Hai nhát kiếm bén nhọn như vậy đột nhiên chém vút lên trời, quả thực khiến mọi người đều lơ mơ…Cho dù lúc trước, đám người Quý Nam cũng đã nhận ra La Chinh lấy Minh Đạo ra để thử kiếm nên vẫn chưa dùng hết sức, nhưng sự bộc phát của hắn lần này vẫn khiến cho bọn họ không kịp chuẩn bị tâm lý. Mặc dù đã ra khỏi thành, nhưng bọn họ đều ngây người mà bay lơ lửng giữa không trung…
Trong đại sảnh Nhân Quả, La Chinh chưa từng thi triển Dịch Thần Nhất Kiếm.
Cái hắn thể hiện ra chẳng qua chỉ là thân thể mạnh mẽ và sức lực như quái vật của mình mà thôi.
“Tên này căn bản không cần chúng ta tới trợ giúp…” Quý Nam lại nhăn nhăn cái mũi xinh xắn rồi nói.
Ở đây đang có rất nhiều người vây xem, trong đó không thiếu một số kẻ liều mạng đang âm thầm quan sát tình hình trận đấu giữa La Chinh và Minh Đạo.
Theo bọn họ thấy, điểm mộng ảo trên người La Chinh hay Minh Đạo đều là một con số khổng lồ. Nếu đánh chết được bọn họ, giành được một nửa số điểm mộng ảo của họ thôi thì thứ hạng của những người này đều có thể tăng vọt, và nhanh chóng tiến vào tốp đầu của Đại Giới này!
Những kẻ liều mạng này liều mạng quan sát cũng là để đợi một cơ hội ra tay.
Nếu thành công, bọn họ có thể một bước lên mây. Nếu thất bại, thì cùng lắm cũng chỉ bị giết chết một lần mà thôi…
Bây giờ nhìn thấy thực lực thật sự của La Chinh, những người này cũng xóa bỏ suy nghĩ điên cuồng này trong lòng. La Chinh quá đáng sợ.
Còn sắc mặt của Minh Đạo đang cầm Sát Lục Thánh Thương trong tay đã vô cùng mất tự nhiên, toàn thân đều cứng đờ ra.
Mà giờ khắc này, La Chinh nhìn chằm chằm vào Minh Đạo, thản nhiên nói: “Chúng ta… tiếp tục?”
Vây nhưng không giết, đạo chơi cờ chính là nhằm vào giết chết tâm.
Nơi này là chiến trường mộng ảo, La Chinh không thể khiến cho tâm võ đạo của Minh Đạo vỡ vụn, nhưng cũng đủ để đả kích mạnh mẽ vào lòng tin của y!
“Vèo!”
Sát Lục Thánh Thương lại đâm ra lần nữa.
“Keng…”
Vẫn bị trường kiếm của La Chinh gạt ra, sau đó giọng nói thản nhiên của La Chinh lại vang lên.
“Ngươi được coi là Thiên Kiêu của Yêu Dạ tộc, nhưng Thiên Kiêu thì không nên kém như vậy…”
Bây giờ Minh Đạo càng không thể đâm thương ra được nữa, toàn bộ phần lưng của y đều đã dán sát vào tường thành. Bây giờ y đã không còn đường lui, chỉ có thể nhìn La Chinh với ánh mắt tuyệt vọng. Bị dồn ép liên tục, thậm chí ngay cả xúc động muốn ít nhất phải thoát khỏi cái tên khốn như ác ma này y cũng có.
“Cho nên ngươi đã phạm phải một sai lầm. Binh khí sắc bén là chuyện tốt, nhưng bản thân ngươi lại mất đi lòng tin, một mực ỷ lại vào cây thương này, ngược lại không phát huy ra được thực lực của chính mình…” La Chinh nói, trong ánh mắt đã khôi phục chút thần thái. Hắn dần dần rút ra khỏi trạng thái cắt đứt tình cảm, trên mặt cũng hiện ra nụ cười hờ hững.
Lời của La Chinh liền khiến trái tim Minh Đạo bỗng nhiên run lên. Quả thực…
Khi giao chiến với La Chinh, từ đầu đến cuối y chỉ thúc giục thương kỹ của Sát Lục Thánh Thương, chưa từng dùng tới năng lực của mình.
