Đến lúc đoàn người La Chinh đến gần, vẻ căm ghét và tham lam trên mặt những tộc nhân tộc Mộc Diệp kia đều bay đã bay biến sạch. Trên mặt bọn họ đều nở nụ cười ân cần, ra vẻ ngây thơ chất phácTrong đó có một tộc nhân tộc Mộc Diệp trên mặt phủ đầy nếp nhăn tiến lên đón, cúi chào đám người La Chinh: “Hoan nghênh những người bạn từ xa tới”
“Đây là Cổ Đa, tộc trưởng của chúng tôi” Thương Đa giới thiệu.
Đám người La Chinh, Nữ Oa, Đông Hoàng chắp tay đáp lễ tộc trưởng Cổ Đa, sau đó Cổ Đa và Thương Đa dẫn đoàn người bọn họ đi thăm tộc địa của tộc Mộc Diệp.
Cái gọi là “tộc địa” thật ra chính là những hang động chi chít trên ngọn núi lớn này. Những hang động này đào rất sâu, chỉ cao cỡ nửa người, đủ để một tộc nhân tộc Mộc Diệp ra vào. Đổi thành hình thể Nhân tộc bình thường như đám người La Chinh, Phục Hy thì giống như chui vào chuồng chó vậy, chỉ có thể nằm sấp chui vào.
“Những hang động này quá nhỏ, không hợp với chúng ta” Đông Hoàng nói.
“Ta chui vào cũng tốn sức, chít!” Thắng Thiên Thử Vương nói.
Cổ Đa khẽ mỉm cười nói: “Những hang động này là cho những tộc nhân tộc Mộc Diệp dáng người thấp bé như bọn ta ở, phía trên có hang động lớn hơn, ta dẫn các ngươi tới đó!”
Đoàn người La Chinh cũng không định ở lại chỗ này, nhưng tộc trưởng Cổ Đa biểu hiện rất nhiệt tình, mọi người bèn đi theo sau nó.
Sau khi leo dọc theo đường núi ở bên lên chừng trăm trượng, trên sườn núi xuất hiện một hang động lớn.
Cửa hang rộng rãi đón ánh nắng mặt trời, bên trong khô ráo mà ngăn nắp, hiển nhiên đã được bố trí công phu, có một mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi, cũng coi như là một nơi ở thích hợp.
Phục Hy đánh giá khắp nơi trong động một lúc, ngay sau đó hỏi: “Nơi này thật sự có thể chống đỡ Quỷ Quyệt cấp Hận?”
“Quỷ Quyệt cấp Hận…” Cổ Đa cười: “Trên đảo Dạ Kiến không có bất kỳ nơi nào có thể ngăn cản Quỷ Quyệt cấp Hận, nhưng tộc địa của bọn ta có thể bảo đảm an toàn cho các ngươi”
Thương Đa cũng phụ họa: “Yên tâm đi, tộc nhân tộc Mộc Diệp bọn ta cũng đã sinh sống trên đảo Dạ Kiến rất nhiều năm rồi!”
La Chinh lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thương Đa: “Nói vậy ở nơi này ngược lại cũng không tệ”
“Đương nhiên là vậy rồi” Thương Đa vội vàng gật đầu.
“Vậy ta hỏi ngươi, trên đảo này ngoài các ngươi ra còn có chủng tộc nào khác không?” La Chinh lại hỏi.
Thông qua tộc nhân tộc Mộc Diệp có hiểu biết sơ bộ về đảo Dạ Kiến, đây mới là nguyên nhân đoàn người La Chinh bằng lòng tới đây.
“Có! Trên đảo có không ít chủng tộc, bên kia núi là tộc Ma Vân, ngọn núi thứ hai là tộc Quy Giáp, trên đồng bằng bên kia là…” Thương Đa lần lượt kể về những dị tộc ở xung quanh, ngược lại có vẻ không giấu giếm gì.
