn lại.
“Xem ra vùng xoáy nước kia là nơi khởi nguồn sức mạnh của Thần vực. Nhưng rốt cuộc bên trong vòng xoáy đó có cái gì?”
Mặc dù La Chinh đã chứng minh được suy đoán của mình, nhưng lại càng cảm thấy tò mò về vòng xoáy kia hơn.
Sau đó hắn lại khởi động Thần vực một lần nữa, cuối cùng mới rời khỏi cung điện Thái Dương để trở về đảo nổi.
“La Chinh, vì sao vừa rồi ngươi lại dừng Thần vực lại?” Lão Kim hỏi La Chinh, ông ta sợ hắn gặp phải vấn đề khó giải quyết nào đó.
La Chinh nghĩ một lúc rồi đáp lại: “Ta phát hiện ra một số thứ kỳ lạ ở tầng dưới cùng của Thần vực, nhưng thần thức của ta lại không thể nào tiến vào bên trong được. Cho nên ta định đích thân đi vào trong đó một chuyến”
“Dưới đáy Thần vực?” Trì Nghĩa hơi nhướng máy.
Bọn họ biết dưới đáy Thần vực ngập tràn toàn là Ngoạt Hỏa Đồ Lưu, nhưng ngay cả người có kiến thức sâu rộng như Trì Nghĩa và lão Kim cũng không thể đoán ra được nguồn gốc của thứ này.
Cường giả Bỉ Ngạn cảnh có thể chịu được sự thiêu đốt, ăn mòn của Ngoạt Hỏa Đồ Lưu, giống như Úy Nhàn đã trốn vào trong Ngoạt Hỏa Đồ Lưu để tránh lôi phạt. Có điều họ vẫn phải tốn rất nhiều sức mạnh mới có thể bảo vệ được thân thể.
* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!