Mà sau khi bị La Chinh chặn kín thế công của mình, y đã trở nên cực kỳ bị động. Thực lực của bản thân y tuyệt đối không chỉ có như vậy, đúng là đã quá ỷ lại vào cây thương này.
Càng nguy hiểm hơn là dù Sát Lục Thánh Thương kỳ lợi hại đến mức nào đi nữa thì cũng còn phải xem nó nằm trong tay ai…
Từ lúc mới được rèn ra, Sát Lục Thánh Thương đã được điều khiển bằng lực tín ngưỡng của Sát Lục Vương. Uy lực phát ra khi võ giả bình thường lấy chân nguyên để điều khiển quả thực không tầm thường, nhưng tất nhiên không thể phát huy ra uy lực thực sự của Sát Lục Thánh Thương.
“Đúng thế, quả là ta đã quá ỷ lại vào Thánh Thương” Minh Đạo rầu rĩ nói. Nhưng giây lát sau, trong mắt Minh Đạo lại hiện lên ý cười, đồng thời ẩn chứa chút lạnh lẽo: “Nhưng ngươi cũng đã phạm phải một sai lầm…”
“Sai lầm gì?” La Chinh nhìn chằm chằm vào Minh Đạo mà hỏi.
“Sai lầm của ngươi chính là… ngươi cho rằng ngươi đã thắng!”
Minh Đạo vừa dứt lời, trên cán của Sát Lục Thánh Thương kia chợt xuất hiện hai sợi dây mây hẹp dài, chúng bắt đầu leo ra. Ngọn của hai sợi dây mây một đen một trắng này hết sức sắc nhọn, ngay trong nháy mắt vừa mọc ra, chúng liền chui vào trong cánh tay của Minh Đạo…
Nếu như có Huân ở đây thì sẽ nhìn thấu hành vi của Minh Đạo.
Y đang hiến chính bản thân cho Sát Lục Thánh Thương…
Sát Lục Vương của Yêu Dạ tộc là người dẫn đầu các thuộc hạ chống lại sự xâm lược của ngoại tộc.
Thân là Sát Lục Vương, không biết đến thất bại, chỉ có cái chết…
Nếu đối mặt với đối thủ không thể chiến thắng, Sát Lục Vương sẽ kích phát một chiêu cuối cùng của Thánh Thương, hiến dâng bản thân cho Sát Lục Thánh Thương.
Tất cả kinh mạch của bản thân đều sẽ bị Nhược Mộc và Tầm Mộc thay thế. Sau khi dâng hiến cho Sát Lục Thánh Thương, bản thân sẽ trở thành một cỗ máy giết chóc do Sát Lục Thánh Thương điều khiển. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn liền trở thành sự tồn tại bất tử bất diệt, hơn nữa sức chiến đấu cũng sẽ tăng lên khủng khiếp!
Đa số Sát Lục Vương các đời đều chết trận theo phương thức bi tráng này. Nhưng trước khi chết trận, bọn họ đều kéo theo hai đến ba vị Thiên Tôn chết chung!
Lúc trước, khi Huân bị Dao đánh chết là vì đấu tranh nội bộ, nên Huân vẫn chưa chọn cách dâng hiến bản thân cho Sát Lục Thánh Thương. Lúc đó, nàng cho rằng vẫn còn đường sống, nếu không, cho dù ao tín ngưỡng bị phong ấn thì nàng cũng sẽ kéo Dao cùng xuống địa ngục với mình.
Nhưng trong chiến trường mộng ảo sẽ không thực sự chết…
Sau khi Minh Đạo dâng hiến bản thân thì vẫn có thể quay về thành chính để sống lại. Cho nên lúc này, y dâng hiến bản thân cho Thánh Thương mà không hề do dự.
Sau khi hai sợi dây mây kia xâm nhập vào cánh tay của Minh Đạo, sắc mặt y liền tái mét, rõ ràng vô cùng đau đớn.
Dây mây bắt đầu nhanh chóng kéo dài ra, mắt thường có thể nhìn thấy phần da trên cánh tay y nhô lên hai đường. Thứ trong đó nhanh chóng xuyên ngang giống như hai con bò sát trườn trong cơ thể y, nhanh chóng xâm nhập lục phủ ngũ tạng, kéo dài và mở rộng trong cơ thể y từ đường cánh tay, cuối cùng bao trọn thân thể y!