“Trong số những chủng tộc ở nơi này có Nhân tộc không?” La Chinh hỏi.
“Nhân tộc?” Thương Đa quan sát đoàn người La Chinh: “Bề ngoài tương tự với các hạ là Nhân tộc à?”
“Đúng” La Chinh gật đầu.
“Chưa từng gặp bao giờ” Thương Đa lắc đầu: “Chư vị chắc hẳn là dị tộc tới từ Thượng Thanh Thiên, trước đây tại hạ chưa từng gặp Nhân tộc”
Tuy nói Thương Đa chưa gì đã phủ nhận, nhưng La Chinh cũng nhạy bén nhận ra được lúc nó nhắc đến “Nhân tộc”, chỗ sâu trong đôi mắt của Thương Đa lóe lên vẻ sợ hãi.
Tộc trưởng Cổ Đa ở bên cạnh không để lỡ thời cơ, nói: “Màn đêm sắp hạ xuống, chúng ta còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, các vị xin hãy nghỉ ngơi ở chỗ này trước, có vấn đề gì ngày mai nói sau…”
Cổ Đa nói xong thì dẫn Thương Đa đi, chỉ để lại đoàn người La Chinh ở trong động.
Chờ sau khi hai vị tộc nhân tộc Mộc Diệp đi rồi, vẻ mặt của đám người Phục Hy, lão Anh và đoàn người các thợ săn Bất Hủ đều hơi rét lạnh.
“Xem ra Thương Đa biết sự tồn tại của Nhân tộc, nó đã từng gặp Nhân tộc, ít nhất là gặp được một người nào đó” Phục Hy nói.
“Nhân tộc khiến nó cực kỳ sợ hãi, nguyên nhân trong đó là gì?” Đông Hoàng hơi nghi hoặc.
“Chít! Khả năng diễn xuất của những người kia thật vụng về” Thắng Thiên Thử Vương châm chọc.
“Tất cả đều rất vụng về” Huyết Lang khịt mũi, cười lạnh: “Mùi thơm bên trong hang động cũng không che giấu được mùi máu tanh nồng mặc, hang động này chắc hẳn là lò mổ nhỉ?”
Với khứu giác nhạy bén của đoàn người bọn họ, vừa vào đã ngửi thấy nơi này tỏa ra mùi máu tanh.
Hang động này ngoài rộng trong hẹp, cửa ra hướng lên trời, căn bản không thích hợp làm chỗ ẩn thân.
Sau khi quan sát cẩn thận một lượt, Nữ Oa mở miệng nói: “Nơi này có lẽ không phải là lò mổ”
“Vậy là gì?” Huyết Sư nhìn Nữ Oa, trong đám người thì người phụ nữ này thông minh nhất.
“Những tộc nhân tộc Mộc Diệp kia không giỏi gạt người, cho nên mới để lộ đầy rẫy sơ hở, ta đoán “Thương Đa” thấy chúng ta người đông thế mạnh, chắc hẳn là nhất thời nổi ý muốn dụ chúng ta tới, không có thời gian thu dọn nên mới có thể sắp xếp để chúng ta ở đây” Nữ Oa suy đoán: “Hang động này bình thường có lẽ là nơi để con mồi”
“Vậy cũng được coi là lò mổ rồi còn gì” Huyết Lang nhún vai.
Nữ Oa chỉ cửa hang, nói: “Các ngươi đừng quên, cho dù là con lười Quỷ Quyệt hay là Thương Đa đều nói trên trời có quái vật giáng xuống, chư vị nghĩ lại xem tác dụng của hang động này là gì?”
La Chinh trầm tư nói: “Ý của Nữ Oa nương nương là tộc nhân tộc Mộc Diệp ném con mồi vào hang động này để hiến tế cho các quái vật trên trời?”
“Đúng” Nữ Oa gật đầu.