Lúc này trong lòng La Chinh có một cảm giác cực kỳ xấu. Đó là trạng thái cảm ứng của bản thân đối với nguy cơ sống chết!
Ý thức được tình hình không ổn, cánh tay La Chinh xoay một cái, đột nhiên đâm một kiếm về phía Minh Đạo!
Kiếm này xuyên thẳng qua lồng ngực của Minh Đạo…
Nhưng đến khi La Chinh thu kiếm lại thì không hề phát hiện ra vết máu nào trên thân kiếm.
Máu tươi trong cơ thể Minh Đạo đã bị Sát Lục Thánh Thương hút sạch, còn trên Sát Lục Thánh Thương đen trắng giao nhau kia đã nhuộm một màu đỏ như máu.
“Giết!”
Lông mày của La Chinh vừa nhíu lại, Lôi Phong U Thần Kiếm liền bộc phát ra uy thế không thể địch nổi!
“Phập phập phập phập…”
Mỗi kiếm chém về phía Minh Đạo đều có thể để lại những vết thương kinh người trên thân thể y.
Nhưng vẫn không có máu tươi tràn ra, hơn nữa trường kiếm cũng không thể chém Minh Đạo nát bấy. Kinh mạch toàn thân Minh Đạo đã bị hai loại gỗ thần là Nhược Mộc và Tầm Mộc thay thế. Cũng giống như Kiến Mộc, loại gỗ thần đến từ nơi vượt qua cả Thiên Đạo này cơ bản không thể đứt lìa!
Không bao lâu sau, Minh Đạo thình lình mở hai mắt ra. Lúc này ánh mắt của y đờ đẫn, lộ ra ý chết chóc, đồng thời cổ họng không tự chủ được mà phát ra âm thanh kỳ quái.
Sau khi dâng hiến bản thân cho Sát Lục Thánh Thương, Thánh Thương liền trở thành chủ nhân của Minh Đạo, còn Minh Đạo lại trở thành cương thi, bị nó khống chế.
Ý thức được chuyện không hay, La Chinh đột nhiên lui về phía sau dọc theo tường của thành chính, kéo giãn khoảng cách mấy trượng với Minh Đạo!
Vào thời khắc này, Minh Đạo đã bắt đầu chuyển động, hoặc có thể nói là Thánh Thương bắt đầu chuyển động…
“Vù!”
Mặc dù động tác của Minh Đạo hơi cứng nhắc, giống như cương thi.
Nhưng không ngờ tốc độ lại nhanh một cách khác thường, đến mức La Chinh cũng khó có thể né tránh!
Mặc dù La Chinh đã kéo ra một khoảng cách không gần, nhưng trong nháy mắt, Minh Đạo cầm Sát Lục Thánh Thương trong tay liền đuổi kịp La Chinh, nhát thương hai đầu trong tay y đâm tới La Chinh càng nhanh như chớp!
Đó là một cú đâm bình thường!
Không đẹp đẽ gì nhưng lại hết sức trí mạng, bởi vì tốc độ của nó đã nhanh đến mức La Chinh không thể lý giải.
Võ học trong thiên hạ chỉ có nhanh là không thể phá.
Sau khi tốc độ đạt đến cực hạn như vậy, từng chiêu thức đều là đòn trí mạng.
Mặc dù La Chinh đã sử dụng Bát Khúc Phi Yên, cố sức uốn lượn thân thể của mình nhưng cũng khó mà thoát được. Một thương kia xuyên thẳng qua ngực phải của La Chinh, sau đó lại xuyên tới từ sau lưng, để lại bốn cái lỗ máu trên vai hắn, máu tươi chảy ra ào ạt.
Một thương thuận lợi, tay phải của Minh Đạo nhẹ nhàng co lại, đâm ngay ra thương thứ hai.
Trước khi Minh Đạo dâng hiến bản thân thì đã truyền suy nghĩ đánh chết La Chinh cho Thánh Thương. Lúc này, mục tiêu duy nhất của Sát Lục Thánh Thương chính là đánh chết La Chinh, không chết không thôi!
Nhưng thương thứ hai của Minh Đạo vừa mới đâm ra, La Chinh lại lượn một vòng, xoay người, xông vào trong thành chính bên cạnh…