“Vì sao phải hiến tế cho đám quái vật?” Huyết Nha hỏi.
Nữ Oa khẽ mỉm cười: “Rất đơn giản, tìm kiếm che chở”
Tộc nhân tộc Mộc Diệp nhìn qua có vẻ không hề mạnh mẽ, trên đảo tồn tại Quỷ Quyệt cấp Hận, tộc Mộc Diệp cơ bản thuộc về tầng dưới chót, tộc bọn họ có thể sống sót nhất định có nguyên nhân đặc thù.
“Nếu như chỉ để tìm kiếm sự che chở, bọn họ khả năng cao là sẽ săn sinh linh nhỏ yếu hơn để hiến tế, nguy hiểm khi lừa gạt chúng ta cũng không nhỏ” La Chinh nghi ngờ nói.
Đoàn người La Chinh nhìn qua không hề yếu. Lỡ như chuyện bại lộ, bọn họ nhất định sẽ trả thù tộc Mộc Diệp.
Nữ Oa suy nghĩ một lát, bổ sung: “Có lẽ dâng lên con mồi cường đại hơn, bọn họ có thể đạt được phần thưởng giá trị nào đó, cho nên mới mạo hiểm như vậy”
Đông Hoàng gật đầu: “Suy đoán của Nữ Oa nương nương rất hợp lý, nhưng tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
“Nếu nơi này là cạm bẫy, chúng ta nên sớm rời đi” Lão Anh đề nghị.
Ai ngờ Nữ Oa lại nói: “Những điều này chỉ là suy đoán đơn phương của ta, có lẽ tình huống hoàn toàn ngược lại, ở bên ngoài sẽ nguy hiểm hơn, ta đề nghị vẫn ở lại chỗ này, tùy cơ ứng biến!”
…
Trong một sơn động hình tròn ở đầu phía bên phải của tộc Mộc Diệp, Trên gương mặt nhăn nhúm của Cổ Đa hiện lên vẻ giận dữ: “Vì sao ngươi lại dẫn đám người kia tới! Chúng ta không thiếu con mồi hiến tế, chẳng lẽ ngươi quên kết quả của Lôi tộc và tộc Bạch Cốt rồi à? Ngươi muốn hại chúng ta diệt tộc?”
Thân là tộc trưởng tộc Mộc Diệp, nó đã từng chứng kiến thực lực đáng sợ của người kia.
“Những Nhân tộc này không có quan hệ gì với người kia, thực lực của bọn họ không đủ mạnh, hơn nữa cái gì cũng không biết, là con mồi ngon lành nhất!” Trên mặt Thương Đa hiện lên vẻ hung ác.
“Lỡ như bị người kia biết, tộc Mộc Diệp chúng ta sẽ trực tiếp bị xóa sổ” Vẻ mặt Cổ Đa hơi cứng ngắc, nó biết đây là sai lầm không thể tha thứ.
Trên mặt Thương Đa đầy vẻ tự tin, nó nói: “Bọn họ căn bản không hiểu gì về hòn đảo này, nhất định không sống qua nổi tối nay, chỉ cần một buổi tối thôi là xương cốt cũng chẳng còn, người kia không thể nào biết được”
“Nhưng mà…” Cổ Đa vẫn còn hơi xoắn xuýt.
“Đừng quên tộc Tà Hổ từ núi Bắc tới, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta, chúng ta cũng chỉ vì kéo dài chủng tộc mà thôi” Thương Đa lại nói.
Được Thương Đa khuyên nhủ, gương mặt cứng ngắc của Cổ Đa mới hòa hoãn lại một chút.
Nếu dưới tình huống không sơ hở chút nào hiến tế được những người này, đối với tộc nhân tộc Mộc Diệp mà nói chính là thu hoạch lớn, chịu một ít nguy hiểm cũng đáng giá, dù sao tộc Mộc Diệp bọn họ cũng đã không còn đường lui nữa rồi.